*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thế thế cục trong phòng rơi vào thế giằng co, Phùng lão ngay lập tức lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
“Tám trăm vạn lần hai.”
Lúc đếm số, âm thanh của âm vang lên lần nữa. “Xin hỏi có người nào nguyện ra giá cao hơn không?”
“Tám trăm vạn chứ gì, ta đây một nghìn vạn!”
Ánh mắt Lữ Tá lạnh lẽo lúc này trực tiếp ra giá tiền cao hơn.
Nhưng cái loại bộc phát này, khi hắn ta vừa hô lên rất nhanh sau đã có chút hối hận rồi.
Bởi vì cái giá đấu giá này đã vượt qua dự toán của hắn ta.
Một…Một nghìn vạn sao?!
Nghe thấy mức giá đó, toàn bộ người trong phòng nhất thời dâng lên tiếng kinh ngạc xôn xao.
Ánh mắt mọi người ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lữ Tá, nhưng không phải là tán tưởng tiền tài hùng hậu của đối phương, mà ngược lại cảm thấy người này làm việc quá cảm tính.
Dùng cái giá trên trời như vậy chỉ để mua một con ong thú biến dị, đầu có phải vừa bị đá không?
“Tên nhãi kia, muốn thi xem ai giàu hơn thì phải xem ngươi có tư cách không đã.”
Lữ Tá lạnh lùng cười, ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm Lăng tựa hồ đang cố k1ch thích.
Nhưng mà Lâm Lăng hoàn toàn không đoái hoài gì đối với chiêu khích tướng này.
Lôi đình ong mật quả thực khiến hắn hứng thú. Nhưng với cái giá một nghìn vạn quả thực không đắt như vậy.
Trên mặt Lữ Tá hiện lên vẻ cấp bách có thể nhìn ra được.
“Nếu ngươi đã muốn vậy thì ta thành toàn cho ngươi.”
Lâm Lăng vắt chéo hai chân, không tỏ rõ ý kiến cười lạnh nói.
Vì một ong thú biến dị mà phải mất tận một nghìn đá Linh Dương đúng là có chút hút máu. Huống hồ, tiền của hắn hiện giờ căn bản cũng không có nhiều như vậy.
Nếu còn cố đấu giá tiếp cũng chẳng có ý nghĩa nào. Đến lúc đó người mất mặt không phải là chính bản thân mình sao?
“Ngươi….”
Nghe thấy thế sắc mặt của Lữ Tá vào thời khắc này khó coi đến cực điểm.
Ánh mắt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Tuy rằng đã đấu giá thắng được đối phương, nhưng dường như lại không cảm nhận được chút vui mừng nào, trái lại lại cảm thấy giống đang bị bỡn cợt vậy!
“Một nghìn vạn lần thứ nhất.”
“Một nghìn vạn lần thứ hai.”
Giống như nhìn ra cục diện đã định, miệng Phùng lão bắt đầu nhanh chóng không có nửa điểm úp mở, thậm chí còn có vẻ tăng thêm tốc độ công bố.
“Một nghìn vạn lần thứ ba! Chúc mừng khách quan ở chỗ ngồi số 04 đã mua được vật bán đấu giá cuối cùng, thành giao!”
Nói xong, tay của Phùng lão ấm chiếc chuông đấu giá trên đài, chốt hạ lần giao dịch đấu giá này.
Trong nháy mắt, Lữ Tá ngây người tại chỗ, biểu cảm không biết phải làm sao.
Số dư của hắn cũng chỉ hơn bảy trăm vạn căn bản là không đủ để giao nộp.
Nhìn nữ phục vụ đang đi tới, vẻ mặt Lữ Tá bỗng nhiên quẫn bách.
Lần làm hảo hán quá đà này không thể nghi ngờ trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Lữ thiếu gia, cảm phiền ngài đi vào trong phòng tài vụ nội sảnh để giao nộp phí đấu giá lần này.”
Nữ phục vụ đi đến bên cạnh, bắt đầu dẫn đường.
Lữ Tá quay người ra hiệu với đám người Hoàng Tinh Nghị một cái, trong lòng người đằng sau lập tức hiểu ý, không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn vào.