Một tiếng huýt dài từ xa truyền lại, theo sau âm thanh già nua vang lên:
- Thần long huynh sử dụng bổn nguyên lực triệu tập ta về không biết có chuyện gì quan trọng.
Âm thanh chưa dứt người kia đã xuất hiện trước mặt Thần long.
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu mày, chỉ xem khí độ cùng hành động của người này cũng biết lão là một trong số những Ngụy thần cảnh cường giả.
Trong Thần đạo kỳ thực cũng phân chia rõ ràng. Ngụy thần cảnh cường giả địa vị rõ ràng hơn xa Hư thần cảnh. Vị Thần đạo cường giả này vừa xuất hiện đã xưng huynh gọi đệ với Thần long, trong khi Hư thần cảnh Mưu Tử Long phải xưng hô Thần long đại nhân. Bởi vậy có thể thấy được thực lực cường đại ở nơi đâu cũng có chỗ tốt.
Thần long hai mắt nhắm chặt mắt rốt cuộc cũng mở ra, không biết sao trong cảm giác của Hạ Nhất Minh, ánh mắt Thần long ảm đạm hơn rất nhiều.
Trong lòng hắn thầm phán đoán, xem ra tiếng long ngâm vừa rồi Thần long quả thực tiêu hao quá lớn, nếu không phải vậy lẽ nào xuất hiện bộ dạng này.
- Hạ huynh đệ. Vị này chính là Lưu Mục huynh. Cũng là cường giả đoán tạo ra Phích Lịch Thương.
Mưu Tử Long thấp giọng nói:
- Ở nơi này hắn có lẽ là liên minh duy nhất của ngươi.
Hạ Nhất Minh giật mình, ánh mắt hoài nghi nhìn lại.
Mưu Tử Long nháy mắt nói:
- Hắn là Thần đạo trưởng lão Thiên Trì nhất mạch. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hạ Nhất Minh hai mắt nhất thời phát sáng, từ sau khi hắn tiến vào đây, những Thần đạo cường giả, thậm chí Ngụy thần cảnh cường giả hắn gặp đều có chủ ý với thần khí của hắn. Mà tin tức tốt nhất với hắn lúc này mà nói không nghi ngờ là sự tồn tại của Lưu Mục. Thần long mở mắt, nói:
- Lưu Mục. Trên người ngươi có bao nhiêu cây Phích Lịch Thương?
Lưu Mục giật mình, lão không ngờ Thần long không tiếc hao phí bổn nguyên lực triệu tập lão về chỉ để hỏi vấn đề này.
Trầm ngâm một lát, lão nói:
- Trong tay lão phu hẳn có hơn hai vạn. Thần long huynh nếu cần lão phu xin dâng tặng một nửa.
Hạ Nhất Minh nghe xong không khỏi kinh hãi. Vị lão nhân này không ngờ có hai vạn cây Phích Lịch Thương. Đây chính là số lượng khổng lồ. Mưu Tử Long khóe miệng nhếch lên, nói:
- Trong tay hắn ít nhất phải có ngoài ba vạn.
Hạ Nhất Minh cảm thấy đầu óc quay cuồng muốn ngất. Trong mấy tháng nay hắn dốc sức mới gom được hơn ngàn cây nhưng cũng không thể kéo dài phương thức chiến đấu như vậy. Hơn nữa theo Mưu Tử Long nói, lúc này đã tới hạn trăm năm, nên số lượng quái vật màu vàng mới tăng nhiều như vậy. Nếu dưới tình huống bình thường chưa chắc đã có thể gặp được một đầu quái vật vàng kim trong thông đạo. Bởi vậy Lưu Mục có tới ba vạn cây Phích Lịch Thương, đây tuyệt đối là số lượng dọa người.
- Ta không cần Phích Lịch Thương của các ngươi.
Thần long lắc đầu, nói:
- Thần thú chúng ta sử dụng răng nanh, móng vuốt cũng không khác nhân loại các ngươi sử dụng thần binh.
Lưu Mục cười khổ một tiếng, nói:
- Thần long huynh. Ngươi rất cố chấp. Lúc này kẻ địch rất mạnh, nếu có thể tiêu diệt càng nhiều càng tốt. Như vậy bất luận thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.
Nói tới đây lão cúi đầu nhìn hai người Hạ Nhất Minh trên mặt đất, nói:
- Mưu huynh, lâu ngày không gặp.
Mưu Tử Long cung tay hành lễ, nói:
- Lưu huynh, vẫn khỏe chứ.
Lưu Mục ha ha cười nói:
- Lão phu vẫn tốt. Ngươi lần này về sớm như vậy phải chăng đã kiếm đủ số xúc tu chờ lão phu mở lò đoán tạo?
Mưu Tử Long nét mặt già nua đỏ bừng, nói:
- Mưu huynh. Lúc này Thần long đại nhân triệu tập mọi người kỳ thực có liên quan tới Phích Lịch Thương.
Lưu Mục giật mình, nói:
- Liên quan tới Phích Lịch Thương? Mưu huynh có ý gì?
Âm thanh Thần long chậm rãi vang lên:
- Lưu mục. Ngươi không phải nói, chỉ cần có thể tiêu diệt nhiều Tử vong sinh vật hơn, thủ đoạn nào cũng có thể sử dụng?
Lưu Mục trong lòng mơ hồ cảm giác được nhưng vẻ mặt không đổi, nói:
- Không sai. Thần long huynh nói đúng.
- Đã vậy ngươi giao Phích Lịch Thương cho hắn.
Thần long chậm rãi nói. Mặc dù Thần long không chỉ đích danh ai nhưng Lưu Mục khẳng định kẻ đó không phải Mưu Tử Long.
Ánh mắt lóe lên quang mang, Lưu Mục lạnh nhạt nói:
- Gần đây thiên địa lực lượng dao động dị thường, hẳn là có người mới tiến vào nơi đây tấn giai Thần đạo.
Lão do dự một chút, nói:
- Không biết vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào? Có tư cách gì khiến lão phu phải bỏ ra toàn bộ số Phích Lịch Thương?
Ngay cả khi đối mặt với Thần long, biểu hiện của Lưu Mục cũng không kiêu ngạo không xiểm nịnh. Sự tự tin của Ngụy thần cảnh cường giả vượt xa Hư thần cảnh có thể so sánh.
Hạ Nhất Minh từng bước tiến tới, quỳ rạp trên đất, cao giọng nói:
- Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch Hạ Nhất Minh bái kiến Tổ sư gia.
- Tây Bắc Thiên Trì?
Lưu Mục sửng sốt hồi lâu, theo sau nhanh chóng đáp xuống trước mặt Hạ Nhất Minh, một tay kéo hắn đứng dậy, nói:
- Ngươi là môn hạ Thiên Trì?
Âm thanh của lão mặc dù nghiêm khắc nhưng tràn ngập kinh hỉ, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra.
- Đệ tử đúng là môn hạ Tây Bắc Thiên Trì.
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Lần này tiến vào Băng Đảo, Thiên Trì nhất mạch ta có hai người. Trừ đệ tử ra còn có Tông chủ đại nhân.
Lưu Mục thân thể khẽ run lên, suốt năm trăm năm nay đây là lần đầu tiên lão gặp được hậu đại, trong lòng rung động thế nào không nghĩ cũng biết.
Hít một hơi thật sâu, lão thở dài nói:
- Các ngươi có hai người vì sao tiến vào toàn bộ, chỉ một người là được.
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Tổ sư gia. Lúc này thiên địa lực lượng bên ngoài vô cùng thưa thớt, tất cả tu luyện giả chỉ có thể tiến tới Nhân đạo đỉnh cấp. Nếu muốn tiến giai chỉ có thể tiến vào nơi này.
Lưu Mục sắc mặt khẽ biến, lão thì thào nói:
- Thì ra là thế.
Lắc đầu, lão hỏi tiếp:
- Ngươi gọi là Nhất Minh hả? Lúc này Thiên Trì nhất mạch có hưng vượng?
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Thiên Trì nhất mạch nắm giữ Tây Bắc. Là một trong những danh môn đại phái cả thiên hạ đều biết.
- Tốt.
Trong mắt Lưu Mục hiện lên một tia vui mừng, lão tựa hồ buông lỏng tâm tình, cảm khái nói:
- Nhất Minh. Thiên Trì nhất mạch hưng vượng, thật sự khổ cực các ngươi.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động. Quả thực mặc dù hắn là Thiên Trì đệ tử nhưng môn phái hưng vượng cũng không có đóng góp gì nhiều. Cũng không phải hắn không nghĩ tới chuyện này mà là căn bản không có thời gian cùng cơ hội.
Thiên Trì nhất mạch tại Tây Bắc sừng sừng không ngã, công thần lớn nhất chính là Đế Thích Thiên cùng Thần Toán Tử mà hắn không nửa điểm liên quan.
Âm thanh Thần long không nhịn được vang lên:
- Lưu Mục. Các ngươi lảm nhảm xong chưa? Phích Lịch Thương của ngươi có thể giao cho hắn.
Lưu Mục trừng mắt nhìn lên, lão không nói một lời lập tức tháo bỏ thủ trạc trên tay xuống. Theo sau giao cho Hạ Nhất Minh nói:
- Nhất Minh. Nơi này có bốn vạn Phích Lịch Thương, trăm năm nay lão phu tích lũy, lúc này tặng ngươi. Trận chiến trước mắt vô cùng quan trọng, ngàn vạn lần không thể keo kiệt. Nhớ lấy. Nhớ lấy.
Mưu Tử Long rùng mình, trong lòng thầm mắng. Lão bất tử kia không ngờ đã tích lũy bốn vạn Phích Lịch Thương, vừa rồi còn nói hai vạn, đúng là lão giảo hoạt.
Hạ Nhất Minh trong lòng cảm thấy ấm áp, hắt hít một hơi thật sâu, nói:
- Tổ sư gia. Đệ tử tuyệt đối không thể nhận.
Lưu Mục vung tay lên, nói:
- Nói nhảm. Chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý trưởng bối ban thưởng không thế từ chối? Tử vong sinh vật nơi này cường đại vô cùng, bình thường không thấy nhưng sắp tới chúng sẽ bay rợp trời. Ngươi vừa mới tiến giai Thần đạo, nếu không có Phích Lịch Thương sao có thể bảo vệ tính mạng.
Ngữ khí của lão càng lúc càng nghiêm khắc, nhưng biểu hiện quan tâm không thể che giấu. Hạ Nhất Minh cúi đầu, nói:
- Tổ sư gia. Người đem toàn bộ số Phích Lịch Thương ban tặng, còn người thì sao?
Lưu Mục bật cười, lão hãnh diện nói:
- Ngươi đừng lo. Lão phu sớm đã tiến giai Ngụy thần cảnh. Chẳng lẽ còn sợ vài tên quái vật kia?
Hạ Nhất Minh trong lòng đây kích động nhưng hắn đương nhiên hiểu rõ, đây chỉ là Lưu Mục an ủi bản thân mà thôi.
Nếu như Phích Lịch Thương thật sự vô dụng như vậy lão cũng không điên cuồng tích lũy.
Bốn vạn cây là số lượng khổng lồ, hao phí tâm sức cũng không ít.
- Lưu huynh. Ngươi hiểu lầm rồi.
Mưu Tử Long ho nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh đệ mời các ngươi tới cũng không phải muốn Phích Lịch Thương trong tay các ngươi, mà muốn cải tạo chúng một chút.
Lưu Mục giật mình, lạnh nhạt nói:
- Cải tạo gì?
Hạ Nhất Minh khẽ đảo cổ tay đã lấy ra một cây biến dị Phích Lịch Thương nói:
- Tổ sư gia. Đây là Phích Lịch Thương đệ tử luyện chế, vẫn chưa giao cho người khác, xin người thử một lần.
Lưu Mục kinh hỉ nhìn Hạ Nhất Minh, lão cầm biến dị Phích Lịch Thương cẩn thận cảm nhận một chút, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Mưu Tử Long cười hắc hắc, cổ tay khẽ đảo, trên mặt đất nhiều hơn một thi thể quái vật màu bạc. Lão thủ thế, nói:
- Lưu huynh. Mời.
Lưu Mục ánh mắt vừa đảo, thần lực trong tay tuôn ra, biến dị Phích Lịch Thương biến thành một luồng quang mang đâm sâu vào thi thể quái vật.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thi thể kia nháy mắt bạo liệt, huyết nhục như những mảnh đạn pháo văng khắp nơi tạo trên mặt đất hàng ngàn lỗ thủng.
Lưu Mục trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, uy lực như vậy tuyệt đối vượt qua dự tính của lão. Ngay cả bản thân lão nếu không để ý chịu công kích này cũng khó toàn thân trở ra.
- Lưu huynh. Chúng ta đã từng thí nghiệm nhiều lần, huyết nhục kia văng ra uy lực cường đại vô cùng. Trong phạm vi mười trượng xung quanh, cho dù quái vật màu vàng kim cũng không cách nào chống đỡ. Hắc hắc...Nếu đợi những tên kia kết đàn kéo tới, chúng ta phóng ra những thứ này.
Mưu Tử Long đôi mắt lóe lên hung quang khiến người ta không khỏi rét run.
Mà đôi mắt Lưu Mục đồng thời lấp lánh hữu thần, tựa hồ như nghĩ tới tình cảnh vô cùng tốt đẹp.