Đại sảnh của Hạ gia trang hiển nhiên là cùng một gian với cửa chính. Xây dựng như thế sẽ khiến cho gian đại sảnh không bị sử dụng sai mục đích. Với địa vị bây giờ của Hạ gia trang ở vùng Tây Bắc ngoại trừ những nhân vật tôn quý, nếu không gần như rất ít khi phải sử dụng tới gian đại sảnh này.
Nhưng đến hôm nay, gian đại sảnh lại được sử dụng một cách bình thường. Thậm chí ba huynh đệ chủ trì của Hạ gia cũng đến đông đủ. Đối diện với bọn họ là một trung niên mập mạp đang cười tủm tỉm, tán gẫu cùng bọn họ. Người đó đúng là Vũ Vô Thường đến từ Đại Thân đế quốc.
Là một vị tân tôn giả của Vũ gia hiển nhiên Vũ Vô Thường chẳng thèm để ý đến mấy vị tiên thiên cường giả... Nhưng mấy người trước mặt hắn vẫn là cao thủ hậu thiên, ngay cả thân phận tiên thiên cũng không có. Nhưng thân phận của mấy người trước mặt quá mức đặc biệt. Cho dù là hắn thì cũng đành phải mỉm cười mà nói chuyện với họ.
Đột nhiên, Vũ Vô Thường quay đầu nhìn về phía đại môn. Hạ Nhất Minh chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào. Sau khi hắn xuất hiện, mấy vị trưởng bối của gia tộc đưa mắt nhìn nhau rồi cáo từ.
Từ khi thấy được mấy chữ Vũ gia Đại Thân, bọn họ đã đoán được lai lịch của người này.
Đại Thân đế quốc của phương Đông với bọn họ mà nói là một đất nước thần bí. Địa vị của Hoàng thất Đại Thân lại càng cao không thể với tới. Vì vậy mà bọn họ cũng biết rằng người này đến đây là để bái phỏng Hạ Nhất Minh.
Sau khi hai bên phân chủ khách ngồi xuống, Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn đối phương.
- Hạ huynh biến mất không hề thấy tăm tích thế? - Vũ Vô Thường cười hì hì, nói.
Hạ Nhất Minh nhếch mép nhìn hắn rồi nói một cách lãnh đạm:
- Vũ huynh tới đây không phải là định lấy mạng tiểu đệ đó chứ?
Vũ Vô Thường đỏ mặt. Câu nói chẳng hề nể mặt lại pha thêm một chút trào phúng khiến cho hắn biết ngay Hạ Nhất Minh đã biết biểu hiện ngày đó của Vũ Mạc Phi. Nhưng điều này cũng chẳng có gì là lạ. Bởi Kim Chiến Dịch và Ngả Văn Bân cũng chẳng có nghĩa vụ phải giữ bí mật cho Vũ Mạc Phi.
Cười khổ một tiếng rồi Vũ Vô Thường thở dài, nói:
- Hạ huynh thứ lỗi! Mạc Phi thúc nhất thời hồ đồ nên mới nói vậy. - Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:
- Hạ huynh! Lúc ấy, thần trí ngươi không tỉnh táo nên ra tay không hề lưu tình. Nếu như mọi người không phải là tôn giả thì chỉ sợ đã bị nguy hiểm rồi.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh, nhưng cũng không mỉa mai thêm nữa. Vũ Vô Thường thầm thở phào một cái rồi nói tiếp:
- Hạ huynh! Vì đền bù lại sai lầm của gia thúc. Lần này, Vũ mỗ đến đây thực tâm là để bồi tội.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Ba vị không phải đã quay lại Đại Thân rồi hay sao? Không biết vì sao mà quay lại đây?
Nét mặt Vũ Vô Thường có phần xấu hổ, nói:
- Hạ huynh! Thực không dám giấu. Lần này, Vũ mỗ đến đây bồi tội nhưng thực ra là để cầu viện.
Hạ Nhất Minh nghi hoặc, liếc mắt nhìn hắn một cái. Trong đầu hắn xuất hiện hàng loạt ý nghĩ. Nhưng đáng tiếc là cơ bản hắn không thể nghĩ ra được bản thân cùng với Vũ gia có chuyện gì mà lại để cho hắn đến cầu viện:
- Vũ huynh cứ nói đùa. - Hắn cười nhạt, nói:
- Vũ gia chính là hoàng thất Đại Thân, nắm giữ cả đế quốc phương Đông. Các ngươi chỉ cần ra lệnh một tiếng là người người tụ tập. Như thế chẳng lẽ vẫn còn muốn một tên nhỏ bé như tại hạ hỗ trợ hay sao?
Vũ Vô Thường vội vã nói:
- Hạ huynh! Ngươi lại châm chọc Vũ gia chúng ta rồi. - Hắn lắc đầu, nói:
- Những người tu luyện đạt tới đẳng cấp cao không ai là không biết trong Đại Thân chúng ta thì Linh Tiêu bảo điện, Động Thiên Phúc Địa và Hoàng Tuyền môn mới là đệ nhất đại môn phái. So với bọn họ thì Vũ gia của chúng ta làm sao có thể sánh kịp.
Hạ Nhất Minh mỉm cười cũng không nói gì. Nhưng trong lòng hắn biết ba đại môn phái kia, xét về lực chiến đấu chắc chắn là vượt qua Vũ gia, nhưng xét về toàn bộ thực lực thì cũng không thể biết được.
- Vũ huynh! Ngươi chạy cả ngàn dặm từ Đại Thân tới đây không biết có chuyện gì cần tiểu đệ giúp đỡ? - Cuối cùng thì Hạ Nhất Minh mới nói đến chuyện chính.
Hai mắt Vũ Vô Thường sáng ngời. Hắn thành khẩn nói:
- Hạ huynh! Nửa năm nữa là lão tổ tông của Vũ gia chúng ta xuất quan. Đến lúc đó, hy vọng ngươi có thể đến Vũ gia một chuyến.
Hạ Nhất Minh giật mình. Yêu cầu này quả thật có chút thái quá. Chuyện lão tổ tông của Vũ gia bế quan cũng chẳng phải là tin tức bí mật. Thời gian ở Kinh Thành Đại Thân, ngay cả khi có mặt nhiều tân tôn giả tụ tập như thế mà vị lão tổ tông của bọn họ cũng chẳng xuất hiện.
Nhưng khi người này xuất quan lại yêu cầu chính mình đến đó. Điều này khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên. Thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh thay đổi liên tục, Vũ Vô Thường cười khổ, nói:
- Hạ huynh! Lão tổ tông của bổn môn bế quan tu luyện chính là một loại công pháp nghịch thiên. Loại công pháp này nếu thành công thì sẽ có được công năng thần kỳ còn thất bại sẽ đại thương nguyên khí. Nhưng nếu vào bước cuối cùng có một vị đại tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên tương trợ thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thoáng động. Vũ Vô Thường nói có mấy câu nhưng đã khơi gợi sự hứng thú trong lòng hắn. Là một người si mê tu luyện mà nghe thấy tin tức như vậy chắc chắn là không thể không động lòng.
Lão tổ tông của Vũ gia lúc còn trẻ đã nổi danh khắp thiên hạ. Cho đến hôm nay thì lão chỉ còn thấp hơn đỉnh cao của nhân đạo một chút mà thôi. Khi lão còn hành tẩu đối chiến với cao thủ cùng giai hình như là chỉ có một lần bị bại dưới tay Thần Toán Tử. Nhưng cũng chính bởi thất bại đó mới khiến cho lão bắt đầu bế quan. Hơn nữa, trăm năm qua thì tu vi của người này không phải là chuyện đùa nữa. Hôm nay sắp tới lúc kết thúc bế quan, có yêu cầu mình giúp đỡ một tay để đảm bảo thì cũng chẳng phải là chuyện quá lạ.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Vũ huynh! Tiểu đệ vừa mới trở về nhà không lâu. Một năm sau lại muốn đi tới Nam Cương một chuyến, thực sự là không có nhiều thời gian. Vì vậy xin thứ lỗi.
Vỗ Vô Thường giật mình. Cho dù thế nào thì hắn cũng không thể ngờ được rằng Hạ Nhất Minh lại từ chối. Nhất thời, sắc mặt hắn có chút khó coi.
Hạ Nhất Minh đứng lên, nói:
- Vũ huynh ở xa tới, xin ở lại đây mấy ngày. Mặc dù, Hạ gia trang chúng ta kém hơn so với Vũ gia các ngươi nhưng ở Tây Bắc cũng có một chút phong cách riêng. Mong Vũ huynh cảm thấy thoải mái.
Trong lòng Vũ Vô Thường biết nếu để Hạ Nhất Minh bỏ đi thì công sức của hắn đến đây sẽ mất hết. Hắn chợt nhướng mày, nói:
- Hạ huynh! Ngươi còn nhớ lần chúng ta giao dịch bút kỹ ngũ hành hay không?
Hạ Nhất Minh đang định bươc đi nhất thời nhớ tới lúc ở đại bình nguyên, Kim Chiến Dịch đã lấy một viên Hoàng Giáp đan để đổi lấy một bản sao lục bút ký ngũ hành hoàn.
Mặc dù chỉ là bản chép tay những cũng giúp cho Hạ Nhất Minh rất nhiều. Tuy nhiên, trong bản chép tay đó cũng chỉ ghi lại phương pháp tu luyện ba hệ công pháp cùng với một chút kinh nghiệm phối hợp với nhau. Chúng còn kém xa so với ngũ hành hợp nhất khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy có chút tiếc nuối.
Hạ Nhất Minh cũng biết những bí tịch có ích với hắn cũng chỉ có ở Động Thiên Phúc Địa hoặc là Vũ gia Đại Thân mà thôi. Vì vậy, khi nghe thấy thế, hắn từ từ quay đầu lại, thanh âm lạnh hơn một chút, nói:
- Vũ huynh nhắc tới chuyện đó vào lúc này không biết là có ý gì?
Trong lòng Vũ Vô Thường như cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Nhất Minh nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Nhưng tới bước này, hắn cũng bất chấp, nói:
- Hạ huynh! Tam lão gia của bổn môn có nói rằng chỉ cần nửa năm nữa ngươi có thể tới Kinh thành giúp Vũ gia chúng ta một tay thì chắc chắn Vũ gia bản chính của Ngũ Hành luân hồi cho ngươi xem.
Hạ Nhất Minh không cười nổi, nói:
- Ngũ hành luân hồi? Ta đã nắm trong tay Ngũ Hành Đại Luân Hồi chi hoa lại còn phải quan tâm tới thứ này hay sao?
Ánh mắt Vũ Vô Thường nghiêm nghị, nói:
- Hạ huynh! Đạo ngũ hành bác đại tinh thâm. Ngươi cho dù có thể tự mình tìm hiểu lợi hại đến mấy thì cũng không thể bằng được với Ngũ Hành môn. - Giọng nói của hắn mặc dù chậm rãi, nhưng lại có một sự tự hào:
- Bí tịch Ngũ Hành Luân Hồi là điển tịch cao nhất của Ngũ Hành môn. Nếu không phải đệ tử Ngũ Hành môn thì không thể được xem. Hạ huynh! Đây chính là cơ hội duy nhất. Ngoại trừ lần này ra không còn cơ hội nào khác nữa đâu.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn chằm chằm về phía Vũ Vô Thường một lúc. Sau đó, hắn mới hỏi:
- Lão tổ tông của quý môn tu luyện công pháp gì?
Vũ Vô Thường cười khổ, nói:
- Ta chỉ biết công pháp này có được thần thông nghịch thiên, quỷ thần khó lường. Nhưng nó là cái gì thì lại không biết.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Hắn cũng chẳng nghi ngờ đối với sự mạnh mẽ của công pháp này. Nếu công pháp đó không có được sự mạnh mẽ như vậy thì người này cũng không thể bế quan tới trăm năm mà vẫn có khả năng không thành công. Thậm chí lại còn cần phải một người đặc biệt đến giúp một tay. Chỉ có điều đối với điều kiện của đối phương, hắn thực sự khó có thể đoạn tuyệt.
Vũ Vô Thường cắn răng một cái, lấy ra một vật đưa tới trước mặt hắn, nói:
- Mời Hạ huynh xem qua.
Hạ Nhất Minh giật mình. Cái mà đối phương vừa để lên bàn chính là một nửa cuốn sách. Trong lòng hắn hơi nghĩ một chút liền đoán được ngay đây chính là bản viết tay của một nửa bộ bí tịch Ngũ Hành Luân Hồi.
Hạ Nhất Minh cầm lấy, lật qua vài trang. Đột nhiên, tròng mắt của hắn khẽ co lại, rồi ngay lập tức trở lại bình thường.
- Bản thư tịch nà chỉ có môt nửa. Nó còn có một nửa nữa đúng không? - Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Vũ Vô Thường than nhẹ một tiếng, nói:
- Quả thực là nó còn một nửa nữa. Nhưng nửa đó bây giờ cũng không thể đưa cho Hạ huynh.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn hắn một lúc rồi gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi. Sau nửa năm, Hạ mỗ nhất định sẽ tới Kinh thành. Hy vọng lúc đó Vũ gia không nên thất tín.
Vũ Vô Thường như trút được gánh nặng, gật đầu nói:
- Hạ huynh yên tâm. Nhưng hy vọng khi Hạ huynh đến đó không nên thông báo cho môn phái khác.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng, hỏi:
- Tại sao?
Nét mặt Vũ Vô Thường có chút khó xử, nói:
- Khi xưa, Vũ gia chúng ta đã từng đáp ứng với Động Thiên Phúc Địa không đem thứ này cho người ngoài. Nếu để cho họ biết.... Nguồn: http://thegioitruyen.com
Hạ Nhất Minh trầm tư một lúc rồi gật đầu đồng ý. Vũ Vô Thường mừng rỡ, lập tức cáo từ.
Hạ Nhất Minh cầm bản bí tịch trong tay, cẩn thận mở ra. Chỉ trong chốc lát sự rung động trong lòng hắn càng lớn.
Ngũ Hành Luân hồi không ngờ là có quan hệ tới những đường vân đó?