*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp của Đào Yên lộ vẻ kinh ngạc. Đồ đệ của chưởng gíao lại bị ví như một tên hề thích nhảy nhót.
Nàng ta nhìn Lâm Lăng với vẻ kỳ lạ. Nàng ta không biết người này đang mạnh miệng hay là thực lực thật sự rất mạnh, đánh bại cả Lữ Tá.
“Cho dù thế nào đi nữa, chỉ cần hắn có thể trở thành Thánh Tử thì Đào gia chúng ta nhất định phải có mối quan hệ tốt với hắn.”
Nghĩ vậy, Đào Yên hít một hơi thật sâu và đưa ra quyết định.
“Đào tổng quản.”
Tên lính canh ở cửa mật thất lập tức mở cánh cửa sắt ra với vẻ cung kính.
Lâm Lăng đi vào trong và nhìn xung quanh, trùng hợp là hắn cũng dừng tầm mắt tại chiếc hộp sắt nhỏ.
“Hộp sắt này chứa năng lượng phong ấn nên linh thức không thể xuyên qua được.”
Đào Yên mỉm cười nói: “Nếu như các ngươi có hứng thú thì bây giờ ta có thể mở cho các ngươi xem.”
“Được.”
Lâm Lăng tò mò, trong mắt lộ ra vẻ tò mò.
“Làm phiền ngươi.”
Vệ Quý Nguyên đứng ở bên cạnh cũng rất tò mò.
Đào Yên lấy một chiếc hộp từ trong nhẫn không gian ra, trông nó trong suốt như pha lê.
“A? Đây là…Thâm Hải Huyền Thủy Tinh!”
Thấy vậy, Vệ Quý Nguyên trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nằm trong tay Đào Yên với vẻ kinh ngạc.
Nhìn phản ứng này, hiển nhiên đây không phải là một vật bình thường.
“Rất tinh mắt.”
Đào Yên nở nụ cười, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ quyến rũ.
Nàng ta lập tức đặ chiếc hộp thủy tinh lên phía trên hộp sắt nhỏ. Sau khi xác nhận phong ấn đầy đủ, những ngón tay ngọc thon dài của nàng ta tạo nên hàng loạt phù văn bí ẩn.
Khi những phù văn này đập vào chiếc hộp sắt nhỏ, chiếc hộp này đã được mở ra.
Vù!
Chỉ trong chốc lát, có một bóng màu tím lao ra!
“Bộp!”
Khi đụng phải hộp thủy tinh, bức tường thủy tinh kia giống như một hồ nước bị khuấy động tạo thành những gợn sóng.
Có điều, khi nó yên tĩnh trở lại, bức tường thủy tinh vẫn còn nguyên vẹn.
Sau đó, hai người Lâm Lăng cũng nhìn thấy được con ong bên trong. Đó là một con ong màu tím bạc to bằng ngón tay cái, trên người nó có dòng điện màu tím nhấp nháy, lực lôi đình mạnh mẽ khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ.
“Con ong nhỏ này vốn là một con thú bình thường nhưng tình cờ nó lại hợp nhất với lôi linh và biến dị thành Lôi Phong.”
Đào Yên giải thích: “Thật ra sức mạnh của nó có thể so với mãnh thú cấp 5 và có tốc độ nhanh như chớp nên nếu như không sử dụng trận pháp thì sẽ rất khó bắt được nó.”
“Bịch bịch bịch!”
Trong lúc Đào Yên giải thích, Lôi Phong đột nhiên trở nên dữ dội và điên cuồng va vào hộp thủy tinh. Tốc độ của nó nhanh khủng khiếp, nếu như nhìn bằng mắt thường hoàn toàn không thể thấy quỹ đạo chuyển động của nó.
Từng đạo lôi đình chợt lóe, ánh sáng vô cùng chói mắt.
“Không tồi, lực tấn công rất mạnh.”