Vũ Thần

Chương 570




Phía dưới , từng con sóng biển nối đuôi theo nhau chạy về phương trời xa xa. Trên cao, những đám mây lặng lẽ được gió đẩy đi rất nhanh. Ánh mắt Hạ Nhất Minh có chút mông lung, không rõ đang nhìn về đâu.
Hắn đứng lặng lẽ trên mặt biển, ngắm nhìn từng đợt thủy triều lên xuống, từng cơn sóng ánh lên những tia nắng mặt trời lấp lánh.
Vào lúc này, hắn gần như hòa mình vào trong đại dương mênh mông, trở thành một phần của nó.
Cuối chân trời, mặt trời đang dần lặn xuống mặt nước. Cả vùng biển bắt đầu chìm vào màn đêm đen yên tĩnh.
Một cơn gió mạnh thổi tới làm cho những bọt sóng bắt tung tóe lên cao. từ từ, những cơn gió càng lúc càng mạnh.
Nét mặt Hạ Nhất Minh có chút thay đổi. hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, trong lòng không vui không buồn chẳng có gì phải lo lắng.
Sau khi trở lại Hoắc gia, Hạ Nhất MInh liền cáo biệt mọi người. Ngay cả bảo trư, bạch mã và Bách Linh Bát cũng để lại tại Hoắc gia.
Một mình hắn rời khỏi Bồng Lai tiên đảo tiến vào đại dương bao la. Mục đích của hắn tới Đông Hải chính là để ngưng xuất ra Thủy chi hoa.
Hôm nay, sau khi tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, hạ Nhất Minh có thể yên tâm bắt đầu quá trình tu luyện và cảm ngộ.
Muốn hiểu được Thủy hệ thì biện pháp tốt nhất chính là hòa mình vào với nó. Suốt nửa năm, hắn hoàn toàn sinh sống trên mặt biển. Khi thì lặn xuống dứoii nước đùa giỡn cùng với những đàn cá, khi thì đứng trên mặt biển ngắm nhìn những cảnh tượng tuyệt đẹp đang diễn ra.
Khát thì hấp thu hơi nước trong không khí, đói thì xuống biển bắt cá để ăn. Sau nửa năm, hắn gần như biến thành một con cá chứ khôgn phải con người nữa.
Một mình tu luyện, mặc dù chưa ngưng tụ được Thủy chi hoa nhưng hắn có cảm giác bản thân đã thấu hiểu thủy hệ rất nhiều. Có lẽ chỉ còn cần một chút cơ may nữa là hắn có thể vượt qua được cửa ải cuối cùng.
Tất nhiên, thu hoạch lớn nhất của hắn chính là Du Ngư thân pháp. Không ngừng thể ngộ và cải biến, Du Ngư thân pháp của hắn đã dần tiến đến mức cao nhất. Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh vẫn cảm giác được vẫn còn một điểm gì đó chưa được thỏa mãn.
Có lẽ, khi ngưng tụ được thủy chi hoa chính là lúc mà Du Ngư thân pháp thành công.
Cả một ngày, hắn lặng im ngắm nhìn từng con sóng. Bất tri bất giác, hắn rơi vào trong một cảnh giới kỳ lạ. Bản thân như biến thành một giọt nước, hòa lẫn vào trong biển rộng.
ĐỘt nhiên, một cơn mưa nổi lên mang theo những cơn gió rất mạnh. Hạ Nhất Minh vẫn đứng im, lặng lẽ theo dõi tất cả diễn biến. hắn cũng chẳng lặn xuống biển để trốn tránh mà cứ đứng đó chịu đựng tất cả.
Lúc này, trong mắt hắn, trong tai hắn chỉ có toàn hình ảnh của những con sóng.
Những con sóng dâng trào càng lúc càng mạnh, càng lúc càng cao, giống như thiên quân vạn mã lao tới. Mỗi con sóng nối tiếp nhau cuộn tới tạo thành những tiếng động đinh tai nhức óc.
Đôi mắt vô hồn của Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng sực tỉnh. Hắn ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này, hắn mới nhận thấy từng con sóng lớn xung quanh mình. Hạ Nhất Minh nhíu mày nhưng vẫn im lặng.
Một con sóng lớn chợt ào đến, nhấn chìm Hạ Nhất Minh vào trong đó.
Vừa rồi, trong lúc đang chìm đắm trong thế giới kỳ lạ, hai chân hắn vững như bàn thạch, cho dù sóng biển có mạnh đến mấy cũng không làm sao cuốn trôi được.
Nhưng sau khi tỉnh táo, hắn khôgn thể đứng vững được nữa, mà bị những con sóng nhấn chìm vào trong nước biển.
Vào lúc này, Hạ Nhất Minh cũng không phản ứng lại. hăn thả lỏng toàn thân để mặc thân thể của mình trôi nổi theo những con sóng.
trong khung cảnh mưa to, gió lớn thế này trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác khác lạ. Hắn đóng tất cả các giác quan lại, sử dụng chính tâm mình để cảm nhận sự cuồng bạo của đại dương.
Những con sóng càng lúc càng mạnh thi nhau chạy về khắp nơi.
Ý thức của Hạ Nhất Minh như thoát ly khỏi cơ thể, biến thành một giọt nước trong con sóng lớn. Chỉ trong nháy mắt, giọt nước đó bắt đầu hòa nhập, trở nên to dần lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vô số giọt nước nhỏ như thế tập trung lại thành một đám, bị gió thổi bay lên cao, hất vào mặt Hạ Nhất Minh sau đó lại tan thành vô số giọt nước.
Quá trình như thế cứ liên tục diễn ra.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh như hóa thành một vùng biển rộng lớn. Ý thức của hắn tan thành vô số giọt nước khác nhau trong đó.
Sóng gió vẫn tiếp tục hoành hành trên mặt biển, điên cuồng gầm thét.
Hạ Nhất Minh vẫn lặng lẽ hòa mình vào trong từng con sóng, ngọn gió. Trên khuôn mặt hắn điểm một nụ cười tươi rói. Những con sóng hung dữ như chẳng ảnh hưởng gì tới bản thân. Hàng vạn con sóng liên tục ào đến nhấn chìm Hạ Nhất Minh vào trong làn nước biển nhưng vẫn không dập tắt được nụ cười của hắn.
Xung quanh thân thể Hạ Nhất Minh xuất hiện một luồng ánh sáng màu đen. Ngay khi nó xuất hiện, toàn bộ nước biển quanh người hắn liền bị đẩy ra.
Hạ Nhất Minh hú lên một tiếng thật dài. Âm thanh của nó lan rộng ra khắp mặt biển. Trong tiếng hú đó ẩn chứa một niềm vui không bờ bến, cùng với sự hưng phấn vô bờ bến.
Vô số cảm giác tập trung lại bao gồm những trải nghiệm đắng cay, chua xót, ngọt bùi trong cuộc sống...
Mặt trời từ từ xuất hiện, tỏa ánh nắng rực rỡ trên mặt biển. Khung cảnh cũng dần trở lại bình thường.
Một bóng người lóe lên, hạ Nhất Minh xuất hiện trên mặt nước. Thân thể hắn xoay nhẹ một cái đã di chuyển trong làn nước hơn mười trượng. Ánh mắt hắn có chút hài lòng.
Đây mới chính là Du Ngư thân pháp. Sử dụng nó di chuyển trong biển thì cho dù là Hắc sa vương cũng chưa chắc đã linh hoạt được hơn hắn.
Nếu Hắc sa vương nhỏ đi khoảng trăm lần thì có lẽ so được với Hạ Nhất MInh. Nhưng do thân thể của nó quá lớn nên còn lâu mới sánh được.
Thân pháp Hạ Nhất Minh nhanh như điện, di chuyển khôgn biết mệt mỏi trong làn nước. Đột nhiên hắn dừng lại, há miệng phun ra một đóa hoa trong suốt.
Mặc dù đang ở trong nước, nhưng đóa hoa vẫn giốgn như trong không khí không hề bị dòng nước ảnh hưởng. hạ Nhất Minh lẳng lặng nhìn đóa hoa xinh xắn trước mặt mà trong lòng rất vui.
Từ sau khi rời đại lục đến nay đã gần hai năm cũng sắp tới thời gian ước hẹn với Kim Chiến dịch tới Sinh tử giới.
Hạ Nhất MInh đã quyết định từ trước nếu trogn vòng ba tháng khôgn thể ngưng tụ được Thủy chi hoa thì hắn vẫn bỏ qua để trở về Tây Bắc.
Nhưng chẳng ngờ được trong một đêm sóng to gió lớn, hắn lại có thể thấu hiểu được sự vĩ đại trong biển rộng, hòa mình vào trong đó cảm nhận uy lực của dòng nước. Và vào phút cuối cùng trước khi mưa to chấm dứt, hắn đã thành công ngưng tụ được Thủy chi hoa.
Nhớ lại cảm giác lúc đó, hắn vẫn không thể tin được. Nếu khôgn phải Thủy chi hoa đang lơ lửng trước mặt thì đúng là một giấc mơ mà thôi.
Thân hình khẽ động một cái, Hạ Nhất Minh bay lên trên mặt biển.
Hắn lấy vật liên lạc trong người ra, gọi cho Báhc Linh Bát. Sau đó, hắn thả lỏng người trôi nổi trên mặt biển, nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Tuy nhiên, mặc dù chìm vào trong giấc ngủ, nhưng thân thể hắn vẫn trôi nổi trên mặt biển, đồng thời cũng không có bất cứ con cá nào dám tiến tới tấn công.
Toàn thân thể hắn như biến thành một phần tử của biển cả mênh mông.
Một tiếng hí dài từ xa vọng tới, Hạ Nhất Minh lập tức tỉnh lại. Hắn bật dậy, lao thẳng về phía đó.
Chỉ trong chốc lát, một luồng ánh sáng màu trắng xuất hiện. Bạch mã lôi điện đã xuất hiện trước mặt hắn.
Hạ Nhất Minh ôm lấy bạch mã mà phá lên cười.
Từ trong không trung chợt lóe lên một luồng sáng. Bách Linh Bát và Sở Hao Châu cũng rất vui vẻ, xuất hiện.
Một lúc sau hạ Nhất Minh bình tĩnh lại, Sở Hao Châu cao giọng nói:
- hạ lão đệ! Chúc mừng ngươi ngưng tụ thành công Thủy chi hoa.
Hạ Nhất MInh gật đầu một cái nói:
- Cũgn nhờ may mắn.
Sở Hao Châu mỉm cười, nhưng trong lòng cảm thấy ngạc nhiên khôgn biết Hạ nhất Minh dùng biện pháp gì để liên lạc với Bách Linh Bát. Mặc dù rất thắc mắc nhưng lão cố tình lờ đi, coi như không biết tới chuyện đó.
Con bảo trư dãy khỏi vòng tay Bách Linh Bát, nhảy tới bám lấy Hạ Nhất MInh.
Hắn nắm lấy hai chân trước của bảo trư quay một vòng tròn. Con bảo trư hốt hoảng lầm bầm vài tiếng. Sau khi Hạ Nhất Minh buông tay, tiểu tử liền chạy ngay vào lòng Bách Linh Bát, hai mắt mở to nhìn hắn.
Sở Hao Châu mỉm cười nói:
- hạ lão đệ! Ngươi vừa mới ngưng tụ Thủy chi hoa thành công. Sau đây định làm gì tiếp?
Nụ cười trên mặt Hạ nhất Minh dần biết mất. Sau đó hắn xoay người nhìn về phía tây.
Một lúc sau, hắn mở miệng nói:
- Trở về.
- Ngươi phải trở về rồi sao?
- ĐÚng thế! - Hạ Nhất Minh như đang tự nói với bản thân:
- Có một số việc cũng đến lúc giải quyết rồi.