Đỡ lấy bả vai của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển chỉ khịt mũi khinh thường đối với lời nói của Lê Khải Liệt, máu tươi từ trong áo khoác thấm ra ngoài làm ướt đẫm bàn tay của hắn, cảm giác nhầy nhụa làm cho hắn nhíu mày, “Không muốn chết thì làm cho máu của mình chảy chậm một chút, đừng tùy tiện lộn xộn, ta lập tức đưa ngươi đến bệnh viện.”
Mặc dù hắn nói như vậy, thái độ cũng không thể nói rõ là dễ chịu, nhưng Lê Khải Liệt lại phát giác trên vai của mình có thêm một bàn tay đang đè chặt vết thương, ngăn cản máu tươi chảy ra, động tác không nhẹ nhàng nhưng lại rất hiệu quả. Vu Duy Thiển thoạt nhìn vĩnh viễn cách xa ngàn dặm nhưng có đôi khi lại làm ra những chuyện hoàn toàn tương phản.
Đem trọng lượng thân thể dựa vào Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nhắm mắt lại, khiến Vu Duy Thiển không thể không dùng tay vòng quanh thắt lưng của hắn thì mới có thể duy trì sự cân bằng của thân thể, thoạt nhìn hơi giống là hắn đang ôm chặt Lê Khải Liệt, bất quá lúc này mặc kệ người khác thấy thế nào, tất cả mọi người đều hỗn loạn đến cực điểm.
Sau khi tiếng súng vang lên, đám người đều trốn vào tường, toàn bộ trường quay lại hỗn loạn.
“Rốc cục xảy ra chuyện gì? Mau! Đem mọi người ở đây sơ tán, ngăn lại đám phóng viên!” Đạo diễn Kim McKay chưa bao giờ gặp phải chuyện giống như vậy, may mắn hắn có kinh nghiệm lão luyện trong làng giải trí, đã sớm trải qua đủ loại phiền toái, hắn vội nhưng không loạn, vừa chửi ầm lên vừa an bài mọi chuyện ở xung quanh.
Phía bên kia Owen đã lái xe chạy đến, Vu Duy Thiển dìu Lê Khải Liệt lên xe, lập tức lái xe đến bệnh viện, không cần nói cũng biết chuyện lần này lại tiếp tục trở thành đầu đề cho các tờ báo giải trí, bất quá ngay hiện tại cũng không còn ai có tâm tư đi suy nghĩ.
Kế hoạch quay clip quảng bá lần thứ hai lại gặp trở ngại, lần trước là Lê Khải Liệt tự tiện rời bỏ, lần này là hắn bị ám sát, nhìn thấy tin tức, không ít người có cảm giác album lần này nhất định đã bị nguyền rủa cho nên mới gặp vận rủi liên tục, còn có người đưa tin ca sĩ nhạc rock nổi tiếng thế giới Lê Khải Liệt nhất định đã đắc tội người nào đó.
Sự kiện biến hóa khiến cho xã hội đều quan tâm cực độ, cảnh sát cũng gia nhập điều tra, sau khi thu thập chứng cứ, bọn họ rút ra kết luận loại súng bắn tỉa mà kẻ ám sát dùng là loại súng săn, loại súng ngắm này rất bình thường, trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể chứng thực nguồn gốc của nó, nếu muốn thông qua vỏ đạn để điều tra thân phận của kẻ ám sát thì quả thật là vô vọng, chỉ có thể dựa vào các nhân chứng và các bên liên quan để bắt tay điều tra xem có phải có ai thù hằn gì hắn mà mời người ám sát hay không.
“Ngài Leo, ngài thật sự xác định không cần chúng tôi phái người bảo hộ? Đối phương có thể sẽ tiếp tục động thủ, vì an toàn của ngài, chúng tôi đề nghị ngài tốt nhất là dẫn theo vệ sĩ để phòng ngừa có chuyện bất trắc, việc điều tra phải mất một thời gian, bất quá chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực, hơn nữa hy vọng trong lúc này ngài có thể cùng chúng tôi hợp tác…” Đại diện cho cảnh sát thành phố New York, quận trưởng Thorn là một người châu Âu điển hình có dáng người cao lớn, xuất phát từ sự xem trọng đối với vụ việc lần này, hắn nghiêm túc nói như vậy với người nam nhân đang nằm trên giường bệnh.
“Ta hoàn toàn không hề biết về chuyện lần này, đừng hỏi ta quá nhiều, nếu muốn biết ta có bao nhiêu kẻ thù thì đi hỏi Owen đi, hắn là người đại diện của ta, hắn biết rất rõ quan điểm của người xung quanh đối với ta.” Dùng giọng nói khàn khàn vì bị thương nặng để trả lời, sắc mặt của Lê Khải Liệt tái nhợt, hoàn toàn mất đi tinh thần.
Gian phòng này trong bệnh viện được bố trí gọn gàng ngăn nắp, hắn nằm trên giường bệnh tiếp nhận cuộc thẩm vấn của cảnh sát New York, vụ ám sát lần này vẫn bị xem là nhằm vào hắn, giới truyền thông và đại chúng đều trực tiếp bỏ qua một người, Vu Duy Thiển. Dù sao thì so với siêu sao Lê Khải Liệt, trên thân của một người bình thườngthì có thể đào móc ra được bao nhiêu tin tức chấn động?
Mọi người chỉ chú ý đến quan hệ của người nam nhân này với Lê Khải Liệt, đã từng lan truyền tin tức trên mạng một lần, cùng với nụ hôn gây nên chấn động, báo chí cũng đã từng đăng ảnh của hai người, tất cả đều chứng tỏ sự tồn tại của người nam nhân này, hắn ở bên cạnh Lê Khải Liệt, hai người tựa hồ rất thân quen, quan hệ ám muội, thân phận bí ẩn.
Chỉ bấy nhiêu cũng đã đủ để các phóng viên phát huy. Ứng phó vài câu với quận trưởng Thorn, trước khi Lê Khải Liệt mất kiên nhẫn thì người của cục cảnh sát rốt cục ly khai, tiếp theo cửa phòng bên trong được mở ra.
Vì để thuận lợi cho người nhà của bệnh nhân, trong phòng bệnh có một phòng dành cho thân nhân, được trang bị đầy đủ tiện nghi, người ở trong này đương nhiên là Vu Duy Thiển.
“Xem ra trong một khoảng thời gian ngắn ngươi vẫn chưa chết được, hiện tại vết thương trên mặt so với trên người thì hoàn toàn không đáng giá để nhắc đến, ngươi có thể đỡ nhọc công giải thích với người khác.” Kéo qua một cái ghế, hắn ngồi xuống phía trước giường bệnh.
“Khi nào thì quay về?” Vết thương trên vai của Lê Khải Liệt được khâu lại một lần nữa, thân thể được kiểm tra toàn diện, khác với lúc gặp quận trưởng Thorn, ánh mắt của hắn đầy sức sống, vừa nói chuyện vừa bước xuống giường, bắt đầu cởi ra bộ đồ của bệnh nhân, một bộ trang phục ngày thường được hắn mặc vào, phía dưới là quần dài sậm màu. Bắt đầu từ lúc thoát y, toàn bộ quá trình đều tự nhiên giống như hít thở.
Có thể tưởng tượng được siêu sao ở trên sân khấu được cả ngàn người dõi mắt theo, bất luận một bộ phận thân thể nào cũng không còn là điều bí ẩn đáng nói, thoát y trước mặt người khác đối với bọn họ là chuyện như cơm bữa, Vu Duy Thiển dời mắt khỏi thân thể hoàn mỹ ở trước mặt, hắn không phải trong sáng, nhưng hắn có chừng mực của hắn, một vật đã bị công chúng thưởng thức thì trong mắt của hắn tương đương đã mất đi giá trị.
“Ngươi tính mượn cơ hội bị thương để cùng ta quay về tìm Vivian?” Vu Duy Thiển đứng dậy, “Không cần thiết.” Hắn hướng ra ngoài, đến trước cửa thì dừng lại, “Còn nữa, ta đổi ý về chuyện hợp tác, gia tộc Claudy là phiền toái của ngươi, cho dù bọn họ có phái người tìm ta thì kết quả cũng sẽ không thay đổi, bọn họ không thể có được bất cứ thứ gì từ trên người của ta, có hợp tác với ngươi hay không, với ta mà nói thì…”
“Ngươi sợ?” Phía sau truyền đến vài tiếng cười, cơ hồ là bị đè ép từ khe hở của kẻ răng mà ra, sau lưng có cảm giác như bị bỏng lửa, tầm mắt kia tựa như muốn thiêu đốt thành hai lỗ trên lưng của hắn, Vu Duy Thiển đứng yên, “Ngươi có thể nghĩ như vậy, nếu chuyện này có thể làm cho tâm lý của ngươi cân bằng.”
Hắn xoay người, mái tóc đen được vén gọn gàng phía sau lỗ tai, bộ âu phục sọc đen làm cho hắn có vẻ cẩn thận tỉ mỉ, đồng thời cũng lãnh khốc xa cách, “Những lời này ta cũng trả lại cho ngươi, chẳng lẽ không có người giúp ngươi thì ngươi không dám đối phó với những người đó hay sao? Gia tộc Claudy…..”
Vu Duy Thiển chậm rãi mỉm cười, biểu tình đầy khinh miệt, chuẩn bị mở cửa rời đi thì Lê Khải Liệt tiến lên vài bước, kéo lấy bàn tay đang mở cửa của Vu Duy Thiển, cánh cửa bị đóng sầm thật mạnh, cổ tay của Vu Duy Thiển rơi vào trong tay hắn, bị hắn hung hăng đè lên cửa, tầm mắt hai người chạm nhau, tạo nên ảo giác như có những tia lửa đang bùng nổ, không ai nhượng bộ, sự im lặng khác thường làm cho người ta hít thở không thông.
Cho đến khi Lê Khải Liệt mất kiên nhẫn mà kéo xuống cặp mắt kính cản trở tầm mắt giữa hai người, hắn gắt gao nhìn gần đôi mắt màu đen ở trước mặt, “Phụ thân ta gọi là Naryn Claudy, là con trai của người cầm quyền gia tộc Claudy hiện tại – Kent Claudy, ta muốn đối phó với toàn bộ gia tộc Claudy, đó là người mà đáng lý ta phải xưng là ông nội. Biết ta muốn làm cái gì hay không? Ta muốn đưa bọn họ xuống địa ngục.”
Một tia sắc bén hiện lên trong đôi mắt đang nheo lại, khóe miệng nhếch lên nhưng lại không mang theo ý cười, nhẹ nhàng bâng quơ cất lên từng câu một, mỗi một câu đều mang theo cảm giác đặc biệt tựa như một quả bom hẹn giờ, trên người của Lê Khải Liệt luôn tỏa ra khí thế bất ổn định, hơi thở nguy hiểm, hôm nay, giờ phút này, hắn rốt cục bùng nổ, nói ra một câu như vậy, vén lên bí mật không thể nói cho bất luận kẻ nào, là điều mà hắn đã chôn dấu dưới tận đáy lòng.
“Kent Claudy còn có mấy anh em, toàn bộ gia tộc Claudy, bọn họ phải bị tiêu diệt vĩnh viễn, hoàn toàn diệt vong.” Độ cong bên môi càng thêm rõ ràng, giọng nói trầm thấp du dương của Lê Khải Liệt giống như đang ngâm thơ, nhẹ nhàng lộ ra một loại cảm giác khiến người ta phải rùng mình.
“Ngươi điên thật rồi.” Không hề lưu tình mà đẩy Lê Khải Liệt ra, Vu Duy Thiển giật lại cặp mắt kính trong tay Lê Khải Liệt rồi đeo vào, một lần nữa vươn tay nhưng chưa kịp đụng vào cửa thì lại bị lực lượng ở phía sau trực tiếp giữ chặt, hơi thở của Lê Khải Liệt ghé vào bên tai hắn, “Ngươi là thứ mà bọn họ muốn, ta làm sao có thể buông tha ngươi dễ dàng như vậy? Kể từ khi ngươi khiến cho bọn họ chú ý thì ngươi đã không thể trốn thoát.”
“Hợp tác với ta.” Có lẽ là ảo giác, những lời này rốt cục là uy hiếp nhưng mơ hồ còn có một chút ý tứ bất đắc dĩ, Lê Khải Liệt kề sát sau cổ của hắn, bàn tay đang ghì chặt dần dần thả lỏng lực lượng, không ngừng lặp lại, kề sát ở phía sau cổ của hắn, tựa như âm điệu của quỷ sa tăng đang mê hoặc lòng người, “Giúp ta, cũng là giúp chính mình, ta cần ngươi, Duy.”
Bạn đang
ââââ
P/S: sam bá» vợ chê là mất giá trá» kìa, váºy là saoâ¦.không khen mà còn bá» chê @[email protected] Giá»ng nhÆ° bé Duy xem con sam là hà ng Äã bá» bóc tem váºy =.=