*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu Bạch bay đến gần đó, tay cầm Hạo Thiên Huyền Bổng, mang theo một luồng sức mạnh hung bạo cực đoan, hung hăng nện lên không gian vặn vẹo quanh người Lâm Lăng.
“Phanh!” Tiếng đánh vang dội đột nhiên nổ vang ở giữa không trung.
Ngay sau đó, một vết rạn bắt đầu nhanh chóng lan tràn bên ngoài không gian vặn vẹo như cô đọng kia.
“Sức lực quá mạnh!”
Thấy thế, đồng tử của mọi người đều lập tức co chặt, không ai biết con hung thú này từ đâu lao ra, sao lại mạnh đến mức này.
Chẳng lẽ lại là sủng vật của Lâm Lăng?
Nghĩ vậy, mọi người lập tức nhịn không được hít hà một hơi. Cả thuần thú sư đứng đầu cũng không thể có được đám sủng vật quy mô như vậy.
Oanh ——!
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chỉ thấy Tiểu Bạch vung Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay lên, bắt đầu điên cuồng đập xuống.
Phanh phanh phanh...!!!
Từng gậy nện lên không gian vặn vẹo kia, lập tức truyền ra tiếng đánh đinh tai nhức óc.
“Long Viên viễn cổ...”
Trên trời cao, trong ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Bách hiện lên một tia kinh ngạc.
“Tông chủ đại nhân, thật sự là Long Viên viễn cổ.” Bên cạnh, đại trưởng lão Hứa Xương cũng ngạc nhiên nói: “Không ngờ hiện tại mảnh không gian đại lục Thương Khung này còn tồn tại truyền thừa huyết mạch của Long Viên viễn cổ!”
“Hay chỉ là loại thú tạp giao tương tự?” Sau đó, Hứa Xương lại càng cảm thấy không tin nổi, lòng sinh nghi ngờ.
“Không phải, dựa theo sách cổ ghi lại, Long Viên viễn cổ có được thể chất hung hãn được trời ưu ái, sừng phù văn trên đầu là điểm đặc thù để chúng dẫn động năng lượng thiên địa.” Ngụy Bách dùng ánh mắt thâm trầm đánh giá Tiểu Bạch đang vung gậy đập, vững vàng nói: “Nếu huyết mạch không thuần thì nhất định không thể sinh ra loại sừng phù văn này.”
Khi nói chuyện, ông ta chuyển mắt về hướng Hạo Thiên Huyền Bổng trong tay Tiểu Bạch. Sau khi quan sát, Ngụy Bách như nhìn ra cái gì, lạnh nhạt nói: “Thần binh lợi khí của thời đại viễn cổ cũng bị khai quật, xem ra thằng nhãi tên Lâm Lăng này thật sự không tầm thường.”
“Ngô Phong chết trong tay hắn cũng không oan.” Vẻ mặt Hứa Xương hơi nặng nề, trịnh trọng xin chỉ thị: “Tông chủ đại nhân, người này có thiên phú dị bẩm, nhất định cực kỳ quý giá đối với Chấp Sự Đường.”
“Nếu như hiện tại gi ết chết hắn, dẫn tới vị chấp sự trưởng kia bất mãn, đến lúc đó chỉ sợ xử lý không...”
“Không sao!” Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì Ngụy Bách đã lạnh nhạt lên tiếng cắt ngang: “Bổn tọa là người đứng đầu Điện Tông, nếu bị mấy đứa nhãi ranh lông còn chưa mọc đủ đến gây chuyện mà không làm gì được thì sau này còn lập uy thế nào.”
“Thậm chí sẽ bị tám Điện Tông khác coi thành trò cười, cho nên...” Nói đến này, ánh mắt Ngụy Bách lạnh thấu xương, trong giọng nói tràn