Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 860




Sau thời gian bất ngờ ngắn ngủi, Lâm Lăng rất nhanh đã bình tĩnh lại.  

Hắn đã trải qua một lần xuyên không rồi, hôm nay lại xuyên không nữa, cái chuyện đảo lộn trời đất thế này thật tình cũng không quá thần kì nữa.  

“Ta không nhớ gì nữa rồi.”  

Đối mặt với câu hỏi của Vệ Quý Nguyên, Lâm Lăng thực sự nghĩ không ra lí do thoái thác nào hợp lí hơn, thế là hắn lắc lắc đầu, giả vờ mê man nói.  

“Ta chỉ biết là, tên của ta là Lâm Thiên, những chuyện trước đây đều quên cả rồi.”  

Nói xong, trong lòng Lâm Lăng thầm thở dài, xem ra từ hôm nay chỉ có thể tiếp tục dùng cái tên giả ‘Lâm Thiên’ này thôi.  

Còn những chuyện sau đó cũng chỉ đành đi một bước tính một bước, tìm kiếm nơi có thể truyền tống về thời đại của vạn năm sau.  

“Mất trí nhớ rồi sao?”  

Nghe thấy Lâm Lăng nói như vậy, tâm trạng của Vệ Quý Nguyên khẽ run lên.  

Vốn có ý nghĩ hỏi thêm một lần nữa nhưng đành từ bỏ.  

Dù sao đối với người mất trí nhớ dù hỏi thế nào cũng không hỏi ra được kết quả.  

Huống hồ hai bên cũng không bất hòa hay có âm mưu ám toán gì, cứ mãi hỏi như vậy dường như có chút thất lễ.  

Trong lòng nghĩ lại, sau khi Vệ Quý Nguyên im lặng một hồi sau đó nói: “Nơi này là núi rừng nên mãnh thú rất nhiều, bây giờ ngươi cũng đang trọng thương, nếu cứ tiếp tục ở nơi này thì sẽ càng thêm nguy hiểm.”  

“Nếu như tin ta thì rời đi cùng ta, dưỡng thương xong rồi hãy suy nghĩ cho tương lai sau này.”  

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lăng chớp động.  

Đối với cái người ‘Vệ Quý Nguyên’ Chấp Sự Trưởng lúc trẻ này, ấn tượng lần đầu vẫn y như vậy.  

“Được, vậy thì cảm ơn rất nhiều.”  

Lâm Lăng nhàn nhạt gật đầu, cũng không cự tuyệt.  

Hiện tại hắn đang ở đại địa của thời đại viễn cổ, khó lòng đánh giá suy đoán được những loại nguy hiểm ở đây.  

Không bằng cứ đi theo Vệ Quý Nguyên, nhỡ đâu còn có thể tăng thêm vài phần chắc chắn có thể vào Cửu Huyền Tông.  

“Khí tức của người này hỗn loạn, đồng thời không hề có dao động linh lực, xem ra cho dù chữa được khỏi nhưng chỉ sợ trong võ học cũng khó có được thành tựu gì.”  

Vệ Quý Nguyên quan sát Lâm Lăng vài lần, trong lòng âm thầm thở dài, có một sự đồng tình.  

Nhìn thấy Lâm Lăng hiện giờ đứng thôi cũng có vẻ mất sức, hắn liền huýt một hơi sao.  

Huýt------!  

Trong thoáng chốc, bầu trời bên ngoài rừng vang lên một tiếng chim ưng kêu lảnh lót.  

Ngay sau đó một làn gió mạnh mẽ thanh mát lùa đến, thấy một thú ảnh to lớn đang bay từ trên bầu trời xuống.  

Con thú này thân giống như sư tử, lưng có hai cánh, đầu là chim ưng, lông chim màu trắng, ngoại hình cực kỳ lạnh lùng, to lớn.  

Đây chính là hung thú cấp 4, Sư Tựu! * (vật cưỡi sư tử đại bàng) Đang đợi thăng cấp, thực lực có thể so sánh với võ giả cảnh giới Thần Hải bậc 4 Thánh Vực.  

Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, có thể không chế được Sư Tựu cỡ này, chắc rằng tu vi của Vệ Quý Nguyên phải đạt tới ít nhất là cảnh giới bậc 4 Thánh Vực.