Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 91




Trong mật thất.

Sau khi Lâm Lăng ném cái túi dính đầy máu lên trên bàn, không khí lập tức trầm tĩnh lại.

Tử Dạ hơi ngờ vực một lúc, sau đó cũng không chậm trễ nữa, nàng ta quyết đoán đi lên trước, trực tiếp mở cái túi ra.

Chỉ thoáng chốc, đập vào mắt là một cái đầu!

Làm sát thủ, thứ họ tiếp xúc nhiều nhất chính là thi thể.

Cho nên lúc Tử Dạ nhìn thấy cái đầu, ánh mắt lạnh nhạt kia vẫn không chút gợn sóng.

Nàng còn quan sát kỹ ngũ quan khuôn mặt cái đầu, nhìn sắc mặt hắn ta giống như tro tàn, hiển nhiên có dấu hiệu trúng độc.

Sau khi nhìn kỹ, Tử Dạ phát hiện mấy chỗ đặc thù rõ ràng trên cái đầu, quả thật chính là Dương Thần Cơ.

“Tổ trưởng, đã xác định thân phận con mồi.” Tử Dạ nhìn về phía Ám Ưng, báo cáo ngắn gọn.

“Ừ, ta cũng thấy được.”

Ám Ưng thản nhiên gật đầu, đôi mắt hẹp dài giống như mắt ưng kia mang theo chút ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Lăng.

Không ngờ hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ của người này thật sự giống như miêu tả của Tử Dạ.

Nhanh chóng, tàn nhẫn, hoàn toàn không có chút dây dưa kéo dài nào.

Tổ chức Minh Các tuyệt đối không thể bỏ lỡ nhân tài như vậy!

“Chúc mừng ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức trở thành thành viên của Tổ Thiên Minh Các chúng ta.” Ám Ưng trầm giọng mà cười một tiếng, nhìn Lâm Lăng rồi khen ngợi.

Lâm Lăng vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên dò hỏi: “Nếu là thành viên chính thức thì có tăng thù lao lên hay không?”

“Theo ta được biết, lúc trước thù lao của ngươi là ngàn vạn, đã là lương tháng tiêu chuẩn của thành viên Minh Các chúng ta, không thể tăng nữa.” Ám Ưng cười nhạt một tiếng, sau đó nói: “Nhưng nhiệm vụ lần này của ngươi vượt qua dự đoán của chúng ta, về sau mỗi khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể đạt được thêm khen thưởng trợ cấp.”

“Hả?” Lâm Lăng khẽ nhướng mày, tò mò hỏi: “Vậy khen thưởng được bao nhiêu? Khi nào phát được?”

Nghe thấy lời này, trong mắt Ám Ưng hiện lên một tia kinh ngạc.

Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ Lâm Lăng lại ham tiền như thế, những lời nói ra đều xem tiền tài ích lợi là chính.

Hắn ta đâu biết chỉ có kiếm tiền thì Lâm Lăng mới nuôi nổi sủng vật, giúp thực lực không ngừng tiến hóa.

Nếu không thì sao mỗi nhiệm vụ ám sát lại thuận lợi mà hoàn thành như thế, chỉ có tiền mới khiến đội sát thủ động vật phát triển lớn mạnh lên.

“Nhiệm vụ cấp bậc càng cao thì khen thưởng thu hoạch được cũng càng lớn.”

Hình như Ám Ưng cũng không biết giải thích cách khen thưởng này như thế nào, chỉ có thể nói một cách không rõ ràng.

Dù sao phần lớn thành viên của Minh Các đều coi tiền tài như cỏ rác, bọn họ chỉ coi trọng quyền thế và địa vị.

Nhưng đối với Lâm Lăng mà nói, thứ hắn để ý nhất lại là thù lao.

Không kiếm tiền thì muốn thân phận thành viên chính thức kia có lợi ích gì?

Tính ra còn không bằng làm một thích khách tự do, tùy ý tiếp nhận nhiệm vụ là được.

Đương nhiên, so ra thì Lâm Lăng cũng cảm thấy Minh Các có đãi ngộ không tồi.

Mỗi tháng không chỉ có ngàn vạn tiền lương cứng, còn được chia tiền hiệu quả công việc, xem như rất phong phú.

Cho nên Lâm Lăng lập tức gật đầu cười nhạt và nói: “Được, quyết định vậy đi.”

Ám Ưng trầm nhiên nói: “Nếu ngươi đã đồng ý gia nhập Minh Các, dựa theo quy tắc thì phải thông qua một quy trình.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn ta sờ tay lên nhẫn trữ vật, lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh đậm rồi đặt lên trên bàn.

Khi nhìn thấy cái bình nhỏ kia, trong mắt Tử Dạ hiện lên một tia kỳ dị.

“Thông qua quy trình gì?”

Lâm Lăng dựa vào thị giác của Tứ Bảo, tất nhiên cũng thấy được cái bình nhỏ trên bàn, hắn cảm thấy thứ trong cái bình này không đơn giản chỉ là đồ uống.

Trong lòng Lâm Lăng không khỏi âm thầm đề phòng.

“Tổ chức cần nhân tài, nhưng càng cần thành viên hoàn toàn trung thành.” Ám Ưng cũng không quanh co lòng vòng, lập tức nói thẳng trọng tâm: “Trong cái bình này là thuốc độc, mỗi tháng phải dùng một viên đan hoàn mới không phát tác.”

“Hễ là thích khách gia nhập Minh Các, đều phải uống hết thứ trong bình để thể hiện lòng trung thành.”

Nói xong, ám mắt Ám Ưng mang đầy thâm ý mà nhìn Lâm Lăng.

“Thuốc độc sao...”

Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống.

Xem ra Viêm Vương kia cũng thật thâm độc, vận dụng thủ đoạn này để khống chế Minh Các.

Làm như vậy thì không ai dám cãi lệnh, thậm chí không có cả khả năng rút lui, cả đời đều vì cần đến thuốc giải mà phục tùng Viêm vương vô điều kiện.

Chiêu này đủ tàn nhẫn, đủ ác độc!

“Xin lỗi, ta từ chối.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.

Tuy Minh Các có hoàng thất vương triều Đại Viêm làm chỗ dựa, đãi ngộ phong phú, nhưng hắn cũng chả thích gì dạng tổ chức không có nhân tính hóa như vậy!

“Ngươi có thể từ chối, nhưng vì bảo mật nhiệm vụ ám sát lúc trước, ngươi chỉ có thể chết.”

Khi nói chuyện, sắc mặt Ám Ưng đột nhiên trở nên lạnh như băng, một dao động linh lực mạnh đến cực đoan bỗng bùng nổ.

Tử Dạ nhíu đôi mày liễu lại, im lặng đứng bên cạnh.

Nàng ta biết, tổ trưởng tính vận dụng sách lược cưỡng ép để buộc Lâm Lăng uống thuốc độc.

Nếu gϊếŧ nhân tài như vậy thì thật sự có chút đáng tiếc, nhưng nếu Lâm Lăng khăng khăng từ chối, vậy kết quả chỉ có con đường chết mà thôi.

Chiến sĩ cấp 9!

Cảm nhận được khí tức hung hãn của Ám Ưng, trái tim Lâm Lăng lập tức tràn ngập cảm giác nặng trĩu.

Lấy thực lực hiện giờ của hắn và tất cả át chủ bài, đừng nói là chống lại cường giả chiến sĩ cấp 9, cho dù muốn chạy trốn cũng rất khó.

Huống chi bên cạnh còn có một Tử Dạ là chiến sĩ cấp 7.

Hai thích khách đỉnh cao này cộng lại, chỉ sợ không qua được mấy chiêu đã có thể trực tiếp hạ gục hắn rồi.

Sau khi đo lường được thực lực hai bên, trái tim Lâm Lăng lập tức trầm xuống.

Lúc này hắn thật sự gặp phải tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Làm sao bây giờ?

Lâm Lăng điên cuồng suy nghĩ phương pháp thoát thân.

Vào một khoảnh khắc, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một tia sáng.

Chỉ cần không phải hắn uống độc thì chẳng phải được rồi sao?

Lang Chu của hắn chính là đối tượng tốt nhất.

Dù sao Lang Chu bách độc bất xâm, nuốt thuốc độc này vào không những không bị thương gì, ngược lại còn là một loại tẩm bổ.

Nghĩ vậy, dòng suy nghĩ của Lâm Lăng chợt lóe, lặng lẽ thả Lang Chu ra từ không gian ba lô sủng vật, để nó trốn ở sau lưng hắn.

“Xem ra ta không có lựa chọn khác.” Lâm Lăng nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nói.

Không chờ Ám Ưng đáp lại, Lâm Lăng chủ động đi lên trước rồi cầm lấy bình độc kia.

Hắn chợt ngẩng đầu lên, muốn đổ thuốc độc vào trong miệng.

Thấy thế, ám mắt Ám Ưng hơi dịu lại, lúc này mới thu khí tức hung ác dâng trào trên người lại vài phần.

“Tiểu Chu, mau!” Mà ngay vào lúc Lâm Lăng mở miệng, trong lòng vội vàng ra lệnh.

Chỉ thoáng chốc, Lang Chu lập tức mở ra kỹ năng tàng hình trong Ẩn Mịch Hành Tung, đột nhiên từ phần lưng bò đến cái miệng đang mở ra của Lâm Lăng.

Cứ như vậy, dưới mí mắt của Tử Dạ và Ám Ưng, Lâm Lăng trực tiếp đổ hết bình thuốc độc vào trong miệng.

“Ừng ực ~!”

Cổ họng Lâm Lăng lăn lộn, làm bộ như đang nuốt.

Thật ra, những thuốc độc vào miệng đó đều bị Lang Chu trong trạng thái tàng hình há mồm nuốt sạch, có thể nói cách phối hợp này không chút sơ hở.

Mà ngay sau khi uống hết thuốc độc, Lang Chu cũng bị Lâm Lăng thu vào không gian ba lô sủng vật của hệ thống lần nữa.

Lâm Lăng đột nhiên cắn mạnh vào đầu lưỡi, một cơn đau mãnh liệt lập tức tràn khắp toàn thân.

Sắc mặt Lâm Lăng cũng lập tức trở nên khó coi, hắn đau nhức khó nhịn ngồi xổm xuống, trên trán chảy ròng mồ hôi lạnh.

Biểu hiện này rất giống với cơn đau đứt ruột đứt gan khi bị trúng độc.