*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuyệt đại đa số đều bị phán xử là tù chung thân.
Mỗi ngày trong cái nơi lao ngục tối tăm không có ánh mặt trời dưới nền đất này, cái chết đối với bọn họ mà nói có thể là một sự giải thoát.
Lúc này, Lâm Lăng đang ngồi xếp bằng trong một góc phòng giam sắt, khép mắt dưỡng thần.
Hai chân hai tay của hắn đều bị đeo xiềng xích Huyền Thiết, trong tình trạng linh lực bị giam cầm, muốn thoát ra ngoài căn bản là khó có thể làm được.
Thậm chí ngay cả nhẫn trữ vật cũng đều bị thu lại.
May mà đa số các vật phẩm trong đó đều đã dời vào không gian trữ vật của hệ thống.
Còn những đồ dùng hàng ngày trong túi trữ vật đó cho dù mất rồi cũng không tiếc lắm.
Sau đó, tâm trí Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, mở danh sách sủng vật trong hệ thống ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh sủng vật của Tiểu Bạch.
Hắn mang trong lòng tâm trạng tính thử coi sao, hỏi một tiếng. “Tiểu Bạch, ngươi còn nhớ lão đại không?”
Âm thanh chờ mong đó cũng không vang lên, chỉ là một mảnh yên tĩnh.
Sâu trong nội tâm Lâm Lăng không khỏi thầm than một tiếng.
“Lão đại, người có hóa thành tro ta cũng sẽ nhận ra.”
Nhưng đúng lúc đó, giọng điệu quen thuộc của Tiểu Bạch cũng đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
“Tiểu Bạch!”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng nhất thời khẽ run.
Nó vẫn tồn tại ý thức ư?!
Lâm Lăng ngây ngẩn cả người.
Chợt hắn suy nghĩ lại, cảm giác có chút không thể nào, cũng không nhanh chóng kết luận cái suy nghĩ đó. Dù sao thì những con thú trong hệ thống sủng vật, cũng có thể trao đổi qua tâm trí cùng với hắn.
“Lão đại à, ở trong đây mặc dù không có tự do, nhưng môi trường cũng khá tốt, hơn nữa không cần ăn uống gì cũng có nguồn năng lượng.”
Nghe thấy trong giọng nói của Tiểu Bạch tràn đầy sự vui vẻ.
“Hệ thống, tại sao Tiểu Bạch lại không bị xóa đi kí ức.”
Đối với điều này, trong lòng Lâm Lăng có sự kinh ngạc vô cùng lớn, nhịn không được dò hỏi.
“Kiểm tra đo lường sủng vật Tiểu bạch cho thấy nó có độ trung thành tuyệt đối 100% với kí chủ của mình, cho nên không cần phải thông qua trình tự xóa kí ức đó.”
Thanh âm của hệ thống điện tử rất nhanh vang lên trong đầu.
Sau khi xác nhận xong, Lâm Lăng nhất thời thở dài một hơi.
Tâm trạng nặng nề trước đó vào thời khắc này tan biến khôn còn sót lại cái gì.
“Tiểu Bạch, lão đại bây giờ đến mình cũng không đảm bảo được, ngươi tạm thời cứ ở trong đó đi nhé.”