*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng vậy, Lâm huynh mới tới đây nên ta cố ý đưa huynh ấy tới đây mở mang kiến thức.”
Vệ Quý Nguyên mỉm cười.
“Lâm huynh?”
Nghe được lời này, ánh mắt của tám người chuyển sang chỗ Lâm Lăng với vẻ tò mò, dường như đã đoán ra được gì đó.
Hoàng Tinh Nghị lặng lẽ gật đầu, coi như ám chỉ với bọn họ.
“Hóa ra ngươi chính là Lâm Thiên, buổi sát hạch hôm nay của ngươi ở ngoài đảo thật sự gây ấn tượng.”
Tần Vu nhìn chằm chằm Lâm Lăng, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Các ngươi đi qua đi.”
Lâm Lăng lạnh lùng trả lời, hắn chẳng muốn nói thêm gì.
“Chúng ta có chuyện muốn bàn bạc với Lữ huynh, nếu như không phiền thì ngươi có thể nhường chỗ được không?”
Nói đến chữ ‘nhường chỗ’, Tần Vu cố ý nhấn mạnh.
Ẩn ý của câu này không chỉ đơn giản là nhường chỗ ngồi mà còn ám chỉ là nhường vị trí Thánh Tử.
“Ta ngồi ở chỗ này rất thoải mái cho nên không muốn đổi, ngươi vẫn nên ngồi theo số đi.”
Lâm Lăng lạnh lùng, hắn hoàn toàn không cho đối phương một chút mặt mũi nào. Nếu như đã muốn tới cãi nhau thì việc gì hắn phải khách khí.
Nghe Lâm Lăng lập tức từ chối, sắc mặt Tần Du hiện rõ chút không vui. Trong mắt bảy đệ tử thủ tịch còn lại cũng có thêm vài phần sắc bén.
“Nghe nói ngươi có vũ lực cao siêu, ngay cả cái chuông cũng bị một quyền đập nát.”
Tần Du híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười lạnh và nói: “Nhưng không tận mắt nhìn thấy thì ta không tin.”
Ngay khi tiếng nói vừa dứt, hắn ta khẽ búng ngón tay một cái, một dòng chữ ánh sáng linh lực đột nhiên b ắn ra.
Hướng bắ n ra không phải là Lâm Lăng, ngược lại là cái ghế mà hắn đang ngồi lên kia.
Vèo!
Nhưng nháy mắt tiếp theo, một dòng chữ ánh sáng màu đen cũng nhanh chóng lao ra.
Sau khi hai dòng chữ ánh sáng va chạm nhau, sức mạnh chấn động ẩn chứa trong đó trực tiếp làm nổ nát cái ghế. Sau đó, dòng chữ ánh sáng màu đen không giảm khí thế, giống như một con rắn độc lao nhanh về phía Tần Du.
Thấy thế, Tần Du lập tức biến sắc, ở gần khoảng cách như thế, muốn an toàn lui ra là không có khả năng.
Hắn ta vội vàng vận chuyển linh lực trong cơ thể, trong người nhanh chóng ngưng tụ ra một tấm chắn linh khí màu xanh.
“Phanh!”