Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 57




"Ngươi..."

Dưới sự xen vào của Tứ Bảo, vẻ mặt Triệu Ngọc Nhi khẽ giật mình, không khỏi nhìn về phía con anh vũ trên vai Lâm Lăng, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.

Dọc theo đường đi, nàng chưa nghe Tứ Bảo nói bao giờ.

Vốn dĩ tưởng rằng đây chỉ là một con anh vũ bình thường, không ngờ nó còn có thể nói ra tiếng người lưu loát như vậy.

Hơn nữa hình như chỉ số thông minh cũng không thấp, vậy mà nó còn biết mình là thê tử của Lâm Lăng.

Nhưng mà, lần này Triệu Ngọc Nhi vẫn chưa lên tiếng phản bác.

Đối với người ngoài như Lý Trường Phong, nàng hoàn toàn không cần phải giải thích rõ quan hệ của mình với Lâm Lăng.

Tuy nhiên, phản ứng của Lý Trường Phong lại cực kỳ nhạy.

Ánh mắt của hắn chuyển hướng về phía Lâm Lăng, tò mò đánh giá vài lần, phát hiện đồng tử của người này là một mảnh xám trắng, không hề có thần thái gì.

Bộ dáng này, rõ ràng là một người mù!

Nếu Như Triệu Ngọc Nhi thật sự là thê tử của tên này, quả thực là lãng phí của trời mà!

Sau khi nhìn chằm chằm Lâm Lăng đánh giá một chút, Lý Trường Phong nhịn không được hỏi: "Vừa rồi ta nghe con anh vũ này nói, Triệu cô nương là thê tử của ngươi?”

Lâm Lăng vẻ mặt lạnh nhạt, cố ý nói: "Cưới hỏi đàng hoàng, đã bái thiên địa.”

Nghe vậy, Triệu Ngọc Nhi đứng ở một bên, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, hơi thay đổi.

Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện ra, hình ảnh lúc trước nàng cùng Lâm Lăng hôn môi, không hiểu sao, đột nhiên nàng hơi ngượng ngùng.

Hiện giờ, ngoại trừ động phòng hoa chúc ra, những thân thiết da thịt nên có, hình như hai người đều đã trải qua...

Nghĩ đến đây, khuôn mặt trắng nõn của Triệu Ngọc Nhi không khỏi dâng lên một mảnh ửng đỏ.

Dung mạo lãnh diễm có chút xấu hổ kia, làm cho tâm trí Lý Trường Phong rung động, sau đó cảm giác ganh tỵ cũng mạnh mẽ dâng lên.

Bởi vì biến hóa trên biểu cảm của Triệu Ngọc Nhi lúc này, không thể nghi ngờ đã chứng thực lời Lâm Lăng nói, hai người đúng là quan hệ vợ chồng.

“Con mồi ta nhìn trúng, sao có thể bị người ta nhanh chân lên trước được!”

Hàn ý trong mắt Lý Trường Phong chợt hiện ra, trong lòng có loại cảm xúc nói không nên lời.

Theo hắn thấy, người ưu tú cỡ Triệu Ngọc Nhi, làm sao có thể để cho một người mù chiếm được.

Muốn xứng, cũng phải xứng với ngũ quan đoan chính như hắn, xuất thân cao quý, trẻ tuổi tài năng.

Chỉ là một người mù phế vật, sao có tư cách hưởng thụ mỹ nhân!

“Vị huynh đài này, ngươi đến từ đâu?”

Lý Trường Phong lạnh nhạt cười, dò hỏi.

Tuy rằng trong lòng ghen tị với vận may của Lâm Lăng, nhưng hắn ta cảm thấy một người mù có thể cưới được một người vợ đẹp như vậy, chắc chắn bối cảnh gia tộc cũng không phải dạng vừa.

Cho nên trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng.

Nếu là không có gia thế cường đại gì, vậy thì dễ ra tay hơn nhiều.

"Thành Thiên Vũ, Lâm Lăng."

Lâm Lăng có được kinh nghiệm từ hai đời, gặp vô số người, sao có thể nhìn không ra chút tâm tư nhỏ của Lý Trường Phong.

Trong lòng hắn lắc đầu cười thầm, bên cạnh có vợ đẹp, xem ra sau này ở học viện Thiên Diễn này hắn sẽ có không ít tình địch rồi.

"Thành Thiên Vũ, thì ra là khu vực ở phương bắc Vương triều Đại Viêm chúng ta..."

Nghe vậy, ánh mắt Lý Trường Phong bỗng nhiên sáng ngời.

Vùng đất nhỏ bé như thành Thiên Vũ này, mặc dù có một cổ võ thế gia, nhưng xuất thân từ gia tộc hạng ba đó, căn bản không cách nào so sánh với Lý gia bọn họ.

"Ta thấy hai mắt ngươi vô hồn, đồng tử nhuốm màu xám."

Lý Trường Phong nhìn Lâm Lăng, nửa đùa nửa thật nói: "Không phải là mù bẩm sinh đó chứ?"

Lâm Lăng cũng không trả lời, xem như là cam chịu.

Thấy thế, Lý Trường Phong cho rằng Lâm Lăng tự ti đến mức không nói nên lời, khóe miệng nhuốm ý cười, càng thêm khinh miệt.

Quả nhiên là một người mù chết hết thuốc chữa, trời cũng giúp ta.

"Theo ta được biết, học viện Thiên Diễn từ khi thành lập đến nay, chưa bao giờ có người mù đến tham gia sát hạch, ngươi có thể xem là trường hợp đầu tiên đó."

Tuy rằng lời này của Lý Trường Phong nói rất khách khí, nhưng trong lời nói, lại tràn ngập ý châm biếm không che dấu được.

Nghe được lời này, Triệu Ngọc Nhi khẽ nhíu mày liễu.

Nếu là trước kia, người khác châm chọc Lâm Lăng như thế nào, nàng cũng sẽ không thèm để ý.

Nhưng không biết vì sao hôm nay, lại cảm giác được trong lòng nàng dấy lên chút tức giận.

Chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?

Triệu Ngọc Nhi bỗng dưng phản ứng lại, cảm thấy kỳ quái.

Không biết có phải là do lúc trước trên đường đi, nụ hôn đầu tiên bị Lâm Lăng vô tình cướp đi, làm nội tâm lạnh như băng của nàng lặng lẽ phát sinh thay đổi.

Đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của Lý Trường Phong, Lâm Lăng cũng không để ý tới.

Sau đó hắn nhìn về phía Triệu Ngọc Nhi, cười nhạt nói: "Linh Nhi, hình như nơi này có chút ồn ào, chúng ta đi chỗ khác chờ đi.



"Được."

Triệu Ngọc Nhi khẽ gật đầu, giống như người vợ nghe lời, đi theo phía sau Lâm Lăng.

Rõ ràng, nàng cũng không có một chút hảo cảm đối với Lý Trường Phong.

“Tên mù chết tiệt này, lại dám không để ý ta!”

Trên mặt Lý Trường Phong dâng lên một tia tức giận.

"Phong ca, thật sự là đáng tiếc, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại là hoa đã có chủ."

Một tên đàn em đứng bên cạnh lắc đầu thở dài, tiếc nuối nói.

"Hoa đã có chủ, vẫn có thể đổi chủ."

Lý Trường Phong híp hai mắt lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng uyển chuyển của Triệu Ngọc Nhi, cười lạnh nói: "Nữ nhân ta nhìn trúng, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta.”

Tên đàn em kia rõ ràng nhìn ra tâm tư của Lý Trường Phong, dâʍ ô cười nói: "Phong ca, vừa hay ta còn dư lại một quả Mê Hồn đan, lấy chơi phụ nữ, thật là sảng khoái muốn chết.”

Trong mắt Lý Trường Phong xoẹt qua một tia thâm độc, trầm giọng nói: "Ừm, sau khi qua lần sát hạch này đi tra bối cảnh Triệu Ngọc Nhi kia trước, rồi xuống tay sau.”

"Phong ca xin yên tâm, những thứ này ta đều hiểu."

Dường như tên đàn em này cực kỳ có kinh nghiệm, cười khà khà.

Mà lúc này, Lâm Lăng đã đi tới khu vực phía trước, nơi cách thang đá gần nhất.

Triệu Ngọc Nhi yên lặng theo sát phía sau.

Bởi vì sát hạch của học viện Thiên Diễn còn chưa chính thức bắt đầu, cho dù là học viên được tuyển thẳng, cũng phải đi theo những người khác chờ đợi.

Mà lần đi theo này, tâm tư tinh tế của nàng bỗng dưng phát hiện, vậy mà Lâm Lăng có thể thoải mái tự nhiên mà đi xuyên qua đám người, chưa từng va chạm cùng người khác lần nào.

Đi đường suôn sẻ như vậy, hoàn toàn giống như là một người bình thường.

Chẳng lẽ hắn nghe âm thanh để phân biệt vị trí?

Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi khẽ chớp, đột nhiên nghĩ đến một khả năng đặc biệt của người mù như vậy.

Trước kia nàng đã từng nghe nói, có một ít người mù rất lợi hại, có thể phán dựa vào gió thổi cỏ lay xung quanh, từ đó phân biệt được phương hướng chính xác.

Mà thoạt nhìn Lâm Lăng bây giờ, nàng cảm giác hắn đang nắm giữ loại kỹ năng này, hơn nữa còn đạt tới cấp độ dày công tôi luyện.

"Khó trách làm sao hắn dám tràn đầy tự tin đến tham gia sát hạch, thì ra cũng có chút bản lĩnh."

Triệu Ngọc Nhi hơi nghiêng đầu, dùng khoé mắt nhìn chằm chằm vào góc nghiêng sắc bén trên gương mặt của Lâm Lăng Lăng, tâm tư phức tạp bắt đầu tự biên tự diễn.

Nào ngờ, lúc này Lâm Lăng cũng đang mượn đôi mắt của Tứ Bảo, thẳng thừng thưởng thức vóc dáng cùng với đường cong mê người của cô.

Keng —!.

Đúng lúc này, một tiếng chuông vang dội, đột nhiên truyền từ trong núi của học viện Thiên Diễn ra.

Nghe tiếng chuông báo, hàng vạn thí sinh có mặt bỗng sững người.

Hiện trường vốn dĩ ồn ào, cũng trầm tĩnh lại trong trong nháy mắt.

Ngay sau đó, vô số ánh mắt, gần như là đồng loạt chiếu về phía cửa lớn phía trên đỉnh thang đá cùng một lúc.

Chỉ thấy nơi đó, không biết từ khi nào đã có hai bóng người đang đứng, một nam một nữ.

Hai người đều mặc trang phục giáo viên của học viện Thiên Diễn, khí thế mạnh mẽ.

“Đã để mọi người chờ lâu, hoan nghênh mọi người đến đây tham gia sát hạch tuyển sinh ba năm một lần của học viện Thiên Diễn!”

Nam đạo sư đứng bên trái cất tiếng nói, giọng nói mạnh mẽ có lực, hơn nữa dưới sự bổ trợ của linh khí truyền đầy đủ và rõ ràng đến trong tai mọi người.

"Ta là giám khảo sát hạch lần này, tên là Ngô Trì."

Nam đạo sư cười trầm một tiếng, nói: "Những học viên đã được tuyển thẳng, không cần sát hạch, xin lên thang đăng ký trước.



Giọng nói vừa dứt, trong đám người bắt đầu náo loạn.

Sau đó, dưới ánh mắt hâm mộ của đông đảo thí sinh, một nhóm tài năng trẻ dáng vẻ hiên ngang hiên ngang, tiến lên phía trước.

"Ngươi tự lo cho mình đi."

Trước khi Triệu Ngọc Nhi đi, còn để lại cho Lâm Lăng một câu như vậy, ý tứ mơ hồ.

"Yên tâm, ngươi chờ ta."

Lâm Lăng lạnh nhạt cười, cũng trả lời bằng một câu ngắn gọn.

Lần này số học viên được tuyển thẳng của học viện Thiên Diễn cũng không nhiều, chỉ có hơn một trăm người.

Nhưng mà những người này, đều là những thiên tài được học viện Thiên Diễn đặc biệt lựa chọn.

Mỗi một người đều có trình độ thiên phú tu luyện cao cấp.

Kế tiếp, sau khi đám người Triệu Ngọc Nhi hoàn thành đăng ký, sát hạch của nhóm thí sinh như Lâm Lăng mới được xem như chính thức bắt đầu.

Ánh mắt của nam đạo sư quét về phía đám người phía dưới, trầm giọng nói: "Ta cũng không nói nhảm nhiều lời nữa, những thí sinh có thể leo lên đỉnh thang đá trong thời gian một nén hương, có thể thông qua ải thứ nhất của sát hạch.



"Bởi vì không gian thang đá có hạn, mỗi lần sát hạch chia làm hai trăm người một đội."

"Top 100 người đầu tiên lên tới đỉnh, có thể trực tiếp thăng cấp, còn lại sẽ bị đào thải."

"Hơn nữa, không giới hạn quy tắc."

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của nam đạo sư dường như trở nên có chút sâu sa.

Nghe được lời này, trong lòng mọi người khẽ rùng mình, sắc mặt cũng không khỏi trở nên kỳ lạ.

Cái gọi là không giới hạn quy tắc, chẳng phải nghĩa là tại thời điểm leo lên thang, có thể tự do phát huy, thậm chí dùng thêm một ít thủ đoạn?

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn về phía các thí sinh khác xung quanh, đều mang chút đề phòng.

Giờ phút này không khí trong sân, cũng trở nên càng thêm quỷ dị.

Sau đó, rất nhiều thí sinh bắt đầu tự giác đi tìm tổ đội.

Rất nhanh, đã sắp xếp được mấy chục đội ngũ.

Lâm Lăng đứng ở vị trí gần đầu hàng, xếp vào đội sát hạch thứ nhất.

Hai giám khảo âm thầm gật đầu, tố chất chung của thí sinh năm nay, theo những gì quan sát được hiện tại, có phần tốt hơn so với những năm trước một chút.

Nhưng mà thực lực như thế nào, còn phải tiếp nhận kiểm tra mới có thể phán đoán được.

“Thời hạn là một nén hương, sát hạch bắt đầu!”

Vừa dứt lời, đội ngũ mà Lâm Lăng đang đứng lập tức xôn xao.

“Xông lên thôi!”

Gần như là trong chớp mắt, nhóm đội ngũ đầu tiên đã gào thét chạy về phía thang đá, tại hiện trường cũng cực kỳ sôi trào.

Khoảng cách hơn mười thước, mọi người rất nhanh chạy đến trước thang đá.

"Ong——!"

Nhưng mà, ngay khi có người bước vào khu vực thang đá, dường như hắn đã khởi động nên cơ quan nào đó, trận pháp phù văn ẩn giấu bên trong thang đá đột nhiên khởi động.

Linh khí trời đất xung quanh cũng xuất hiện chấn động kịch liệt.

Ngay sau đó, một lượng trọng lực mạnh mẽ giáng xuống, nhanh chóng bao phủ cả thang đá!

Những tên có thân thể cường tráng, tự cho là lực chân tốt, chưa gì đã muốn nhảy liền lên mấy nấc thang.

Không ngờ, dưới sự áp chế đáng sợ của trọng lực, trực tiếp ngã xuống đất kêu thảm thiết.

Hơn nữa, trong phạm vi trận pháp trọng lực này, một khi ngã xuống, lại muốn đứng lên một lần nữa, là một khó khăn lớn.

Lâm Lăng xếp hàng ở phía sau, lúc này đã đi tới trước thang đá.

Vừa bước lên nấc thang thứ nhất của thang đá thoáng chốc ——

Ầm ầm!

Lâm Lăng chợt cảm thấy thân thể trầm xuống, tựa như có một khối đá khổng lồ đột nhiên đè lên người, bước đi gian nan.

Loại cảm giác này hoàn toàn giống khi mang áo giáp bạc trọng lực trên người.

"Gừ~, thật nặng!!"

Tứ Bảo vốn dĩ đang khí thế khí hiên ngang đứng trên vai Lâm Lăng, dưới sự áp chế của trọng lực trực tiếp biến thành nằm sấp, phát ra một tiếng kêu quái dị.

Thấy tình thế không ổn, Tiểu Bạch lập tức chuồn ngược về, sau đó trèo lên một gốc cây lớn gần đó, định ở đây đợi.

“Bội số* của trọng lực này, ít nhất đạt tới gấp mười lần!” ( ý chỉ số lần mà trọng lực trong khu vực này gấp trọng lực bình thường.)

Lâm Lăng đã từng trải qua, rất nhanh phán đoán ra bội số của trọng lực.

Hiện tại áo giáp bạc trọng lực trên người hắn cũng chỉ chỉnh đến gấp năm lần mà thôi.

Mặc dù trải qua hơn mười ngày thích ứng, đã có thể hoạt động tự nhiên.

Nhưng mà giờ phút này, gặp phải trọng lực gấp mười lần, không thể nghi ngờ là đã tăng lên thành mười lăm lần!

Lâm Lăng chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể giống như lâm vào vũng bùn, vô cùng nặng nề.

Tốc độ vận hành linh khí trong cơ thể hắn, thậm chí cũng chậm lại rất nhiều.

Xem ra cửa thứ nhất này, chính là sát hạch thể lực, cùng với sức chịu đựng.

Hơn nữa thành viên của mỗi đội, chỉ lấy một nửa số người, cạnh tranh xem như có chút kịch liệt.

Lâm Lăng thấy mình đã tụt xa phía sau, ít nhất đã xếp ở vị trí hơn một trăm người về sau.

Thứ hạng này, tuyệt đối là bị đào thải.

Lúc này, tâm niệm Lâm Lăng khẽ động, dưới sự dẫn động của tinh thần lực, trận phù văn của trọng lực bảo giáp trên người...

Cùng lúc đó, Triệu Ngọc Nhi đứng ở chỗ trống trên đỉnh thang đá, ánh mắt của nàng, một mực chú ý Lâm Lăng.

Khi phát hiện Lâm Lăng ở vị trí cuối cùng, nàng âm thầm lắc đầu, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.

Tình huống như vậy, cũng không khó lường trước.

Hôn sự giữa hai người, cũng sẽ chia đôi sau khi Lâm Lăng bị đào thải khỏi lần sát hạch này.

Nhưng ngay sau đó, phép lạ đã xảy ra!

Triệu Ngọc Nhi đột nhiên nhìn thấy, tốc độ leo thang đá của Lâm Lăng, bỗng nhiên nhanh hơn mấy lần, bắt đầu vượt qua thí sinh phía trước.

"Làm sao có thể?!"

Nhìn bóng dáng màu trắng nhanh chóng bước lên trên thang đá, đôi mắt đẹp của Triệu Ngọc Nhi hiện lên vẻ mong đợi, có chút kinh ngạc.

Thời gian ngắn ngủi hơn mười hơi thở, Lâm Lăng đã vượt qua hơn mười thí sinh.

Tiến thêm một bước nữa, sẽ có thể chiếm được vị trí qua ải.

"Có áo giáp bạc trọng lực chống đỡ trận pháp, quả nhiên thoải mái hơn nhiều."

Khóe miệng Lâm Lăng hơi cong lên, cảm giác cảm giác nặng nề trên người không còn mãnh liệt như lúc trước.

Đối với việc này, trong lòng Lâm Lăng không khỏi âm thầm may mắn.

Cũng may lúc ở thành Thiên Vũ, có người bảo Thợ rèn Người Lùn đúc áo giáp bạc trọng lực này, sớm rèn luyện khả năng cho thân thể.

Nếu không, với thực lực Chiến sĩ cấp 3 hiện giờ của hắn, muốn trổ hết tài năng giữa hai trăm thí sinh này, cũng không đơn giản như vậy.

......

Chiều ngang của thang đá không hẹp, có thể chứa hơn một chục người leo lên cùng một lúc.

Vừa mới bắt đầu, mọi người kiêu căng ngạo mạn, nghĩ có thể dựa vào bản lĩnh để leo thang.

Nhưng mà, dưới sự áp chế của trận pháp trọng lực, nhóm người đang dẫn đầu chạy ở phía trước, thể lực cũng dần dần xuất hiện dấu hiệu không chống đỡ nổi nữa.

Mắt thấy đối thủ cạnh tranh phía sau sắp đuổi kịp, bọn họ làm sao cam nguyện để thứ hạng của mình giảm xuống, thậm chí bị đào thải.

Cho nên, vẻ mặt bọn họ trở nên ngoan độc, dẫn động linh khí, thi triển các loại võ học ngăn cản.

Những thí sinh phía sau, tất nhiên cũng sẽ không ngồi không chờ chết, cũng bắt đầu công kích người chắn ở phía trước.

Trong lúc nhất thời, rốt cục trận chiến xếp hạng cạnh tranh tàn khốc cũng triệt để bùng nổ trên thang đá này.

Đám người quay sang công kích lẫn nhau, đột nhiên triển khai chiến đấu kịch liệt.

Lúc này, Lâm Lăng vừa vặn tiến vào top 100, vốn dĩ định tận lực tránh né xung đột.

Nhưng lại phát hiện, hai bên trái phải cùng một nấc thang đá, đang có hai tên mang vẻ mặt hung ác đi gần tới chỗ hắn...