Vũ Thần

Chương 626




Trên không trung lúc này phất trần bạo phát quang mang chói lọi, Thần Toán Tử đã phát huy cực hạn uy năng của nó, từng đoàn ánh sáng từ trên cao đổ xuống như thác nước càng cường đại hơn.
Cảm nhận được uy lực này, Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến. Hắn tự nhận nếu là mình đổi chỗ cho Bách Linh Bát, khẳng định chỉ sử dụng Cửu Long Lô hoặc Ngũ hành luân hồi chi hoa mới có thể chống lại.
Nhưng lúc này Bách Linh Bát vẫn chậm rãi tiến về phía trước, trên đỉnh đầu gã chịu áp lực cực lớn giống như một người bắt đầu tu luyện võ đạo, đứng dưới thác nước giơ cao tấm thuẫn đoán nhận áp lực vậy.
Chỉ là tình huống này đòi hỏi Bách Linh Bát phải kiến trì gấp trăm lần kẻ tu luyện kia mà thôi.
- Ầm ầm ... ầm ầm.
Mỗi khi chân Bách Linh Bát chạm đất những tiếng nổ vang như vậy lại phát ra.
Cũng may nơi này mặt đất rắn chắc tới tình trạng khó tin, nếu không bị đè nén như vậy Bách Linh Bát sớm đã lún sâu vào lòng đất.
Nhưng cho dù là như vậy, từng đạo âm thanh như viễn cổ cự thú đang di chuyển vang lên khiến trong lòng mọi người không khỏi run sợ.
Có trời mới biết người này phải chịu áp lực thế nào nhưng thân thể hắn vẫn như sắt thép tạo thành, trước sau không chút nào biến dạng.
Đám Tôn giả lúc này sắc mặt đại biến, bọn họ cho tới giờ chưa từng gặp qua một vị Ngũ khí Tôn giả nào dưới công kích của phất trần mà lựa chọn đối đầu.
Nhưng cũng vì thế mà sự kiên cường của Bách Linh Bát đánh động cả nhân tâm.
- Hắn là ai vậy?
Một vị Tôn giả kinh hãi hỏi. Âm thanh của hắn run lên, bởi chứng kiến cảnh kia trái tim hắn không còn ổn định nữa.
Từ Tư Lệ thở một hơi thật dài như muốn đem toàn bộ trọc khí trong lồng ngực xuất ra.
Sau đó lão mới trầm giọng nói:
- Đây là Bách Linh Bát Tôn giả, người luôn theo bên cạnh Hạ Nhất Minh Tôn giả.
- Lại là Hạ Nhất Minh.
Vài âm thanh kinh hãi vang lên.
Sau khi chứng kiến tốc độ của Lôi điện, đám người này đối với Hạ Nhất Minh vô cùng tò mò, thậm chí là hâm mộ cùng đối kỵ. Bất quá khi nghe nói thân phận của Bách Linh Bát, bọn họ đối với Hạ Nhất Minh nhận thức khác hẳn. mấy bước, liên tục kéo giãn khoảng cách cùng Bách Linh Bát.
Nhưng Bách Linh Bát dường như không hề cảm nhận được điều này, vẫn tiếp tục đi về phía Thần Toán Tử.
Mặc cho áp lực trên đỉnh đầu mỗi lúc một cao, gã vẫn kiên trì không ngừng bước về phía người tạo ra áp lực đó. Hơn nữa tốc độ của gã càng lúc càng nhanh, ban đầu vốn khó khăn nhưng khi Thần Toán Tử lùi lại, mỗi bước chân này đều thực hiện dễ dàng hơn.
Lúc này bước chân của Bách Linh Bát nhanh như áp lực trên đầu hắn chỉ là không khí.
Sắc mặt Thần Toán Tử đã trở nên vô cùng ngưng trọng, trận chiến này lão không còn khống chế được nữa.
Tình huống này trong cả cuộc đời lão cũng chỉ gặp qua vài lần.
Lúc này lão nghĩ tới Thiên Trì Lão tổ tông, nghĩ tới vài nhân vật sánh vai cùng Lão tổ tông đứng trên đỉnh của thế giới.
Trong đầu Thần Toán Tử chợt xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ.
Có lẽ vị Bách Linh Bát này ngày sau cũng có thể sánh vai cùng những vị đó.
Đột nhiên cảm giác nguy cơ ập thẳng vào người lão.
Nhìn Bách Linh Bát bước đi, trong lòng Thần Toán Tử không khỏi khỗ nào
Mặc dù lão có thể bay lên không trung, nhưng đối phương sao không thể làm thế chứ?
Phất trần của lão chuyên dùng để đối phó với cao thủ trên mặt đất, chỉ có thế uy lực của nó mới phát huy hoàn toàn, nếu nói về không chiến, hiệu quả của nó còn không bằng phi kiếm.
Nhưng nghĩ tới việc đối phương huy vũ cự thuẫn phảng phất như tiên tri, trong lòng Thần Toán Tử cảm thấy phẫn nộ.
Bất quá là một vị đỉnh cấp Ngũ khí Tôn giả, sau khi hoảng hốt tinh thần lão đã hồi phục hoàn toàn.
Ngón tay Thần Toán Tử điểm ra, trên thân thể lão lập tức bắn ra ba đạo quang mang, mà mơ hồ thân thể lão cũng được một đạo quang mang khác bao phủ.
Hạ Nhất Minh hít vào một ngụm lãnh khí, hắn rốt cuộc hiểu vì sao vị Thần Toán Tử này lại có được tiếng tăm như thế. Đó là tuyệt đối không phải là phóng đại.
Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.
Tụ đỉnh tức là Tôn giả, mà quang hóa hai kiện thần binh tức là Ngũ khí triều nguyên.
Nhưng Ngũ khí triều nguyên cũng chia ra mạnh yếu. Mõi khi quang hóa thêm được một kiện thần binh uy lực nắm giữ lại tăng lên rất nhiều.
Nếu ngoài bổn mạng thần binh ra có thể quang hóa đủ năm kiện thần binh nữa, chẳng khác nào chạm tới đỉnh phong của Ngũ khí triều nguyên cảnh giới.
Tới cảnh giới này, chỉ cần bước thêm một bước nữa sẽ có thể đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Nhưng muốn quang hóa năm kiện thần binh dễ dàng vậy sao?
Ngay cả shc cũng chỉ may mắn quang hóa hai kiện.
Nhưng giờ phút này thấy được trên thân thể Thần Toán Tử xuất ra sáu kiện thần binh, Hạ Nhất Minh mới biết thì ra còn có người đạt được cảnh giới này.
Trong nháy mắt, sơn cốc tràn ngập âm thanh bạo liệt cùng quang mang vô cùng chói mắt.
Hết thảy quang mang bao phủ hoàn toàn thân thể Bách Linh Bát.
Nhưng mặc cho việc bị hãm trong chùm quang mang này, Bách Linh Bát vẫn không chút hoảng hốt, trên người gã cũng bắt đầu lóe ra quang mang sáng rực.
Luồng ánh sáng này giống như mặt trời, chiếu thẳng vào tròng mắt những người đang quan sát.
Nhìn quang mang lóe lên từ khe hở giữa những kiện binh khí của Thần Toán Tử, mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, kinh hãi không nói thành lời.
Lúc này cự thuẫn trong tay Bách Linh Bát đã biến mất, nhưng chân chính lúc này gã mới không còn bất cứ sơ hở nào nữa.
Bởi vì trên thân thể gã đã được bao phủ một tầng bảo giáp.
Bảo giáp này nhìn qua rất giống Ngũ hành bảo giáp trên người Hạ Nhất Minh nhưng chỉ có Hạ Nhất Minh mới biết, bản chất hai kiện bảo giáp này hoàn toàn bất đồng.
Bảo giáp trên người Hạ Nhất Minh là do chân khí ngưng tụ mà thành, uy lực của nó liên quan trực tiếp tới thực lực của Hạ Nhất Minh.
Nhưng bảo giáp trên thân thể Bách Linh Bát khác biệt, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định bảo giáp này cũng giống như quần áo trên thân thể gã, nó do chính thân thể gã biến thành. Chỉ bất quá thân thể Bách Linh Bát có thể tùy ý thay đổi, khi thì mềm mại như nước, lúc lại rắn tựa kim cương.
Mà giờ phút này, không nghi ngờ bảo giáp trên thân thể Bách Linh Bát đích thực rắn tựa kim cương.
Những luồng sáng giữa không trung chợt bắn thẳng về phía Bách Linh Bát, âm thanh đinh đang vang lên dồn dập.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến tất cả trợn mắt cứng lưỡi.
Giờ phút này sau khi hứng chịu không biết bao công kích, thân thể Bách Linh Bát vẫn từng bước tiến về phía Thần Toán Tử.
Vô tận quang mang do một vị đỉnh cấp Ngũ khí tôn giả tạo ra không ngờ chẳng tạo ra bất cứ thương tổn gì cho gã.
Không chỉ đám Tôn giả trên vách núi trong lòng nguội lạnh mà ngay Thần Toán Tử lúc này cũng có cảm giác gặp quỷ sống.
Thần Toán Tử với uy lực thần binh lợi khí của mình vô cùng tin tưởng. Mỗi kiện binh khí của lão đều là cao giai thần binh lợi khí, mặc dù không phải thần khí mô phỏng nhưng năm kiện thần binh này khi liên thủ, uy lực không chút nào thua kém một kiện thần khí mô phỏng.
Nhưng năm kiện thần binh lợi khí như vậy liên công không những không phá hủy bảo giáp của đối phương mà ngay cả một chút trầy xước cũng không có.
Đây là bảo giáp gì? Hay là một kiện thần binh lợi khí gì đây?
Người này tu luyện thế nào, không ngờ thân thể so với Thánh thú còn cường đại hơn.
Tóm lại chiến thuật phòng ngự như vậy cho dù là Thần Toán Tử cũng lần đầu gặp phải.
Hơn nữa càng khiến Thần Toán Tử cảm thấy luống cuống tay chân là lão hoàn toàn không thể tránh thoát được.
Đột nhiên trong dầu Thần Toán Tử xuất hiện ý nghĩ kinh khủng.
Chẳng lẽ vị Bách Linh Bát này thực lực còn mạnh mẽ hơn cả Tông chủ đại nhân ?
Từng luồng sáng vẫn thi nhau đổ xuống, năm kiện thần binh lợi khí không ngừng công kích. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Bách Linh Bát đột nhiên dừng lại, gã duỗi một tay về phía trước.
Thời gian lúc này như ngừng lại, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cánh tay phải của Bách Linh Bát.
Trên cánh tay này của gã không ngờ nắm giữ một thanh trường kiếm đang phát ra ánh sáng kì dị.
Bách Linh Bát thân thể bao bọc bằng bảo giáp, cánh tay gắt gao nắm chặt trường kiếm, bất luận quang mang trên thân kiếm mãnh liệt ra sao đều bị cánh tay của gã nắm chặt, thậm chí một chút dao động cũng không xuất hiện.
Thần Toán Tử vẻ mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Ánh mắt lão kinh hãi tột cùng nhìn về phía Bách Linh Bát như đang nhìn một vị quỷ thần, ngoài hoảng sợ ra cũng chỉ còn hoảng sợ.
Trên vách núi, đám Tôn giả như ngừng thở, trên thân thể bọn họ bất tri bất giác mồ hôi lạnh thấm đẫm y phục.