Vu Sư

Vu Sư - Chương 63




Bệnh viện.



Trong phòng bệnh đơn, mẹ Quý ngồi trước giường bệnh, hai tay nắm chặt tay con trai nhỏ Quý An, trên gương mặt tất cả đều là đau lòng.



Lúc này, ba Quý dẫn bác sĩ chữa trị chính bước vào, mẹ Quý vừa nhìn thấy bác sĩ liền kích động đứng dậy.



“Bác sĩ Lưu, Tiểu An sao vậy?” Mẹ Quý sốt ruột hỏi.



“Bà đừng gấp, bây giờ Tiểu An không có trở ngại gì lớn.” Bác sĩ Lưu an ủi.



“Không có trở ngại lớn, vậy sao nó vẫn hôn mê không tỉnh?” Mẹ Quý hỏi.



“Cậu bé hôn mê không tỉnh là vì đã uống thuốc an thần.” Bác sĩ Lưu nói.



Hai vợ chồng nhà họ Quý sửng sốt, trên gương mặt hai người tràn ngập vẻ khó tin.



“May mà cậu bé không uống nhiều, nhưng tác dụng của thuốc an thần với một đứa bé tám tuổi mà nói vẫn quá lớn, cho nên cậu bé mới ngủ mãi đến bây giờ.” Bác sĩ Lưu nói.



“Tại sao Tiểu An lại uống thuốc an thần?” Mẹ Quý nhìn chồng mình, nhưng đều thấy vẻ mờ mịt trên mặt đối phương.



Lúc này dì Hồng rửa xong trái cây bước vào, dì vừa khéo nghe được lời bác sĩ nói, liền vội vã lên tiếng: “Gần đây giấc ngủ của Tiểu An không tốt, có thể là muốn ngủ ngon một giấc.”



“Giấc ngủ của Tiểu An không tốt, sao lại như vậy?” Mẹ Quý xoay về phía dì Hồng.



“Hôm qua lúc tôi đón cậu ấy tan học nhìn thấy sắc mặt cậu chủ nhỏ không tốt lắm, tôi hỏi cậu ấy làm sao, cậu ấy nói với tôi tối hôm trước ngủ không ngon. Sau đó về nhà, lập tức vào phòng ngủ bù. Tôi còn tưởng ngủ một giấc sẽ khá hơn, không ngờ cậu chủ lại uống thuốc an thần.” Vẻ mặt dì Hồng đau lòng.



“Để tôi đi hỏi chủ nhiệm lớp.” Ba Quý vừa nghĩ đến con trai mình mất ngủ đến mức phải uống thuốc an thần, vậy mà trường học lại không báo cho ông, liền nổi giận.



Mẹ Quý không ngăn chồng mình lại, bà tiếp tục hỏi bác sĩ: “Vậy có phải Tiểu An ngủ dậy sẽ không sao không?”



“Sau khi ngủ dậy, mọi người phải bồi bổ cho cậu bé, bây giờ cậu bé yếu ớt, các chỉ số cơ thể đều không tốt lắm, có lẽ cậu bé mất ngủ thời gian dài.” Bác sĩ Lưu khựng lại, dường như rối rắm không biết có nên nói không, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Nếu cần thiết, cũng có thể đến khám chỗ bác sĩ tâm lý.”



Mẹ Quý sửng sốt, dường như nghĩ đến gì đó, kinh hoảng hỏi: “Ý anh là...không thể nào, Tiểu An và Quý Lãng không giống nhau.”



Bác sĩ Lưu và nhà họ Quý coi như là người quen, bắt đầu từ hai mươi năm trước, khi Quý Lãng bị bệnh, là do ông ấy chữa trị. Sau này Quý An ra đời, có chút đau đầu nóng sốt gì đó đều là bác sĩ Lưu chữa, cho nên ông ấy rất quen thuộc tình hình nhà họ Quý.



Tình huống trước mắt của Quý An và lúc đầu khi Quý Lãng phát bệnh rất giống nhau, đều là mất ngủ trước, sau đó dẫn đến các loại biến chứng. Năm đó Quý Lãng bệnh, ông ấy đã dùng hết cách, cũng không thể chữa khỏi chứng mất ngủ. Một đứa nhỏ năm tuổi, buổi tối không ngủ được, ban ngày không có khẩu vị, tâm lý còn bị kinh sợ, gần như chỉ trong một tháng đã ốm thành da bọc xương. Năm đó ông ấy còn tưởng không thể cứu sống được Quý Lãng, nhưng kỳ tích là tuy Quý Lãng suy nhược đến cực điểm, nhưng vĩnh viễn vẫn còn chút sức lực. Giống như rõ ràng có một loại sức mạnh nào đó, không để đứa nhỏ này chết đi.





Mãi cho đến nay, bác sĩ Lưu vẫn không hiểu, một đứa nhỏ mới mấy tuổi còn chưa hiểu chuyện, rốt cuộc tại sao cả đêm lại gặp ác mộng.



“Bà Quý, bà đừng sốt ruột, đợi Tiểu An ngủ dậy, bà hỏi cậu bé là biết thôi. Nếu không phải, là tốt nhất.” Bác sĩ Lưu nói.



“Vậy khi nào Tiểu An mới tỉnh lại?”



“Cơ thể cậu bé quá mệt mỏi, có lẽ sẽ ngủ lâu một chút, làm thế nào cũng phải đến chiều.” Bác sĩ Lưu nói: “Chiều nay tôi lại đến xem thêm lần nữa.”



Bác sĩ Lưu dặn dò thêm mấy việc cần chú ý xong liền rời khỏi phòng bệnh, sau khi ông ấy đi không lâu, ba Quý sắc mặt xanh mét trở về, lúc nhìn thấy vợ, thần sắc phức tạp nói: “Chủ nhiệm nói gần đây Tiểu An hay gặp ác mộng, họ cảm thấy con nít thấy ác mộng không phải chuyện gì lớn, cho nên không để ý.”



Vừa nãy ba Quý không nhịn được hung hăng mắng chủ nhiệm lớp một trận, ác mộng với mấy đứa trẻ khác mà nói có thể không phải chuyện gì lớn, nhưng với nhà họ...




“Bác sĩ Lưu cũng nói, bảo chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống đưa Tiểu An gặp bác sĩ tâm lý.” Mẹ Quý cũng buồn rầu.



Hai vợ chồng nhìn nhau, lòng tràn ngập tuyệt vọng, nhà họ rốt cuộc làm sao vậy, bị thứ gì nguyền rủa hay sao? Tại sao con trai lớn như vậy, con trai nhỏ cũng vậy.



“Ông chủ, bà chủ, hai người đừng lo quá, có lẽ gần đây cậu chủ nhỏ nhớ hai người quá, không có chuyện gì đâu.” Dì Hồng có chút khó hiểu, tuy cậu chủ nhỏ bị bệnh, nhưng thấy ác mộng không ngủ được cũng chẳng phải chuyện gì lớn, tại sao vẻ mặt hai người này cứ như ngày tận thế vậy.



“Chị Hồng, chị về trước đi.” Mẹ Quý không muốn giải thích nhiều.



Mười năm trước chị Hồng mới đến nhà họ, khi đó tình huống của Quý Lãng đã ổn định, cho nên dì ấy hoàn toàn không biết chuyện lúc nhỏ của Quý Lãng.



“Vậy...vậy được.” Tuy dì Hồng không yên tâm cậu chủ nhỏ, nhưng thấy tâm trạng bà chủ ông chủ không ổn, cũng không dám ở lâu. Hơn nữa nếu cậu chủ nhỏ tỉnh lại, nhìn thấy ba mẹ nhất định sẽ vui hơn khi thấy dì ấy.



Sau khi dì Hồng đi khỏi, vợ chồng hai người cứ ngồi trong bệnh viện như vậy, hai người lần lượt ngồi hai bên giường bệnh, bất kể điện thoại có kêu thế nào cũng không nhìn. Họ đều đang cầu nguyện, cầu cho con trai nhỏ chỉ là bị thứ gì đó dọa sợ, nên mới gặp ác mộng bình thường thôi, chứ đừng như con trai lớn.



Thời gian chờ đợi dần trôi qua, cho đến năm giờ chiều, Tiểu An mới tỉnh lại.



“Tiểu An.” Vào khoảnh khắc đứa nhỏ tỉnh lại hai vợ chồng đều vây đến.



“Ba, mẹ.” Tiểu An nhìn thấy ba mẹ, lập tức vui vẻ ngồi dậy, sau đó cậu rất nhanh phát hiện mình không ở nhà: “Đây là đâu?”



“Đây là bệnh viện,” Mẹ Quý cẩn thận dựng gối lên cao, để con trai dựa lưng vào.



“Sao con lại vào bệnh viện?” Tiểu An nghi ngờ.




“Tại sao tối qua con lại uống thuốc an thần?” Ba Quý sốt ruột hỏi.



Vừa nghe đến thuốc an thần, Tiểu An liền có chút chột dạ, lẽ nào do cậu uống thuốc an thần ngủ quá lâu, cho nên ba mẹ tưởng cậu bị bệnh, nên đưa cậu đến bệnh viện?



“Xin lỗi, con không nên uống thuốc an thần.” Tiểu An bất an cúi đầu xin lỗi.



Lúc này ba mẹ nhà họ Quý nào có ý quở trách, họ chỉ đang sợ hãi.



Mẹ Quý xoa mặt con trai, dịu dàng hỏi: “Con ngủ không được cho nên mới uống thuốc an thần sao?”



Tiểu An dạ một tiếng.



Lòng bàn tay mẹ Quý run rẩy, bà rất sợ nghe thấy đáp án của câu hỏi kế tiếp, nhưng nhất định phải hỏi tiếp: “Tiểu An...tại sao lại không ngủ được?”



“Gần đây con hay mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon lắm.” Tiểu An nói.



“Bao...bao lâu rồi?” Vành mắt mẹ Quý đỏ lên.



“Cũng gần một tuần rồi ạ.”



“Lâu như vậy...tại sao con không nói với nhà mình?” Mẹ Quý khóc: “Lúc con gọi cho mẹ tại sao lại không nói?”



“Mẹ, sao mẹ lại khóc? Mẹ đừng lo, gần đây con đỡ hơn nhiều rồi, mẹ xem lần này chẳng phải con ngủ được rồi sao?” Tiểu An thấy mẹ khóc, sốt ruột lấy tay lau nước mắt cho mẹ.




“Tại sao con không nói với mẹ?” Mẹ Quý khóc càng lớn tiếng hơn.



“Chỉ là thấy ác mộng thôi, trước đây con cũng gặp ác mộng mà, qua mấy ngày là ổn.” Tiểu An sốt ruột an ủi: “Mẹ, mẹ đừng khóc, ba, ba xem mẹ kìa...”



Tiểu An quay đầu nhìn ba, phát hiện vành mắt của ba cũng đỏ lên, dường như sắp khóc.



“Con...sau này con sẽ nói cho mọi người biết, mọi người đừng khóc nữa.” Tiểu An hơi sợ, nhịn không được khóc theo.



Lúc này bác sĩ Lưu được y tá gọi vào, nhìn thấy tình cảnh trong phòng bệnh lòng lộp bộp một tiếng. Nhưng ông ấy vẫn mang theo nụ cười, theo trình tự hỏi thăm vài chuyện, sau khi xác định tất cả tình huống sức khỏe của Tiểu An đều bình thường, ông ấy mới lơ đãng hỏi một câu: “Gần đây Tiểu An có đến chỗ lạ nào không?”



Chỗ lạ? Tiểu An lập tức nhớ đến phòng làm việc của anh trai, nhưng cậu không dám để ba mẹ biết cậu lén lút đi tìm anh trai, bèn lắc đầu.




“Mơ thấy ác mộng thông thường là do bị thứ gì đó hù dọa, con nghĩ kỹ lại xem, lúc bắt đầu gặp ác mộng có bị thứ gì dọa không?” Bác sĩ Lưu hỏi tiếp.



“Không ạ.” Tiểu An lắc đầu: “Con vẫn luôn ở trường.”



Bác sĩ Lưu gật đầu, không hỏi thêm nữa: “Vậy được, ở bệnh viện quan sát một ngày là có thể xuất viện, sau này không được uống thuốc an thần nữa.”



“Dạ.” Tiểu An ngoan ngoãn đáp.



Bác sĩ Lưu lại dặn dò thêm hai câu, sau đó ra hiệu ba Quý theo ông ấy ra ngoài.



“Bác sĩ Lưu, tình huống của Tiểu An?” Ba Quý sốt ruột hỏi.



“Ông Quý đừng vội, Tiểu An hồi phục rất tốt, tình huống của cậu bé chưa chắc giống Quý Lãng. Năm đó Quý Lãng gặp ác mộng, phản ứng kịch liệt hơn Tiểu An nhiều, chúng ta có thể lạc quan một chút.” Bác sĩ Lưu nói.



Năm đó Quý Lãng gặp ác mộng, cho dù là khi đi ngủ cũng khóc, nhưng ít nhất Tiểu An vẫn còn ngủ được, tâm trạng ba Quý đỡ hơn chút: “Vậy tiếp theo chúng tôi nên làm gì?”



“Trước quan sát một khoảng thời gian, thời điểm này tốt nhất để Tiểu An giữ tâm trạng vui vẻ. Nếu còn tiếp tục gặp ác mộng, ông có thể thử để Quý Lãng đến dẫn dắt một chút.” Bác sĩ Lưu đề nghị: “Dù sao trải nghiệm tương tự, có lẽ cậu ấy biết vấn đề nằm ở đâu.”



Tuy tình hình Tiểu An thoạt nhìn tốt hơn Quý Lãng, nhưng người bình thường không thể liên tục gặp ác mộng suốt cả tuần được, hơn nữa vừa ngủ liền bị dọa tỉnh.



Bảy giờ tối, sau khi Quý Lãng lại bị Vu Miểu Miểu thúc giục lần nữa, quyết định đến đại học thành phố Hải sớm hơn chút.



Hôm nay là trung thu, đại học thành phố Hải nhất định rất đông người, đến trễ có thể sẽ không còn chỗ đậu xe.



Quý Lãng nghĩ như vậy, lấy bộ đồ từng mặc thời đại học trong tủ quần áo ra thay, sau đó cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa. Khi xe vừa ra khỏi khu dân cư, Quý Lãng đột nhiên nhận điện thoại của ba mẹ.



Anh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nghe máy.



“A lô?”



“Quý Lãng, em trai con bệnh rồi, đến bệnh viện một chuyến đi.”



Quý Lãng sửng sốt, đã năm năm anh không gặp ba mẹ mình, nếu chỉ là bệnh bình thường, ba mẹ sẽ không cố ý gọi cho anh, cho nên...thằng nhóc kia bệnh rất nặng?



Quý Lãng xoay tay lái, trực tiếp quay đầu ở cột đèn giao thông kế tiếp.