Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 69




Địa điểm giảng dạy dành cho năm nhất của Học viện Thiên phủ được chia thành hai điện lớn.

Điện Huyền Vũ chủ yếu là về kiếm thức, đao pháp và các kỹ năng chiến đấu.

Điện Linh Miểu giảng dạy về võ học và các chương trình tu luyện về pháp thuật phù văn.

Bởi vì hai điện nằm ở phía đông và phía tây.

Vì vậy đi được nửa đường, Tần Vũ chia tay đám người Lâm Lăng, mỗi người đi một hướng.

“Lăng ca, về bài kiểm tra sát hạch ngày hôm qua, ta nhớ huynh nói qua sẽ kiểm tra về thiên phú pháp thuật.”

Trên đường đi, Lôi Mông tò mò hỏi: “Huynh thật sự là chiến pháp song tu ư?”

Lâm Lăng cười nhạt nói: “Quả thật ta có biết một chút về pháp thuật nhưng cũng nắm được sơ sơ thôi.”

Nghe vậy, ánh mắt Lôi Mông lóe lên, hắn nói với vẻ ngưỡng mộ: “Lăng ca, tuy rằng huynh bị mù nhưng trong số những người cùng lứa thì huynh chính là người nỗ lực nhất mà ta từng thấy.”

Khóe miệng Lâm Lăng khẽ giật nhưng hắn cũng chỉ cười mà không nói gì nhiều.

Ngay lập tức, hắn dựa vào thị giác của Tứ Bảo thì nhìn thấy cây cung sắt mà Lôi Mông đeo ở phía sau lưng, hắn không nhịn được hỏi: “Ta thấy ngày nào ngươi cũng mang theo cây cung sắt này, ngươi không thấy nặng sao?”

Lôi Mông cười thành thật, gật đầu nói: “Nặng chứ, ít nhất cũng phải 250 ký.”

Nghe vậy, Lâm Lăng thấy hơi ngạc nhiên.

Hơn 250 ký tương đương với bộ áo giáp trọng lực mà hắn đang mặc trên người được điều chỉnh trọng lực gấp 10 lần.

Hắn rất hiểu sức nặng đó.

“Ta vẫn còn một chiếc túi trữ vật ở đây, nếu như ngươi không ngại thì ta có thể ngươi mượn dùng.”

Lời nói của Lâm Lăng khá nhẹ nhàng.

Hắn biết Lôi Mông đến từ một vùng núi nghèo nên cũng không có của cải gì, vì để gìn giữ tôn nghiêm của đối phương nên đổi từ ‘tặng’ sang ‘mượn’.

Không ngờ, Lôi Mông lại lắc đầu cười nói: “Không cần, ta đã có túi trữ vật của riêng mình rồi.”

Nói xong, Lôi Mông kéo sợi gân bò trên cổ ra và thấy được một cái túi trữ vật màu đỏ buộc ở cuối.

Trông chất liệu của thứ này bằng gỗ, xem ra cũng không phải loại kém.

“Vậy là tốt rồi.”

Khóe miệng Lâm Lăng cong lên, lập tức hỏi: “Vậy sao ngươi không cất cung sắt vào túi trữ vật, chẳng lẽ ngươi muốn dùng sức nặng để rèn luyện thân thể sao?”

“Đúng vậy.”

Lôi Mông gật đầu nói: “Cây cung này là vật gia truyền của gia tộc, nó có tên là Mặc Vân Cung.”

Khi nói chuyện, trong mắt Lôi Mông hiện lên vẻ tự hào, hắn đưa tay chạm vào cây cung sắt rồi nói tiếp: “Tổ tiên Lôi gia chúng ta vẫn luôn mang cây cung này trên lưng không chỉ để rèn luyện thể lực mà còn có xây dựng mối quan hệ thân thiết giữa hai bên đạt tới cảnh giới hợp nhất giữa người và cung để khi bắn cung có độ chính xác càng cao hơn.”

Sự hợp nhất giữa người và cung? Trong lòng Lâm Lăng giật mình.

Hắn từng nghe qua sự hợp nhất giữa người và kiếm nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về sự hợp nhất giữa người và cung.

Xem ra gia tộc của Lôi Mông chắc hẳn đều là người tập võ, hơn nữa bọn họ đều là những cung thủ giỏi.

Nghĩ xong, Lâm Lăng dùng tầm mắt của Tứ Bảo để đánh giá cẩn thận cây cung sắt trên lưng.

Toàn thân cây cung hầu như đều được bọc bằng vải đen nên không nhìn rõ được hình dáng thật.

Tuy nhiên từ một số ít kim loại lộ ra ở các đầu của cây cung sắt có thể nhìn thấy được một cách mơ hồ với một ít dấu vết của phù văn.

Hiển nhiên cây Mặc Vân Cung này là loại binh khí có phẩm chất cao.

“Sau này khi nào có thời gian thì cho ta nhìn thêm lần hai nhé.”

Lâm Lăng nói với vẻ hứng thú.

Lôi Mông đứng ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, hắn ta nhìn con ngươi xám trắng của Lâm Lăng với vẻ kỳ quái.

Vẻ mặt khi nghe câu ta muốn xem lần hai như kiểu muốn nói ngươi có thể nhìn thấy sao?

Có điều Lôi Mông vẫn cười nói: “Được, không thành vấn đề.”

Điện Huyền Vũ chiếm diện tích cực rộng nên có sức chứa tới hàng chục nghìn người.

Mà lần này chỉ có gần 3000 học trò mới nên không gian hoạt động vẫn còn dư dả.

“Nó lớn thật.”

Nhìn điện uy nghiêm trước mặt, Lâm Lăng không khỏi cảm thán.

Vẻ ngoài của điện Huyền Vũ trông khá cổ kính nhưng lại mang một khí thể uy nghiêm.

Nơi này chính là điểm khởi đầu cho quá trình luyện tập võ đạo sau này của hắn! Dưới sự hỗ trợ của hệ thống, hắn như thể đi đường tắt bước vào ngưỡng cửa của võ học.

Tuy nhiên về mặt lý thuyết của võ học thì hắn vẫn giống như một tờ giấy trắng.

Nói một cách dễ hiểu thì hắn chính là gà chọi trong số các tân binh.

“Lăng ca, ở bên kia có giấy dán tường, hình như phân chia lớp dành cho học trò mới.”

Lúc này, Lôi Mông chỉ vào bức tường ngoài điện cách đó không xa và nhắc nhở.

Anh vũ Tứ Bảo đảo mắt.

Lâm Lăng phát hiện có rất nhiều nhân vật tụ tập ở đó.

Những người đó đều là học trò năm nhất.

Bọn họ đều vây quanh bức tường bên trái trước cửa điện, cả đám đều ngẩng cao đầu quét mắt tìm tên mình.

“Lăng ca, huynh chờ ở đây một chút để ta đi tìm tên của hai chúng ta.”

Lôi Mông biết tình trạng mắt của Lâm Lăng nên sau khi nói xong, hắn ta vội bước đi.

Tuy rằng Tứ Bảo có thể chỉ đường cho Lâm Lăng và truyền lại bất cứ tin tức gì.

Thế nhưng hắn vẫn không tin rằng một con anh vũ có thể biết chữ.

Đối với chuyện này, Lâm Lăng không từ chối ý tốt của Lôi Mông để đỡ phải vào chỗ đông người.

Dáng vẻ vạm vỡ của Lôi Mông giống như một con thú dữ mạnh mẽ và dũng mãnh.

Khi hắn chen vào chỗ đám đông, đám học trò mới đột nhiên trở nên kích động và bị đẩy ra xa như những con sóng.

“Mẹ kiếp, đừng xô đẩy…”

“Là ai thế, không biết xếp hàng hả!”

Nhất thời, đám học trò mới nóng nảy không nhịn được nữa mà mắng.

Tuy nhiên khi bọn họ thấy nguồn gốc của việc chen vào đám đông là Lôi Mông với dáng người cao lớn và vạm vỡ thì đột nhiên cảm thấy kinh sợ và ngậm miệng lại.

Thấy khung cảnh như vậy, Lâm Lăng nhếch miệng cười.

Với vóc dáng như của Lôi Mông, sau khi tốt nghiệp Học viện Thiên Diễn và gia nhập quân đội thì chắc hẳn sẽ trở thành một vị tướng quân dũng mãnh.

Nghĩ vậy, đột nhiên trong lòng Lâm Lăng giật mình.

Vậy còn hắn thì sao? Sau khi tốt nghiệp điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Nụ cười trên mặt Lâm Lăng dần tắt, hắn trở nên trầm tư.

Triệu gia và Lâm gia vẫn luôn là nút thắt trong lòng hắn.

Cho dù sau khi tốt nghiệp thì hắn cũng không thể quay về đó được.

Nếu không thì sẽ chỉ ảnh hưởng tới tấm lòng yêu võ của hắn.

“Đúng rồi, tổ chức Minh Các.”

Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Lăng chợt lóe.

Tuy Minh Các là tổ chức sát thủ nhưng người đứng sau nó chính là hoàng đế của vương triều Đại Viêm nên có quyền lực rất lớn.

Cho nên xét theo tình hình hiện tại, Minh Các chính là con đường phát triển trong tương lai của hắn, hắn sẽ dấn thân vào con đường sát thủ.

Khi đã có mục tiêu, tâm trạng vốn đang rối bời của Lâm Lăng trở nên sáng hẳn lên.

Không ngờ rằng chính vì quyết định của hắn ngày hôm nay mà khiến cho Đại lục Thương Khung sau này đã sinh ra được một vị “Thứ thần’.

“Lăng ca, tìm được rồi.”

Lúc này, Lôi Mông mới lon ton chạy lại và nói với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc chúng ta lại không học cùng lớp với nhau, huynh học ở phòng số 8 còn ta học ở phòng số 21.”

“Được rồi, cảm ơn ngươi.”

Lâm Lăng cười nhẹ gật đầu, hắn ghi nhớ số phòng trong lòng.

Sau đó, hai người Lâm Lăng hòa vào dòng người đi vào cửa điện.

Bố cục trong điện được chia làm năm tầng.

Mỗi tầng đều có hàng chục phòng học, quy mô rất lớn.

Số 8 ở điện Huyền Vũ nằm ở tầng 1 nên Lâm Lăng không cần gặp khó khăn khi leo cầu thang.

“Lăng ca, bên trái là phòng học của huynh, để ta đưa huynh qua đó trước.”

Lôi Mông lo lắng Lâm Lăng sẽ không tìm thấy nên muốn dẫn đường.

“Không cần đâu, ngươi cứ đi trước đi.”

Lâm Lăng vươn tay ngăn hắn lại rồi mỉm cười nói: “Anh vũ của ta biết đọc chữ.”

“Cái gì, nó thật sự biết chữ ư?”

Nghe vậy, Lôi Mông trợn tròn mắt, hắn ta cảm thấy khá ngạc nhiên.

“Không lừa già dối trẻ.”

Lâm Lăng cười nhẹ, hắn lập tức ra lệnh: “Tứ Bảo, tìm phòng học số 8 đi.”

“Vâng thưa chủ nhân.”

Tứ Bảo vỗ cánh bay ngay tới hành lang bên trái điện.

Một lúc sau, Lôi Mông kinh ngạc khi thấy Tứ Bảo đang đậu đúng trên biển số của phòng số 8.

“Đúng là chim thần.”

Lôi Mông chớp mắt, nhịn không được mà khen ngợi.

Hắn dường như có cái nhìn mới về nhận thức của Tứ Bảo.

Không ngờ con anh vũ này không chỉ dẫn đường được cho người mà còn biết cả chữ.

Đúng là khó tin! Sau khi chào tạm biệt Lâm Lăng, Lôi Mông đi lên tầng hai.

Còn Lâm Lăng tới phòng học số 8.

Tuy nhiên khi vừa tới cửa, có một giọng nữ vang lên.

“Mau nhìn bên ngoài kìa, con anh vũ kia đẹp quá, mau bắt lấy nó.”

Ngay sau đó, một giọng nam cũng vang lên: “Ta rất sẵn lòng giúp đỡ.”

Giọng nói vừa dứt, một luồng kiếm khí đột nhiên tràn ra bắn thẳng tới chỗ Tứ Bảo ở trên biển số.

Cảm nhận được nguy hiểm, Tứ Bảo phản ứng cũng rất nhanh, nó đột nhiên xoay người tránh được kiếm khí.

Nó bay ngay xuống rồi đậu trên vai của Lâm Lăng.

“Con anh vũ bay mất rồi, đuổi theo nó.”

Đúng lúc này, có một thanh niên lao ra trước cửa phòng học số 8.

Hắn trông rất thấp, trong tay cầm một thanh kiếm, ánh mắt quét qua khắp nơi rồi chợt dừng trên người Lâm Lăng và phát hiện ra sự tồn tại của Tứ Bảo.

Ngay sau đó, một bóng hình xinh đẹp cũng vội vàng chạy ra.

Đây là một cô gái trẻ.

Mái tóc đen dài của nàng ta được buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa bằng một dải ruy băng màu đỏ, đôi mắt trong veo như nước cùng với khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người khác có cảm giác trong sáng và hoạt bát.

Nhìn thấy hai người lao tới, Lâm Lăng nhíu mày.

Làm sao hắn lại không nhìn ra được hai người này đang muốn bắt Tứ Bảo.

Tuy nhiên sức chiến đấu của Tứ Bảo đang ở cấp B vương nên những chiến sĩ dưới cấp 5 không phải là đối thủ của nó.

“Ý?”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia ý một tiếng, khi nhìn thấy con anh vũ đậu trên vai Lâm Lăng thì hơi ngạc nhiên.

Hóa ra con anh vũ này đã có chủ nhân.

Lúc này, nàng ta mới bắt đầu đánh giá Lâm Lăng, đến khi nhìn thấy con ngươi xám trắng như có điều suy nghĩ, nàng ta hỏi: “Ngươi chính là Lâm Lăng có thiên phú chung cực sao?”

“Ừm.”

Lâm Lăng khẽ gật đầu.

Có vẻ như bài kiểm tra về thiên phú hôm qua đã khiến hắn trở nên nổi tiếng ở Học viện Thiên Diễn.

E rằng đôi mắt mù này chính là đặc điểm nhận dạng duy nhất.

Đối với chuyện này, Lâm Lăng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Nhưng khi nghĩ lại, hắn cảm thấy làm người mù cũng là cách che đậy rất tốt.

Ví dụ như khi đối phương có một số ý tưởng xấu trước mặt hắn, cứ tưởng hắn không nhìn thấy.

Thế nhưng không ngờ, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát bởi tầm nhìn chung của hắn.

“Hôm qua khi ta nhìn qua bài kiểm tra của hắn thì tu vi cũng chỉ là chiến sĩ cấp ba mà thôi.”

Trong lời nói của thanh niên có sự khinh thường, hắn ta cười nhạo nói: “Thiên phú tu luyện chung cực cũng chỉ đến thế, vậy mà viện trưởng đại nhân còn coi hắn như bảo bối, lại còn ban thưởng cho không biết bao nhiêu viên đan dược.”

“Chiến sĩ cấp 3?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái tóc đuôi ngựa hiện lên sự kinh ngạc lạ lùng, tò mò nhìn Lâm Lăng.

Hiển nhiên nàng ta không có mặt tại hiện trường ở bài kiểm tra đánh giá ngày hôm qua.

Trong trường hợp này, trừ khi là học trò mới được tuyển thẳng mới nhận được đãi ngộ đặc thù như vậy.

“Tu vi của ngươi thật sự chỉ là chiến sĩ cấp 3 thôi sao?”

Rõ ràng người đẹp tóc đuôi ngựa không tin lời nói của thanh niên thấp bé, nàng ta khẽ chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Lăng rồi dò hỏi.

Đối với vấn đề nhạt nhẽo này, Lâm Lăng cũng lười mở miệng, hắn trực tiếp nghiêng người sang một bên rồi đi vào phòng học số 8.

“Ngươi…”

Người đẹp tóc đuôi ngựa khẽ cau mày và hừ một tiếng.

Trông thấy nữ thần của mình bị phớt lờ, thanh niên thấp bé hiển nhiên không hài lòng.

Hắn ta híp mặt lại, thanh kiếm trong tay lặng lẽ nghiêng xuống đất, cố gắng lướt qua hơi thở của Lâm Lăng.

“Đáng đời.”

Cô gái tóc đuôi ngựa bĩu môi, không hề có ý muốn ngăn cản.

Tuy nhiên tất cả chuyện này đều bị Tứ Bảo nhìn thấy hết.

Sắc mặt Lâm Lăng lạnh đi, hắn huy động linh lực trong cơ thể, ngưng tụ trên chân phải rồi dẫm thẳng lên thanh kiếm.

“Bốp!”

Chỉ trong chốc lát, thanh âm thánh thót vang lên, thanh kiếm bị cắt thành hai đoạn.

Lâm Lăng cũng không quay đầu lại mà lại đi ngay vào bên trong.

Người thanh niên thấp bé sững sờ một lúc, sau đó nhìn thanh kiếm bị gãy thì lập tức tức giận chửi rủa: “Tên mù chết tiệt kia, ngươi dám giẫm lên kiếm của ta, muốn chết sao!”

Nói xong, hắn ta cầm phần kiếm bị gãy trong tay ném thẳng về phía lưng của Lâm Lăng.

Mặc dù phần kiếm bị gãy không sắc nhưng nếu như bị cắt phải thì cũng vẫn có thể bị thương.

Lâm Lăng bước chân tản ra, dễ dàng tránh được phần kiếm bị gãy đó.

Phần kiếm bị gãy rơi vào khoảng không và bị ném vào một dãy bàn phía trong.

Lúc này, có một người đàn ông tóc đen đang ngủ gật nên dường như không biết có vật thể lạ đang bay tới.

Thấy vậy, nhóm học trò đều hét lên đầy sợ hãi như muốn nhắc nhở nhưng không kịp.

Bởi vì lúc nãy phần kiếm bị gãy đã gần ngay đầu của người tóc đen.

Tuy nhiên tiếp theo lại xảy ra một cảnh tượng kỳ lạ.

Ngay trước mặt người đàn ông tóc đen là một vòng lốc xoáy năng lượng màu đen ngưng tụ lại và nuốt lấy phần kiếm bị gãy kia.

Ngay sau đó, phần kiếm bị gãy kia bắn trả, sượt qua người Lâm Lăng và bắn về phía người thanh niên thấp bé kia y như quỹ đạo ban đầu.

“Cái gì?”

Biến cố xảy ra bất ngờ khiến thanh niên thấp bé hoảng sợ.

Khi phản ứng lại, hắn ta đột nhiên cảm thấy cánh tay mình đau nhói.

Chỉ thấy phần kiếm bị gãy kia cắm trên cánh tay của hắn ta, máu chảy ròng ròng.

“A, tay của ta!”

Thanh niên thấp bé kêu la trong đau đớn.

Đã vậy còn là kiểu tự ăn trái đắng.

“Võ học hệ hắc ám?”

“Chẳng lẽ chiêu thức vừa rồi chính là…Nghịch chuyển Càn Khôn!”

Thấy cảnh tượng vừa rồi, nhóm học trò mới đều vô cùng kinh ngạc.

Dường như ánh mắt của mọi người đều rơi trên người thanh niên tóc đen.

Tuy nhiên người này vẫn luôn nằm trên bàn và tận hưởng giấc ngủ say nên không nhìn rõ mặt ra sao.

“Nghịch chuyển Càn Khôn?”

Nghe những lời bàn tán xung quanh, Lâm Lăng khá là tò mò về môn võ học hệ hắc ám này.

Ngoại trừ công pháp ‘Cửu Phù Kiếm Quyết’ do hệ thống tặng thì hắn hoàn toàn không biết gì hết.

“Ồn ào chết đi được, không định cho người khác ngủ hay sao.”

Lúc này, người đàn ông tóc đen duỗi người đầy vẻ lười biếng, há mồm ngáp một cái rồi lẩm bẩm mắng chửi.

Khi hắn ngẩng đầu lên, cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ được dáng vẻ của hắn.

Đó là một khuôn mặt tuấn tú, đường nét trên gương mặt có chút non nớt, chắc hẳn tuổi cũng không lớn.

Nhìn dáng vẻ này cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Thấy vậy, Lâm Lăng cũng không để ý mà chỉ tùy ý chọn một chỗ trống, ngồi ở bên cạnh thiếu niên tóc đen.

“Hai người các ngươi dám làm hại bạn của ta, chờ tới khi thầy đến, ta nhất định sẽ báo thầy phát các ngươi thật nặng!”

Thế nhưng vào lúc này người đẹp tóc đuôi ngựa lại bước tới chỉ thẳng vào thiếu niên tóc đen và Lâm Lăng và nói với vẻ đầy tức giận.