Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 53




“Mau xem kìa, con anh vũ kia trông thật xinh đẹp.”

“Lông vũ ngăn nắp, cảm giác đẹp quá!”

“Oa, quá xinh đẹp, nếu là sủng vật của ta thì tốt rồi.”

Dọc đường đi, bộ dạng cao quý ngạo mạn của Tứ Bảo khiến rất nhiều người đi đường đều ngoái đầu quan sát.

Đặc biệt là những phu nhân tiểu thư thích chim kia đều giương đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Tứ Bảo, có vẻ rất yêu thích.

Tứ Bảo đứng trên vai Lâm Lăng, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhẹ nhàng lắc lắc lông đuôi đầy kiêu ngạo của mình lên.

Dáng vẻ khoe khoang ngả ngớn này lập tức khiến càng nhiều cô gái thét lên chói tai.

Cả đám mừng rỡ như điên, muốn ôm nó một cái.

“Quả nhiên là một con chim lẳиɠ ɭơ phóng túng.”

Lâm Lăng cười thầm một tiếng, cũng không để ý chuyện này, dù sao hiện tại đã quyết định dùng chung thị giác với Tứ Bảo, cho nên dù nó quá lộ liễu cũng không có gì.

Còn Công Phu Tiểu Dăng lại bị hắn thu vào không gian ba lô sủng vật, cũng trở thành một thành viên trong đội sát thủ giống như Lang Chu.

“Này người kia, ngươi mua con anh vũ này ở nơi nào?” Đúng lúc này, có người gọi Lâm Lăng lại.

Ngay sau đó, một bà béo giống như một ngọn núi thịt trang điểm diêm dúa chắn trước mặt Lâm Lăng.

Bà ta ăn mặc sặc sỡ, trên cần cổ đầy mỡ có đeo một cái vòng trân châu thô to, trông có vẻ thấp kém mà lại giàu có.

Nhưng điều khiến Lâm Lăng chú ý chính là, trong ngực bà béo này cũng có ôm một con anh vũ màu xanh, nhìn qua hình như là chủng loại cao cấp.

Nhưng so sánh dáng vẻ của nó với Tứ Bảo thì quả thực là cách biệt một trời, thiếu thốn linh khí.

“Đáng sợ...!Đáng sợ...”

Hơn nữa khi con chim anh vũ xanh kia nhìn thấy Tứ Bảo, bị nó trừng một cái thì lập tức có chút sợ hãi, thân thể run lên bần bật.

Cũng khó trách, Tứ Bảo sau khi tiến hóa tương đương với thần điểu vương cấp trong loài chim.

Cũng giống như trong thế giới nhân loại, một bình dân bình thường đột nhiên nhìn thấy đế vương thì có thể không sợ sao?

Đó là một dạng đè ép tuyệt đối trên phương diện trường năng lượng!

“Này, ta đang hỏi ngươi đấy.” Nhìn thấy Lâm Lăng không nói lời nào, trên mặt bà béo xuất hiện một chút không vui, gân cổ lên quát.

“Ta tự nuôi.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói, hoàn toàn không có ý nói tiếp với bà béo xấu xí này.

“Nếu vậy thì ngươi cho một cái giá đi, ta mua.” Phu nhân béo nhiều tiền lắm của, trực tiếp móc ra một chồng kim phiếu, ít nhất cũng có chừng mười vạn lượng.

Theo quan điểm của bà ta thì chỉ có dạng phụ nữ giàu có quyến rũ như mình mới thích hợp với loại anh vũ cao quý này nhất.

Một tên đàn ông thối tha có tư cách gì nuôi sủng vật.

“Không bán.” Lâm Lăng lười để ý đến bà ta, chân phải bước chếch qua một bên, muốn đi vòng qua.

Nhưng lúc này, một tên mặt trắng bên cạnh bà béo cũng lách qua, chặn Lâm Lăng lại.

“Thằng nhãi, chúng ta coi trọng con sủng vật này là phúc phận của ngươi.” Tên mặt trắng khinh miệt mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, kiêu căng nói: “Cái này gọi là vàng chỉ xứng với bạc trắng, đừng không biết điều.”

“Ta nói lại lần nữa, bao nhiêu tiền cũng không bán, đừng tới làm phiền ta.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.

“Hôm nay ngươi không bán cũng phải bán!”

Hiển nhiên tên mặt trắng nhìn ra được bà béo rất thích con anh vũ kia, vì lấy lòng bà chủ, hắn phải biểu hiện ra thái độ cứng rắn.

Chỉ như vậy mới có thể kiếm được càng nhiều lợi ích từ bà ta.

“Cũng ngông cuồng lắm.” Lâm Lăng lạnh lùng cười, đã cảm thấy hơi tức giận với tên rảnh rỗi đến gây chuyện này.

Nhưng không đợi Lâm Lăng có hành động gì thì con vượn trắng đột nhiên ra tay, tốc độ của nó nhanh như tia chớp, chỉ có thể nhìn thấy một bóng trắng xẹt qua.

“A!” Ngay sau đó, một tiếng hét thảm vang lên.

Không biết khi nào trên mặt tên kia đã có thêm hai vết cào màu đỏ tươi, vết máu loang lổ.

Hai vết cào này hoàn toàn tàn phá nhan sắc của hắn, về sau muốn dựa mặt để ăn cơm là không có khả năng.

“Đáng giận, ngươi dám để con súc sinh này đánh lén ta!!” Hắn vươn tay phải ra bụm vết thương trên mặt lại, tức muốn hộc máu mà quát.

Con vượn trắng liếm liếm móng vuốt nhỏ ứa máu tươi, cười đắc ý với Lâm Lăng.

Nó là linh thú nên đầu óc vừa thông minh, lại vừa ngây thơ.

Ở chung với Lâm Lăng nhiều ngày như vậy, con vượn trắng đã nhận ra, cho dù là Công Phu Tiểu Dăng, Lang Chu hay là Hỏa Lân Hổ, tất cả đều là sủng vật có chiến lực rất mạnh, mà thành viên mới Tứ Bảo này cũng rất lợi hại.

Cho nên nó cho rằng Lâm Lăng thích sủng vật mạnh.

Vì có thể khiến Lâm Lăng chú ý nhiều hơn, con vượn trắng cảm thấy mình phải hung hăng một chút.

Lâm Lăng hơi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiểu Bạch ra tay.

Hiển nhiên hắn cũng không ngờ, mới mấy ngày ngắn ngủn mà hình như tốc độ của Tiểu Bạch lại có tiến bộ, trở nên nhanh như tia chớp, thậm chí cả hắn cũng không nhận ra vừa rồi Tiểu Bạch đã ra tay như thế nào.

“Tiểu Bạch, làm không tồi.” Lâm Lăng duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Bạch, mỉm cười tán thưởng.

Hắn đã làm người hai đời, sao lại không nhìn ra chút tâm tư của Tiểu Bạch.

“Đánh người, cứu mạng, dã thú muốn gϊếŧ người!!”

Nhìn thấy bên người Lâm Lăng có một con khỉ hung hăng như vậy, phu nhân béo lập tức thay đổi sắc mặt, tiếng kêu kinh hoảng kia khiến người đi đường tò mò vây xem.

Mà một thành phố lớn phồn vinh như đế đô thì mỗi khu vực đều có đội trị an duy trì trật tự, rất nhanh động tĩnh của nơi này cũng làm kinh động một đội trị an đang tuần tra ở gần đó.

Ngay lập tức, một tiếng vó ngựa thanh thúy truyền đến từ đầu phố.

Đám người vây xem lập tức nhường ra một con đường, chỉ thấy hơn mười binh lính tuần tra cưỡi ngựa đen đang chạy nhanh tới.

“Là ai làm nhiễu loạn trật tự ở nơi này!” Đến hiện trường, đội trưởng tuổi trẻ cầm đầu đưa lia mắt về hướng mọi người, lạnh lùng trách mắng.

“Các ngươi là đội tuần tra trị an của khu Bắc đúng không, tới đúng lúc lắm.” Bà béo lộ ra vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo, trong lời nói mang theo một loại mệnh lệnh, lớn tiếng nói với đội trưởng trị an kia: “Mau bắt thằng nhãi ranh này lại, hắn dám thả dã thú làm người của ta bị thương!”

Đội trưởng trị an ngẩn ra, khi nhìn thấy diện mạo của bà béo thì khí thế vừa rồi của hắn ta cũng đột biến suy yếu vài phần.

Hắn ta nhận ra bà béo trước mắt, là Chu phu nhân của Viêm thành – Người không chỉ nổi tiếng xấu xí mà còn có chỗ dựa rất vững chắc.

Nếu đắc tội với bà ta thì đội trưởng trị an nho nhỏ như hắn cũng khó giữ được bát cơm.

“Chu phu nhân, xin ngài yên tâm, duy trì trật tự của khu này là chức trách của đội trị an chúng ta.”

Đội trưởng trị an lộ ra vẻ mặt chính trực nghiêm nghị, sau đó chuyển ánh mắt về hướng Lâm Lăng, hắn ta đánh giá vài lần, cảm thấy người này khá lạ mặt.

Xem ra là người bên ngoài đến đây trong khoảng thời gian này để chuẩn bị tham dự sát hạch của học viện Thiên Diễn.

Không phải người quyền quý trong thành thì dễ xử lý hơn nhiều.

“Các ngươi còn ngơ ra làm gì, bắt lấy hắn, còn nữa, đừng làm bị thương hai con sủng vật kia!” Trong lòng nghĩ như vậy, đội trưởng trị an quát lớn với thủ hạ phía sau.

Tất nhiên hắn ta cũng nhìn ra được, rất có khả năng việc hôm nay là do Chu phu nhân coi trọng sủng vật của đối phương.

Hắn ta có thể mượn cơ hội này để lấy lòng Chu phu nhân, có lẽ cũng có chút trợ giúp đối với con đường làm quan ngày sau.

Ngay lập tức, đám binh lính tuần tra kia lộ ra vẻ mặt dữ tợn, nhanh chóng phân tán ra, bọn họ ăn ý mà trực tiếp phong tỏa tất cả đường lui của Lâm Lăng.

Bọn họ cũng không lo Lâm Lăng có thể chạy trốn, mục tiêu chân chính lại là Tiểu Bạch và Tứ Bảo.

Cũng không phải chỉ có đội trưởng trị an nuôi suy nghĩ muốn lấy lòng quý tộc quyền thế.

“Quả nhiên đế đô là nơi cậy vào quyền quý.” Lâm Lăng cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý muốn giải thích.

Chỉ thoáng chốc, sức mạnh tinh thần trong thân thể hắn bùng nổ, tay phải nhanh chóng vẽ ra một phù văn phong hệ.

“Khải!”

Linh khí thiên địa chung quanh bỗng hội tụ lại đây, Lâm Lăng trực tiếp thêm ‘Phong Ảnh Hành Tung’ lên trên người, nhờ đó mà tăng nhanh tốc độ.

“Pháp sư!?”

Thấy thế thì sắc mặt đám binh lính tuần tra kia hơi thay đổi, trong mắt dâng lên một tia kiêng kị.

Trong ấn tượng của bọn họ, pháp sư là dạng võ tu thần bí khó lường, một khi thi triển ra pháp thuật đáng sợ kia thì đa số chiến sĩ đều khó có thể chống đỡ được.

“Mau xem, sắp đấu võ!”

Những người qua đường lập tức hứng thú bừng bừng mà vây đến xem náo nhiệt.

Ở khu vực trị an nghiêm ngặt như đế đô, trừ đài đấu võ trên quảng trường ra thì bình thường rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng đánh nhau như thế này.

“Hừ, một pháp sư cấp 2 nho nhỏ mà thôi, không có gì đáng sợ.” Đội trưởng trị an là chiến sĩ cấp 4, liếc một cái đã nhìn ra tu vi pháp thuật của Lâm Lăng, lập tức khinh thường cười nhạo và nói.

“Dùng Thằng Tác Trận bao vây hắn, ta cũng muốn nhìn thử thằng nhãi bị trói tay chân thì thi triển pháp thuật như thế nào.” Đội trưởng trị an ra lệnh một tiếng khiến những binh lính tuần tra đó lập tức bừng tỉnh, nhớ tới nhược điểm của pháp sư.

Ngay lập tức, bọn họ lấy ra một xích sắt từ túi trữ vật của từng người, sau đó dùng sức ném đi, giống như một cái lưới đan chéo với nhau.

Hình như ‘Thằng Tác Trận’ kia đã trải qua nghiên cứu tỉ mỉ, sau khi chúng đan chéo với nhau thì lập tức trói chặt lấy Lâm Lăng.

Mọi người dùng sức lôi kéo, dây thừng đột nhiên thu lại!

“Các ngươi nhìn là được.” Tiểu Bạch và Tứ Bảo đang muốn ra tay thì lại bị Lâm Lăng quát bảo ngừng lại.

Ở nơi quyền thế phức tạp này, Lâm Lăng cũng không muốn để lộ quá nhiều về năng lực của sủng vật.

Vẻ mặt Lâm Lăng thật lạnh nhạt, trên tay phải dần hiện ra Phệ Long Kiếm, một ánh sắc lạnh xẹt qua, xích sắt quanh người hắn lập tức đứt gãy rồi rơi xuống mặt đất.

Tuy Phệ Long Kiếm là mảnh kiếm gãy, nhưng ngay mạnh như long hồn cũng bị giam cầm trong đó, chứng minh nó không phải vật đơn giản.

Kim loại bình thường đều bị nó chém đứt phăng, thế như chẻ tre.

Sau khi xích sắt đứt rời, sức mạnh bốn phía bị mất khống chế khiến những binh lính tuần tra kia lập tức té ngã xuống đất.

“Kiếm tốt!” Đội trưởng trị an ngẩn ra, giương ánh mắt nóng bỏng mà nhìn chằm chằm vào mảnh kiếm gãy trong tay Lâm Lăng.

Trường kiếm của hắn ta là dạng binh khí Địa giai, trình độ sắc bén cũng không tồi, nhưng dù vậy cũng không thể dễ dàng chém đứt xích sắt.

Nhưng mảnh kiếm gãy của thằng nhãi này lại sắc bén như vậy!

Chẳng lẽ là Linh bảo?

Nghĩ vậy, trong mắt đội trưởng trị an hiện lên sự tham lam khó có thể che giấu.

“Không phải hắn là pháp sư sao? Sao còn biết dùng kiếm?” Đúng lúc này, trong đám người vây xem truyền ra một giọng nói kinh ngạc, lập tức làm trái tim đội trưởng trị an khẽ run lên.

“Chẳng lẽ thằng nhãi này là chiến pháp song tu?!”

Lúc này đội trưởng trị an mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Lăng, trên mặt cũng trở nên hơi nghiêm nghị.

Trong nháy mắt, tâm tư của hắn ta nhanh chóng xoay chuyển.

Nếu thật sự là chiến pháp song tu, vậy thiên tài này tuyệt đối là học sinh được học viện Thiên Diễn tuyển thẳng!

Mà nếu hôm nay bị đội trị an bọn họ bắt lấy hoặc là có tổn thương gì, đến lúc học viện Thiên Diễn tìm tới cửa thì chuyện này tuyệt đối không phải nhỏ!

Lúc này đội trưởng trị an càng nghĩ càng sợ.

Hắn ta cố gắng trấn định mà nhìn Lâm Lăng, thử hỏi: “Thằng nhãi, ngươi tới đế đô muốn làm gì?”

Tuy Lâm Lăng cảm thấy kỳ quái vì đội trưởng trị an đột nhiên hỏi như vậy, nhưng cũng thuận miệng trả lời: “Tham gia sát hạch của học viện Thiên Diễn.”

Quả nhiên!

Nghe thấy câu trả lời của Lâm Lăng, trong lòng đội trưởng trị an trầm xuống, càng chắc chắn về suy đoán vừa rồi.

Làm sao bây giờ?

Đội trưởng trị an lập tức luống cuống, sao còn quan tâm đến chuyện nịnh bợ lấy lòng phu nhân béo được nữa.

Dù sao học viện Thiên Diễn kia là võ phủ mà cả hoàng thất cũng phải kiêng kỵ ba phần, một Chu gia nho nhỏ đã tính là gì, càng đừng nhắc đến một đội trưởng trị an không có bối cảnh gì ở đế đô như hắn ta.

“Đúng lúc ta nhớ tới phủ thành phòng có một mệnh lệnh khẩn cấp, mau chóng rút đội!”

Sau khi đắn đo cân nhắc, đội trưởng trị an tìm được một cái cớ cho mình, sau đó xoay người lên ngựa, dẫn đầu nghênh ngang bỏ đi.

“Mệnh lệnh khẩn cấp?”

Những binh lính tuần tra kia lập tức thay đổi sắc mặt.

Nhưng chuyện này liên quan đến mệnh lệnh khẩn cấp của phủ thành phòng, bọn họ cũng không dám chậm trễ, cả đám lập tức đi theo sát đội trưởng trị an.

Nhìn đội trị an rời đi, người vây xem ở đây đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Họ hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát triển vượt qua dự đoán của mình.

Lúc này phu nhân béo kia cũng sững sờ tại chỗ, không biết chuyện gì xảy ra.

“Cũng hên thật đấy.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên, tuy không biết mệnh lệnh khẩn cấp kia có ý nghĩa gì, nhưng kết quả này cũng không có gì xấu.

“Đồ quê mùa, ngươi đừng tưởng rằng việc này xong rồi à, không giao con anh vũ kia ra thì đừng nói là Viêm thành, cho dù là học viện Thiên Diễn, ta cũng khiến ngươi không dừng chân ở đó được!”

Sau đó phu nhân béo cũng tỉnh táo lại, vươn một ngón tay béo ra mà chỉ vào Lâm Lăng rồi buông lời uy hϊếp.

Đối mặt với giọng điệu ngang ngược kiêu ngạo này, Lâm Lăng thản nhiên mà từ từ đi qua, khi đi đến bên cạnh phu nhân béo, hắn dồn sức lên bàn tay mà tát thẳng qua.

Chỉ nghe ‘Chát’ một tiếng giòn vang, bà béo lập tức bị đánh đến tóc tai bù xù ngã nhào xuống đất, đầy miệng máu tươi, phun ra vài cái răng.

“Ngươi...!Ngươi dám đánh ta, trượng phu của ta là quan viên Hộ Bộ trong triều, ngươi chết chắc rồi!!” Nhưng phu nhân béo vẫn lộ ra vẻ mặt oán độc, run rẩy nói.

“Ồn ào!” Lâm Lăng lại tung một chân vào cái bụng béo đầy mỡ kia, trực tiếp đá đến khi bà ta gào khóc tru tréo, rốt cuộc không mắng ra nổi nữa.

Tuy hắn không ủng hộ đánh nữ nhân, nhưng với hạng người xấu xí mà thích quấy phá này thì không đánh không được.

Nhìn thấy Lâm Lăng dám đánh Chu phu nhân hai lần, phản ứng đầu tiên của quần chúng vây xem là sửng sốt, sau đó lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Bọn họ sinh hoạt ở tầng dưới chót, ngày thường ai không cố nén giận khi đối mặt với những kẻ quyền quý ấy.

Đặc biệt là bà béo này, nhân phẩm ác liệt của bà ta đã như sấm bên tai trong thành này từ lâu.

Lần này nhìn thấy bà ta bị đánh chật vật như vậy, đa số mọi người đều cảm thấy thật sảng khoái mà hả giận.

Mà lúc này, Lâm Lăng sớm đã mang theo Tiểu Bạch và Tứ Bảo rời xa đám đông, đi vào đầu một con phố không có bóng người.

Việc hôm nay tuy không đau không ngứa, nhưng cũng làm hắn nhìn kỹ được địa vị của bản thân lần nữa.

Cho dù ở thành Thiên Vũ hay là đế đô Viêm thành, nếu một người không quyền không thế thì đi đến nơi đâu cũng bị người ta ức hϊếp.

Chỉ khi nào thật sự mạnh lên, khống chế quyền thế thì bất cứ kẻ nào nhìn thấy ngươi cũng phải cung kính e dè.

Trên đường đi đến tửu lầu, Lâm Lăng rất im lặng.

Không biết từ lúc nào, sâu trong nội tâm hắn đã bắt đầu bắt đầu sinh ra một hạt giống dã tâm, hơn nữa đang lặng lẽ lớn lên...