Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 704




“Kế tiếp, chúng ta nên dùng thanh toán nợ mới nợ cũ trong một lần.” Ánh mắt Lâm Lăng thật lạnh lẽo, một cái còng sắt bay ra, trực tiếp buộc lên cổ Viêm Hoằng Nghị.  

Loại còng sắt này không phải là kim loại bình thường, trên đó có khắc phù văn, tỏa ra dao động năng lượng khó lường. Chất liệu của nó làm từ Huyền Thiết, kiên cố đến dị thường, hơn nữa mang theo công hiệu kỳ dị là áp chế linh lực, dùng nó để giam cầm võ giả thì không thể tốt hơn.  

“Giết ta thì hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.” Viêm Hoằng Nghị nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng trước mặt, cười dữ tợn và nói.  

Tới giờ khắc này, trong lòng hắn ta vẫn còn le lói chút hi vọng.  

“Chát!”  

Tiếng nói vừa dứt thì một chưởng sắc bén đã giáng mạnh xuống mặt hắn ta nhanh như tia chớp, cả hàm răng của Viêm Hoằng Nghị lập tức gãy nát. Khuôn mặt tuấn tú trực tiếp sưng đỏ lên chỉ trong phút chốc.  

“Phốc!”  

Một chưởng này làm Viêm Hoằng Nghị lập tức bị đánh đến đầu óc vang lên vù vù, máu tươi hòa lẫn với những khối răng nát bắn phụt ra. Với trạng thái thảm hại chật vật đó, chỉ sợ hiện tại hắn ta cũng chẳng phát ra nổi một tiếng r3n rỉ.  

“Thằng ranh con, lập tức thả Ngô Hoằng ra! Nếu không lão phu nhất định sẽ làm ngươi sống không bằng chết...” Thấy thế, hai mắt Ngô Phong phun lửa, tức giận rít gào, giận đến mức môi run lên.  

“Chát ——!” Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì một tiếng động thanh thúy lại vang lên.  

Chưởng này mạnh đến mức trực tiếp đánh khuôn mặt Viêm Hoằng Nghị thành đầu heo. Nhìn tình cảnh này, đông đảo đệ tử nội điện trên quảng trường đều ngạc nhiên sửng sờ.  

Không ai ngờ được tác phong của Lâm Lăng lại hung hãn như thế, dám đánh con trai Ngô Phong thê thảm đến mức này ngay trước mặt trưởng lão hộ điện!  

Không khí giữa sân cũng đọng lại trong chớp mắt...  

“Lão tạp chủng, uy hiếp của ngươi chẳng là cọng hành gì trước mặt ta cả!” Lâm Lăng lại tát Viêm Hoằng Nghị một cái, ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh lẽo, nhìn Ngô Phong cách đó không xa, giọng nói của hắn như sấm rền, ầm ầm vang dội.  

“Ngươi...” Đối mặt với lời nói năng lỗ m ãng của Lâm Lăng, sắc mặt của Ngô Phong lập tức âm trầm tới cực điểm.  

“Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng có Chấp Sự Đường chống lưng thì có tư cách nói năng ngông cuồng trước mặt ta?” Ông ta dùng ánh mắt tàn độc nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong giọng nói tràn ngập sát ý nồng đậm.  

“Lão phu cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, chủ động buông Ngô Hoằng ra, sau đó tự phế tu vi, có lẽ lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng!”  

Trên không trung quảng trường, ánh mắt âm trầm như ma quỷ của Ngô Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, giọng điệu cứng rắn vẫn lộ ra ý uy hiếp ngang ngạnh!  

Nghe thấy lời này, ánh mắt những đệ tử nội điện vây xem không khỏi trở nên cổ quái.  

Lấy thực lực hiện giờ của Lâm Lăng, hơn nữa hắn còn bắt cóc được Viêm Hoằng Nghị, có lá át chủ bài này trong tay thì câu uy hiếp này có tác dụng cái rắm gì?  

Còn có muốn người ta tự phế tu vi, đầu óc có bị úng nước không vậy?!  

Lâm Lăng vẫn hết sức lạnh nhạt, không để ý đến Ngô Phong, chỉ kéo lê Viêm Hoằng Nghị đến gần quan tài trên lôi đài giống như một con lợn chết.  

“Quỳ xuống!”  

Lâm Lăng hoàn toàn không cho Viêm Hoằng Nghị cơ hội cãi lại, trực tiếp đá nát xương bánh chè của Viêm Hoằng Nghị.  

“A!” Viêm Hoằng Nghị lập tức kêu thảm thiết một tiếng rồi quỳ ập trước quan tài. Bởi vì xương đầu gối đã nát nên cái quỳ này làm hắn ta đau đến chảy ròng mồ hôi lạnh.  

“Chết tiệt!” Ngô Phong phẫn nộ trừng to hai mắt, từng sợi gân xanh cộm lên trên mặt.