*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thấy vậy, ánh mắt của đám người Bạch Lân sáng lên, trong lòng tràn ngập sự sùng bái.
Tuy nhiên vào lúc này, đột nhiên có một cánh tay vạm vỡ bất ngờ vươn ra từ bên trong vết nứt không gian. Ngay sau đó, có một cái đầu to hơn cả đầu của người bình thường thò ra. Trên trán có sừng, những chiếc răng nhọn hoắt, nhìn lướt qua khuôn mặt trông rất gớm ghiếc!
“Đây…”
Mọi chuyện xảy ra đột ngột khiến cho mọi người nhất thời sợ hãi. Lâm Lăng cũng giật mình, hắn nhìn chằm chằm quái vật dị tộc chui ra từ vết nứt không gian! Trên người tên này mặc áo giáp và đeo một cái rìu dài trên lưng. Hiển nhiên đây không phải là dã thú nhưng lại có trí thông minh và nền văn minh tương tự như loài người.
Lúc này, người dị tộc cường tráng cũng hơi kinh ngạc. Khi nhìn thấy đám nhân loại trước mặt, trên mặt hắn ta lộ rõ vẻ khinh thường.
“Thì ra các ngươi là nhân tộc đê tiện à!”
Hắn ta nói, một thứ ngôn ngữ xa lạ mà Lâm Lăng và những người khác đều không hiểu. Chợt hắn ta đột nhiên lấy một chiếc rìu khổng lồ ra chém về phía trước đầy vẻ khát máu.
Xoẹt!
Bạch Lân nhanh tay nhanh mắt, cầm thanh kiếm trong tay chém ra. Ánh kiếm xẹt qua cực nhanh đâm thẳng vào ngực của tên quái vật dị tộc. Tuy nhiên mặc dù mũi kiếm xuyên thủng lớp giáp da vang lên tiếng ‘keng’. Thế nhưng một kiếm này lại không gây tổn thương tới da thịt!
“Thân thể này thật là cường tráng!”
Bạch Lân vô cùng ngạc nhiên. Ngay khi hắn ta đang định sử dụng linh lực, tên quái vật dị tộc kia lại dùng rìu lớn trong tay bổ thẳng về phía hắn ta. Ngay lập tức, Bạch Lâm đạp vào người tên dị vật quái tộc, sau đó mượn lực lùi về phía sau.
Vù!
Ánh mắt Lâm Lăng trở nên lạnh lẽo, khi hắn duỗi tay ra, một luồng năng lượng không gian vô hình xoay quanh thân thể của tên quái vật dị tộc và trói hắn ta lại.
“Gào!”
Đột nhiên tên quái vật dị tộc gầm lên giận dữ bằng thứ ngôn ngữ khiến người ta khó hiểu.
“Lãnh chúa đại nhân, khả năng phòng ngự của tên quái vật này rất mạnh, cảm giác như một khối sắt cứng vậy.”
Bạch Lân ngạc nhiên nói: “Chắc hẳn hắn ta đã tu luyện một loại võ học luyện thể nào đó.”
Nghe vậy, đám người Võ Dương cũng cảm thấy tò mò. Trong ấn tượng của bọn họ, ở Đại lục Thương Khung chưa từng có loài nào như vậy.
Giờ phút này, khi đối mặt với không gian méo mó xung quanh, cuối cùng trong đôi mắt hung tợn của quái vật dị tộc hiện lên vẻ kinh hãi. Dường như hắn ta chưa từng gặp nhân loại nào mạnh như Lâm Lăng.
“Người này chui ra từ vết nứt không gian, chẳng lẽ ở bên kia còn tồn tại một thế giới khác?”
Lâm Lăng cảm thấy điều này rất có khả năng. Dù sao hắn ta cũng từ một thế giới khoa học kỹ thuật văn minh trên trái đất xuyên tới đây cho nên hắn cảm thấy điều này cũng không phải là không thể. Vì muốn làm rõ tình huống nên Lâm Lăng không hề nương tay, hắn đặt tay lên đầu của tên quái vật dị tộc rồi thi triển Sưu Hồn Thuật.
“A a a!”
Trong khi tiếng gào thét thảm thiết vang lên, một luồng thông tin ký ức linh hồn không ngừng bị