Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 47




Lâm Lăng đang ngồi trên giường trực tiếp làm lơ dòng chữ mang đầy ý uy hϊếp trên tờ giấy.

Hắn ném nó qua một bên, sau đó mở “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” ra xem.

Trước đó hắn chỉ mới học pháp thuật hỏa hệ, có thể nói phương pháp tạo ra phù văn quả cầu lửa kia là bài học mở đầu cơ bản nhất.

Hiện giờ tu vi sức mạnh tinh thần của Lâm Lăng đã đạt tới pháp sư cấp 2, kế tiếp hắn chỉ có thể học một vài phù văn pháp thuật cấp 2.

May mà nội dung trong quyển “ Bách khoa toàn thư về pháp thuật” này có phù văn pháp thuật trong phạm vi từ cấp 1 đến cấp 3.

Mà thiên phú tu luyện chung cực của hắn cũng không giới hạn trong bất cứ loại pháp thuật cụ thể nào, có thể nói hắn là thiên tài tu luyện trong mọi hệ!

Nhưng để tránh học nhiều mà không cái nào hiệu quả, mục tiêu tạm thời hiện giờ của Lâm Lăng là phong hệ và hỏa hệ.

Gió và lửa là một bắt đầu tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, Lâm Lăng lập tức dùng ngón tay lật sách, rất nhanh đã tìm được cách vận dụng pháp thuật phong hệ.

Trong này giảng giải rất rõ lý thuyết, ghi chú về bốn loại hệ thống phù văn bao gồm hệ công kích, hệ phụ trợ, hệ phòng ngự và hệ khôi phục.

Công kích và phòng ngự cũng không khó hiểu lắm.

Hệ phụ trợ là một loại pháp thuật rất mạnh, giúp tăng nhanh tốc độ.

Hệ khôi phục thì lợi dụng sức mạnh của gió để tung ra pháp thuật mang tính trị liệu như ‘Tắm mình trong gió xuân’.

Lâm Lăng nhìn kỹ một lần rồi nâng bàn tay lên, tung ra một sức mạnh tinh thần vô hình để bắt đầu vẽ.

Lần đầu tiên tu luyện phù văn phong hệ, động tác của Lâm Lăng cũng không trôi chảy.

Vì động tác bị trì trệ giữa chừng nên phác hoạ được một nửa đồ đằng phù văn thì sức mạnh tinh thần ngưng tụ được cũng dần dần tán loạn.

Thời gian dần dần trôi đi, tốc độ ngón tay của Lâm Lăng càng lúc càng nhanh, thậm chí nhanh đến mức tạo nên những ảo ảnh mơ hồ.

Mà sau khi một loạt phù văn phong hệ không ngừng được vẽ ra, cho dù là xác suất thành công hay mức độ thành thạo đều tăng trưởng với tốc độ kinh người.

Vào thời khắc nào đó, ngón tay Lâm Lăng nhanh chóng múa may, lôi kéo ra một chút sức mạnh tinh thần để vẽ nhanh trên hư không, chợt hình thành một phù văn kỳ dị.

“Khải!”

Trái tim Lâm Lăng khẽ rung động, phù văn lập tức nở rộ ra ánh sáng màu xanh lộng lẫy.

Ngay sau đó, linh khí thiên địa trong phòng cũng điên cuồng tụ lại, cứ như nổi lên một trận gió lớn, khiến những vật dụng chung quanh văng khắp mọi nơi.

Chỉ trong chớp mắt, trước người Lâm Lăng hiện ra một cơn gió lốc màu xanh lá, trong lúc xoay tròn còn mang theo từng lưỡi dao gió sắc bén.

Pháp thuật phong hệ cấp 2, Phong Quyển Tàn Vân!

“Không tồi, rất thú vị!”

Nhìn cơn gió lốc màu xanh lá hiện ra, dưới đáy lòng Lâm Lăng xuất hiện một chút kích động.

Mà nó còn có thể tùy tiện di chuyển vị trí dựa theo suy nghĩ của hắn.

“Thử lực sát thương thế nào trước đã.”

Lâm Lăng trực tiếp cầm lấy một cái ghế rồi ném vào cơn gió lốc màu xanh lá kia.

Rắc rắc rắc...!!!

Ngay vào lúc chiếc ghế bị cuốn vào bên trong, gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã bị vô số lưỡi dao gió cắt thành mảnh vụn, truyền ra âm thanh khiến người ta giật mình.

“Quá tàn nhẫn.” Thấy thế, Lâm Lăng tấm tắc một tiếng, cảm thấy nếu ném một con heo vào thì chỉ sợ cũng bị cắt thành thịt vụn.

Quả thực giống như là một cái máy xay thịt cỡ lớn.

Sau đó Lâm Lăng vung bàn tay lên, đánh tan đi cơn gió lốc màu xanh lá, sau đó lại dẫn dắt sức mạnh tinh thần để vẽ ra một phù văn phong hệ dạng phụ trợ.

Vèo ~!

Sau khi phù văn thoáng hiện, dưới sự thao túng của Lâm Lăng, nó lập tức hóa thành một lớp ánh sáng xanh bao phủ trên người.

Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cứ như một mảnh lá cây bay lơ lửng trong gió.

Lâm Lăng đột nhiên cất bước, thân thể lao vút đi, trực tiếp chạy điên cuồng mấy vòng trong phòng, để lại một loạt bóng người màu xanh lá nối liền nhau trên đường hắn chạy, bước đi thật kỳ quái.

Đây là pháp thuật phong hệ cấp 2, Phong Ảnh Hành Tung!

Nó là một pháp thuật dạng phụ trợ, khi sử dụng có thể tăng nhanh tốc độ.

“Đúng là tốc độ nhanh lên không ít.” Lâm Lăng chợt dừng bước, nhếch miệng cười.

Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh ngổn ngang trong phòng thì nụ cười trên mặt hắn lập tức trở nên cứng đờ.

Chỉ thấy lúc này phòng ngủ của Triệu Linh Nhi hoàn toàn mất đi sự ngăn nắp lúc ban đầu, tất cả đều là bình lọ, gương và các loại dụng cụ đã bị đánh nát, thật sự là thảm không nỡ nhìn.

“Thôi, mặc kệ nó.” Lâm Lăng nhún vai, bỏ đi suy nghĩ dọn dẹp đống bừa bộn này.

Hắn nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, hiện giờ đã là tờ mờ sáng.

Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, một đêm đã kết thúc trong lúc hắn tu luyện.

“Lấy hàng xong thì ta lập tức xuất phát.”

Lâm Lăng vỗ vỗ tro bụi trên mông, không quay đầu lại mà đi ra cửa phòng, chỉ để lại cả phòng hỗn loạn.

...

Lúc Lâm Lăng đi, Triệu gia chủ rất hào phóng mà đưa cho hắn vô số đồ dùng sinh hoạt, chất gần đầy một chiếc xe lớn, hơn nữa còn lén chuyển cho hắn năm trăm vạn lượng, thực sự làm Lâm Lăng quá cảm động.

Có nhẫn không gian và túi trữ vật nên Lâm Lăng chỉ mang tay không lên đường.

Cứ như vậy, dưới cái nhìn chăm chú sợ hãi của đông đảo thành viên Triệu phủ, Lâm Lăng cưỡi Hỏa Lân Hổ mà chạy như điên dọc theo con phố.

“Ma...!Ma thú!”

“Hỏa thú thật đáng sợ, có cắn người không? Chạy mau!!”

Người đi đường chung quanh nhìn thấy Hỏa Lân Thú thì lập tức sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, đường phố nhốn nháo cả lên, không ít đôi giày bị rớt lại đằng sau.

Trên đường có đi ngang qua Luyện Khí phường, Lâm Lăng chợt ngừng lại.

Lần này vì phô trương đi trên phố, hơn nữa Hỏa Lân Thú thật sự quá đáng chú ý, cho nên hắn cũng không mặc trang phục của ‘Kinh Kha’ vào.

“Khách quan, xin hỏi ngài cần luyện chế thứ gì?” Nhìn thấy Lâm Lăng tiến vào, thợ rèn Người Lùn lập tức đi tới tiếp đón.

Hai ngày nay tâm trạng của hắn cũng không tồi, tuy đã làm trái thỏa thuận với Lâm phủ vì không làm mấy cái rương kia, nhưng Lý Khuynh Thọ đã chết nên cũng có nghĩa là hôn sự của hai nhà bị dẹp bỏ.

Cũng nhờ vậy, họ cũng không cần đến đống rương dùng để cất của hồi môn này.

Vì Lâm phủ chủ động hủy bỏ đơn đặt hàng nên họ còn phải bồi thường tiền bồi thường cho thợ rèn Người Lùn.

Quả thực là quá tuyệt diệu.

Tâm trạng của hắn rất tốt, lúc tiếp đón khách hàng vẫn liên tục cười tủm tỉm, không hỏi cũng biết trong lòng hắn vui sướng đến mức nào.

Lâm Lăng nói thẳng: “Ta tới lấy hàng.”

“Lấy hàng? Hàng gì?” Thợ rèn Người Lùn ngớ cả ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Lâm Lăng, trông hắn có vẻ khá xa lạ.

Hắn tới đặt làm thứ gì? Khi nào?

“Hai ngày trước sư phụ của ta đã luyện chế một bộ bảo giáp trọng lực, hôm nay có việc nên cố ý kêu ta tiến lấy hàng.” Lâm Lăng hơi mỉm cười, cũng không tính để lộ thân phận.

“Thì ra là người đàn ông đeo mặt nạ thần bí kia.” Nghe vậy, thợ rèn Người Lùn bĩu môi, khẽ thì thầm một tiếng.

Biểu cảm này chứng tỏ hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện ‘Kinh Kha’ cầm đi mất thanh kiếm trong đá tổ truyền của mình.

Lâm Lăng không khỏi cười thầm một tiếng, chợt hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Đã xong lâu rồi, cho ngươi.”

Nói xong, thợ rèn Người Lùn thò tay phải vào túi trữ vật rồi lấy ra một chiếc áo giáp bạc.

Chất liệu của nó trông có vẻ nhẹ nhàng mềm mại, giống như được đan thành từ vô số sợi chỉ bạc.

Những sợi chỉ bạc đó mỏng như sợi mì, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên hai mươi sợi chỉ bạc trong đó có khắc nổi phù văn màu vàng đất.

Trong mơ hồ, chúng tỏa ra một loại năng lượng mang khí tức trầm ổn, hùng hậu.

“Đây là trang bị trọng lực mà ta muốn...!Sư phụ của ta muốn sao?” Nhìn áo giáp bạc trong tay thợ rèn Người Lùn, Lâm Lăng suýt đã hỏi lỡ miệng.

“Không sai.” Thợ rèn Người Lùn đưa mắt đánh giá Lâm Lăng vài lần, tục tằng đáp lại: “Ta thấy thân hình của ngươi cũng tương đương với tên kia, ngươi mặc vào đi, thử xem có vừa người không?”

Nghe vậy, Lâm Lăng nhận lấy áo giáp bạc.

Cầm nó vào tay có cảm giác mỏng mềm nhẹ nhàng, xúc cảm có chút mát lạnh.

Lâm Lăng không nghĩ nhiều mà trực tiếp tròng nó lên người.

Hắn thử duỗi tứ chi vài cái, hoạt động tự nhiên, ôm sát vừa người.

“Sử dụng thế nào?” Lâm Lăng cảm thấy không có chút cảm giác trọng lực nào nên nghi ngờ hỏi.

Thợ rèn Người Lùn cười nặng nề và nói: “Không những áo giáp bạc trọng lực này có thể phòng thân, còn có khả năng điều tiết trọng lực.”

“Bội số trọng lực nhỏ nhất là gấp hai lần, lớn nhất là hai mươi lần.”

“Phù văn trên áo có thể được kích hoạt bằng linh lực, cứ một cái là nhân thêm lên theo bội số.

Lúc điều tiết cẩn thận một chút, cần căn cứ vào trọng lực bản thân có thể chịu được, nếu không lúc bị thương cũng đừng tìm ta, tiệm này chỉ luyện chế dựa theo yêu cầu của ngươi, không chịu trách nhiệm về bất cứ chuyện gì khác!” Thợ rèn Người Lùn trịnh trọng nhắc nhở.

“Thì ra phù văn trên áo giáp bạc có tác dụng điều tiết bội số trọng lực...”

Nghe thấy lời này, Lâm Lăng cảm thấy thật mới lạ.

Hắn rót linh lực vào áo giáp bạc, thử kích hoạt năm phù văn trong đó, ánh sáng lập tức chớp động.

Trọng lực gấp năm lần!

Chỉ thoáng chốc, Lâm Lăng cảm nhận rõ được một sức nặng vô hình bao phủ lên thân thể mình.

Cân nặng của hắn là bảy mươi ký, gấp năm lần lên tương đương với chịu đựng sức nặng của ba trăm năm mươi ký.

Đột nhiên hứng chịu ba trăm năm mươi ký, thân thể Lâm Lăng chấn động, hai chân suýt chút nữa đã đứng không vững, có cảm giác muốn bước đi cũng khó khăn.

“Thằng nhãi, sức khỏe không tồi đấy.” Nhìn thấy Lâm Lăng lập tức mở ra năm phù văn trọng lực, thợ rèn Người Lùn hơi kinh ngạc, sau đó lên tiếng tán thưởng.

Theo hắn thấy, thân thể này của Lâm Lăng có thể chịu được năm lần trọng lực thì ít nhất cũng đã đạt tới tiêu chuẩn chiến sĩ cấp 3.

Không ngờ Lâm Lăng chỉ có tu vi chiến sĩ cấp 2 mà thôi.

“Năm lần à, còn chịu được!” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười, trực tiếp gia tăng tới mười phù văn trọng lực.

Oanh ——!

Sau khi khởi động trọng lực gấp mười lần, Lâm Lăng cảm thấy một sức nặng cực đoan điên cuồng ầm ầm nện xuống người mình.

Lần này Lâm Lăng gần như không chống chọi được một giây đã trực tiếp ngã xuống mặt đất, không còn cả sức để bò dậy.

“Thằng nhãi, ngươi điên rồi!?” Thợ rèn Người Lùn nhìn Lâm Lăng quỳ rạp trên mặt đất, kinh sợ mà nói: “Ngươi tăng sức nặng gấp mười lần lên cùng một lúc, nếu không khống chế tốt thì nội tạng cũng bị ngươi ép nổ luôn đấy!”

“Dù sao cũng phải thử một chút chứ.” Lâm Lăng cười hì hì, thở hổn hển mà nói.

“Muốn chết cũng chẳng sao, nhưng tốt nhất đừng xảy ra chuyện trong tiệm của ta!” Thợ rèn Người Lùn tức giận hừ một tiếng, sau đó chân thành nói: “Hiện giờ cơ thể của ngươi không thể chịu được trọng lực gấp mười lần, phải dần dần thích ứng từ cấp thấp nhất, chờ đến khi quen với bội số trọng lực đó rồi lại tăng lên một bội số cao hơn, từ từ tăng trưởng mới là cách tu luyện đúng đắn.”

Lâm Lăng âm thầm gật đầu, cảm thấy lời nói của thợ rèn Người Lùn cũng không phải không có lý.

Hắn điều động linh lực trong cơ thể, tất cả sức nặng lập tức tan biến đi hơn phân nửa dưới sự chống đỡ của linh lực, sau đó hắn đứng thẳng dậy lần nữa.

Tuy rằng cách làm này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng Lâm Lăng cũng biết, phải hoàn toàn dựa vào sức mạnh của cơ thể để chống lại sức nặng thì mới có thể lấy được hiệu quả rèn luyện lớn hơn.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng điều chỉnh trọng lực tới gấp ba.

Sức nặng này vừa vặn thích ứng với thể trạng hiện giờ của hắn, không nhẹ cũng không nặng.

“Sức nặng hiện tại ta gánh chịu có ảnh hưởng đến những vật thể ta chạm vào không?” Lâm Lăng đột nhiên ý thức được một vấn đề trên phương diện sinh hoạt, hắn hỏi: “Ví dụ như ta ngồi trên một cái ghế, có khi nào nó cũng phải chịu toàn bộ sức nặng của ta hay không?”

Nghe vậy, thợ rèn Người Lùn không khỏi bật cười, lắc đầu và nói: “Vậy ngươi có thể yên tâm, sức nặng này do phù văn kích hoạt, chỉ có tác dụng với ngươi thôi.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Lăng cười nhạt một tiếng.

Nếu không thì sau này khi bội số trọng lực tăng cường, hắn sẽ bị trói buộc bởi các chi tiết nhỏ trong cuộc sống hằng ngày.

Mà lúc này, ngoài cửa của Luyện Khí phường sớm đã tụ tập một số lượng lớn người.

“Con ma thú này trông có vẻ thật hung hãn, cả người đỏ đậm, cảm giác giống như một ngọn lửa.”

“Đúng vậy, không biết khi cưỡi lên nó có bị nóng mông không nhỉ?”

“Nói đùa à, người có thể thuần hóa con thú này thì thực lực tuyệt đối cực mạnh, còn sợ chút hơi nóng đó sao?”

Bọn họ đứng xa xa đưa ánh mắt sợ hãi vây xem con Hỏa Lân Hổ nằm ở cửa Luyện Khí phường, liên tục bình luận.

Trong thành Thiên Vũ xuất hiện ma thú là một điều cực kỳ hiếm có.

Đồng thời, nó cũng là một loại tượng trưng cho thực lực!

Người bình thường có thể thuần hóa một con ma thú để làm vật cưỡi hay sao?

Bởi vậy có thể nhìn ra, tất cả bọn họ đều công nhận kẻ thuần hóa con hỏa thú đáng sợ này tuyệt đối là một vị cao thủ võ đạo.

Mà suy nghĩ của những người đang vây xem ở chỗ này đều gần như giống nhau như đúc, họ rất tò mò không biết rốt cuộc vị cường giả kia trông như thế nào?

Mà trong lúc mọi người chờ đợi, cuối cùng một bóng người trẻ tuổi cũng đi ra khỏi Luyện Khí phường.

“Mau nhìn kìa, hắn ra rồi!”

“Vị chủ nhân của con ma thú kia!”

Trong nhất thời, vô số ánh mắt nóng rực đều đồng loạt phóng về hướng bóng dáng kia.

“Hả?” Lâm Lăng vừa bước ra khỏi cửa hàng thì lập tức bị đám người náo nhiệt trước mắt làm hơi kinh ngạc.

Trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, rõ ràng vẻ mặt của những người vây xem đó càng giống như khϊếp sợ.

“Gì? Đây không phải cô gia của Triệu gia sao?!”

“Đúng vậy, là tên mù vô dụng kia, ta nhận ra hắn, hình như tên là Lâm Lăng.”

“Không có khả năng, chủ nhân của con ma thú này tuyệt đối không phải hắn.”

“Đùa cái gì vậy, sao có thể là sủng vật của tên mù lòa rác rưởi đó, chắc chắn hiện tại cường giả kia còn ở trong tiệm chưa đi ra thôi.”

...

Khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Lăng với cặp đồng tử xám trắng kia, những người ở đây lập tức nhận ra hắn.

Đầu tiên là bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại ngờ vực, cuối cùng gần như tất cả đều trở thành trào phúng và khinh thường.

Hiển nhiên, không ai tin Lâm Lăng là chủ nhân của ma thú, cảm thấy không có chút khả năng nào.

Lâm Lăng vẫn rất thản nhiên trước chuyện này, hắn đi đến trước người Hỏa Lân Hổ.

Hỏa Lân Hổ lập tức lắc lư cái đuôi phủ kín vảy giáp, giống như một con chó nhìn thấy chủ nhân, rất ngoan ngoãn mà nằm sấp xuống mặt đất.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Lăng bình tĩnh cưỡi lên lưng thú.

“Chuyện này...!Cái gì...”

Thấy tình cảnh này, đám người vây xem trên đường lập tức trợn mắt há hốc mồm, chấn động đến nói không ra lời.

Họ hoàn toàn không ngờ chủ nhân của ma thú lại là Lâm Lăng mà mình xem thường.

Chuyện này thật sự quá khó tin!

“Đi.” Lâm Lăng khẽ quát một tiếng, Hỏa Lân Hổ đột nhiên nhảy lên cao, dùng một tư thế phô trương dũng mãnh đến cực đoan mà bay lên không trung, xuyên qua đám người.

Tốc độ kia nhanh giống như ánh lửa, nghênh ngang bỏ đi trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người.

Cứ như vậy, trên một con đường cổ xưa thật dài có vài luồng gió thu mát lạnh cuốn qua, một con Hỏa Lân Hổ oai phong hiên ngang chở Lâm Lăng xuất phát từ thành Thiên Vũ, lao thẳng về hướng đế đô...