Vu Thần Kỷ

Chương 311: Thực lực




Khi đám người Cơ Mạch qua sông, Cơ Hạo đang ngồi xếp bằng tu luyện liền nhảy dựng lên.

Vũ Dư đạo nhân nằm chéo ở trong một ổ cỏ, tay trái chống đầu, giống như phật nằm, cả người bọc một tầng sương mù mờ nhạt đang ngủ thoải mái. Nhìn bộ dáng thích ý tiêu dao đó của hắn, dù là thiên địa hủy diệt cũng không thể đánh thức hắn.

Nhìn Vũ Dư đạo nhân một cái thật sâu, Cơ Hạo trầm giọng quát: “Man Man, Thiếu Ti, thủ Thái Ti và tế đàn!”

Bàn tay khẽ lật, mấy ngày nay đau khổ tìm hiểu 《 Vũ Dư trận giải 》, thử dùng bản mạng chân hỏa của tử phủ kim đan luyện chế ba cái ngọc phù tùy tay ném ra, vừa vặn bày thành một cái ‘Thiên Địa Nhân Tam Tài Phong Ma Trận’ đơn giản nhất, đem Man Man, Thiếu Ti, Thái Ti và tế đàn vây quanh ở chính giữa.

‘Vù’ một tiếng, ba luồng khí trắng mơ hồ lao thẳng lên bầu trời, sau khi vặn vẹo vài cái chợt lóe rồi biến mất. Bóng dáng ba người bọn Man Man mơ hồ một phen, sau đó lại trở nên rõ ràng. Nhưng nhìn kỹ, phương vị ba người và tế đàn giờ phút này hiển lộ ra, cùng phương vị ba người bọn họ vừa rồi trước khi bày trận, đại khái xuất hiện sai lệch khoảng mười trượng.

Cơ Hạo hài lòng gật gật đầu, sau khi hướng Man Man đánh cái thủ thế, phía sau phun ra ánh lửa, ngưng tụ thành Lưu Quang Hỏa Dực, hóa thành một chuỗi tàn ảnh hướng về bãi sông lao vút ra. Từ tế đàn đến bãi sông, cũng chỉ là ba năm dặm khoảng cách, Cơ Hạo lên xuống hai cái, đã lao tới bên người Vũ Mục.

Cơ Mạch ngơ ngác nhìn bàn tay trái mình bị kịch độc ăn mòn thành xương trắng, kinh sợ giận dữ đan xen rít gào một tiếng.

Hắn hung hăng nhìn Vũ Mục một cái, tên đại mập mạp này nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, trắng trẻo nõn nà, hắn lại xuống tay độc ác như thế? Hơn nữa, thân thể Cơ Mạch thiên chuy bách luyện, vậy mà không ngăn được vu độc du gã trong tùy ý bày ra?

Vũ Mục chỉ là ngón tay búng trường mâu của mình một cú, cách bàn tay mình ít nhất xa hơn hai trượng, mình chưa phát hiện chút nào, lại đã vô thanh vô tức trúng độc? Loại thủ đoạn này, người này rốt cuộc là học đồ lão quái vật nào của Vu Điện dạy dỗ?

“Giết!” Cơ Mạch nổi giận gầm lên một tiếng, lựa chọn thủ đoạn xử lý xung đột thô bạo đơn giản nhất của Xích Phản sơn.

Hắn là thám báo Cảm Tử doanh, Cảm Tử doanh ở nhân tộc trung quân địa vị đặc thù, đội thám báo càng là đội ngũ tỉ lệ chết trận cao nhất trong Cảm Tử doanh, có đôi khi cho dù làm việc thô bạo một chút, cho dù có chút không tuân thủ quy củ, cũng luôn nhận được thượng cấp bao che và thông cảm.

Tuy Kì Binh doanh cũng là một doanh quan trọng của nhân tộc trung quân…

Nhưng, Cơ Mạch cười một tiếng dữ tợn, hắn cũng không đem Kì Binh doanh để ở trong lòng. Ở Xích Phản sơn, Cảm Tử doanh mới là quân thường trực, nếu nói nhân tộc liên quân ở Xích Phản sơn cũng có cách nói ‘địa đầu xà’, bọn họ mới là địa đầu xà hẳn hoi.

Mười chiến sĩ thét dài một tiếng, Kim Bì Cung Bối dưới mông chợt lao về phía trước, hung hăng xông lên mấy chục trượng, trường mâu trong tay nương thế xung phong của Kim Bì Cung Bối, mang theo từng mảng ánh sáng màu đỏ vàng nhiệt lực bức người, hung hăng hướng chỗ yếu hại quanh thân Cơ Hạo còn có Vũ Mục đâm xuống.

“Vũ Mục, không cần dùng độc!” Cơ Hạo khẽ quát một tiếng. Bọn người Cơ Mạch là trang phục chiến sĩ nhân tộc, tuy bọn hắn xuống tay tàn nhẫn, nhưng bọn hắn không phải dị tộc, Cơ Hạo cũng không cách nào dùng thủ đoạn đối phó dị tộc đối phó bọn họ.

Huống chi, trên trường mâu của bọn hắn mang theo dải cầu vồng lửa màu đỏ vàng, rõ ràng là ánh sáng chỉ Kim Ô Thần Viêm có. Bọn hắn rất có thể là tộc nhân Kim Ô bộ, Cơ Hạo cũng không thể nào hạ độc thủ đối với tộc nhân Kim Ô bộ lần đầu tiên gặp mặt.

“Ừm. Hừ! Bọn hắn quá không phân rõ phải trái!” Vũ Mục ồm ồm oán giận một tiếng, hắn vẫy tay một cái, cái nồi sắt trôi ở trong nước cạn bờ sông bay lên, nhanh chóng bay đến trước mặt hắn. Vũ Mục vác cái nồi sắt to đặt sau lưng mình, thân thể xoay mạnh, dùng đáy nồi sắt to nhắm trường mâu đâm nhanh tới.

Tiếng vang lớn ‘Đang đang’ nặng nề chói tai, thịt béo toàn thân Vũ Mục bị lực đánh cực lớn chấn động như sóng nước quay cuồng, da thịt cùng da thịt va chạm lẫn nhau, không ngừng phát ra tiếng vang giòn ‘bốp bốp’. Vũ Mục nheo mắt lại, nồi sắt chặn trường mâu công kích tàn nhẫn, nhưng lực đánh cường đại vẫn xuyên thấu qua nồi sắt đánh vào thân thể hắn.

Một dòng máu tươi từ khóe miệng thong thả chảy xuống. Vũ Mục thét dài một tiếng, hai mắt phun ra u quang xanh lam, hung hăng hướng lòng sông ở một bên trừng mắt nhìn một cái.

Cả mảng lớn hơi nước từ trong lòng sông phun trào ra, rất nhanh một đám mây mưa đã xuất hiện ở đỉnh đầu mọi người. Mưa phùn kéo dài vô thanh vô tức hạ xuống, nhỏ bé dày đặc bám ở trên người Cơ Mạch và cấp dưới của hắn.

Bên bãi sông xa xa, mười thám báo chiến sĩ tức giận liên tục rít gào từ trong núi rừng lao ra.

“Cơ Mạch, cẩn thận, vừa rồi thằng nhãi con đó xuống tay rất cay độc! Nếu không phải chúng ta né tránh nhanh, thiếu chút nữa đã bị hắn bắn trúng chỗ yếu hại.”

“Tiểu tử thật trơn trượt, chúng ta mười người đồng thời ra tay, lại không thể lưu hắn lại!”

“Tiểu tử này lén lút một mình nấp ở trên cây, nhất định là gian tế dị tộc!”

Mấy người hò hét rít gào, gian nan đem mũi tên chui thật sâu vào thân thể mình rút ra.

Cơ Hạo nghe được những kẻ này rống, hắn lớn tiếng quát: “Cơ Mạch phải không? Chúng ta không phải kẻ địch!”

Hai tay kết ấn, Cơ Hạo khẽ quát một tiếng, mưa phùn kéo dài từ bầu trời bay xuống đột nhiên hội tụ lẫn nhau thành từng sợi dây thừng nước to cỡ ngón cái, mang theo tiếng xé gió ‘vù vù’ hướng mười chiến sĩ thám báo xung phong đến quấn quanh.

Trong mắt Vũ Mục u quang màu xanh lam càng sâu thêm, Cơ Hạo khống chế tính chất mưa phùn trở nên càng thêm dày đặc mềm dẻo, ở dưới thiên phú thần thông của Vũ Mục thêm vào, mưa bụi nhìn như yếu ớt tính chất quả thực so với dây thừng hợp kim thiên chuy bách luyện còn chắc chắn hơn rất nhiều.

Cộng thêm pháp quyết Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh của Cơ Hạo khống chế, cường độ mưa bụi càng tăng cường hơn mười lần. Hai người hợp sức, thế mà đem mưa phùn nhìn như không có bất cứ lực sát thương gì này biến thành pháp khí uy lực đáng sợ.

Trường mâu vẫn đâm tới, dây thừng nước quấn quanh ở trên cổ tay, trên vai, trên lưng mười thám báo chiến sĩ, càng hóa thành từng cái thòng lọng, hung hăng trói lại yết hầu Kim Bì Cung Bối mở cái miệng rộng, muốn bắn ra đầu lưỡi.

Cổ mười con Kim Bì Cung Bối bị dây thừng thít chặt, chúng nó lảo đảo một cái nặng nề ngã xuống đất, thám báo chiến sĩ ngồi ở trên lưng chúng nó muốn bay lên không, vung trường mâu tiếp tục hướng Cơ Hạo phát động tiến công, nhưng thân thể bọn hắn cũng bị dây thừng nước trói chặt, mất đi cân bằng bọn hắn cũng chật vật ngã xuống đất, ở trên bờ cát đập ra mười cái lỗ thủng cực lớn.

“Vô liêm sỉ!” Cơ Mạch nổi giận gầm lên một tiếng, sau lưng hắn một quầng lửa phun ra, một đôi móng vuốt Kim Ô như ẩn như hiện chợt lóe qua, hắn đem bàn tay trái đang cấp tốc trọng sinh máu thịt đặt ở sau người, tay phải đón trường mâu, hung hăng một thương hướng trái tim Cơ Hạo đâm tới.

“Vô liêm sỉ!” Cơ Hạo cũng quát to một tiếng: “Không giảng đạo lý sao? Vậy thì đánh!”

Kim Ô Liệt Diễm Bào phun ra mảng lớn ánh lửa, tường lửa gào thét va chạm nặng nề với trường mâu, phát ra tiếng nổ vang như chuông đồng.

Trường mâu trong tay Cơ Mạch như đâm vào trên một ngọn núi lớn, cổ tay kịch liệt run rẩy, trường mâu bị Kim Ô Liệt Diễm Bào phun ra ánh lửa cuốn đi, lập tức vặn vẹo như rắn nước.

Ngón tay Cơ Hạo khẽ búng khẽ điểm, được Vũ Dư đạo nhân ân cần dạy bảo chỉ điểm vài ngày, lôi pháp đạt được tiến bộ thật lớn gào thét đánh ra.

‘Xẹt xẹt xẹt ~ oành đùng đùng ~’!

Liên tục chín đạo hỏa lôi màu đỏ to cỡ thùng nước gào thét hạ xuống, nặng nề nện ở trên đầu Cơ Mạch. Điện quang bắn ra bốn phía, Cơ Mạch và tọa kỵ của hắn đồng thời khàn giọng rên rỉ lên.