Sau mấy ngày, Vũ Mạc Phi lại tới nơi này, bất quá phía sau lão còn có một thanh niên gương mặt anh tuấn.
Nhìn thấy người này Hạ Nhất Minh không khỏi ngạc nhiên, đích thực tu vi của gã đã đạt tới Nhất Đường thiên cảnh giới, bất quá điều này không phải là điều hắn coi trọng.
Hạ Nhất Minh đối với người này có vài phần kính trọng bởi trên người hắn cảm nhận được lực lượng sinh mệnh cường đại tới khó tin.
Đây là lực lượng sinh mệnh chứ hoàn toàn không phải khí tức võ đạo.
Hạ Nhất Minh khẽ cau mày, trong đầu chợt hiện nên nội dung tà ác kia, hắn trầm giọng nói:
- Vũ huynh. Vị này là đệ tử Vũ gia các ngươi.
Vũ Mạc Phi đương nhiên hiểu rõ ý hắn, vẻ mặt không đổi, nói:
- Không sai. Ngươi tự giới thiệu đi.
- Vâng.
Gã thanh niên tiến lên một bước, hành lễ thật sâu, nói:
- Tại hạ Dư Vô Sanh, bái kiến Hạ Tôn giả.
Hắn vồn muốn xung hô " vãn bối" với Hạ Nhất Minh nhưng khi thấy được vị " tiền bối" này, bất luận thế nào cũng không thể nói ra.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, ánh mắt lướt qua trên người gã thanh niên, trong đầu xuất hiện ý nghi ngờ.
Vũ Mạc Phi cùng Dư Vô Sanh gương mặt cũng đồng dạng như vậy. Hơn nữa hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, khí tức mơ hồ có sự liên lạc kỳ diệu.
Đương nhiên muốn cảm nhận được sự kỳ diệu này nhất định phải tấn giai Ngũ khí Tôn giả, nếu không có được ý niệm, căn bản không thể phát giác ra biến hóa rất nhỏ kia.
- Vũ huynh. Vị Vô Sanh huynh đệ này xưng hô với ngươi thế nào?
Hạ Nhất Minh nhẹ giọng hỏi.
Vũ Mạc Phi sắc mặt khẽ đổi, lão nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh., gương mặt có chút rúm ró.
Dư Vô Sanh tiếp tục hành lễ, cao giọng nói:
- Hạ Tôn Giả. Đây chính là gia phụ.
Hạ Nhất Minh ngây ngốc, hắn chỉ cảm thấy đầu óc mê man.
Theo suy đoán của hắn, Dư Vô Sanh cho dù là đệ tử Vũ gia nhưng cũng chỉ ở nhánh phụ. Cũng không biết gia chủ hứa hẹn gì nên hắn mới có thể tự nguyện hi sinh tính mạng.
Không ngờ lúc này sau khi biết quan hệ của Dư Vô Sanh cùng với Vũ Mạc Phi, suy đoán kia hoàn toàn bị đánh đổ.
- Vũ huynh.Hắn là con của ngươi?
Hạ Nhất Minh do dự hồi lâu, ánh mắt gắt gao nhìn Vũ Mạc Phi trầm giọng hỏi.
Vũ Mạc Phi lạnh lùng gật đầu, nói:
- Không sai. Hắn là con ta, con duy nhất.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói:
- Ngươi ngay cả con trai độc nhất cũng có thể bỏ được. Thật không ngờ được.
Vũ Mạc Phi còn chưa trả lời, Dư Vô Sanh đã giành nói:
- Hạ Tôn giả trách oan gia phụ rồi. Đây là do tại hại yêu cầu.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, nói:
- Ngày mai Vũ lão tiên sinh xuất quan, ngươi có biết kết quả không?
Khóe miệng Dư Vô Sanh khẽ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng bóng, gã tươi cười, như không biết tử vong sắp tới.
- Hạ Tôn giả. Tại hạ biết. Dùng đan dược ngưng tụ Xá lợi tử.
Gã không nhanh không chậm, nói:
- Tại hạ khổ tu cả trăm năm này không phải vì ngày này sao?
Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu, nói:
- Ngươi khổ tu trăm năm , chăng những tính mạng khó giữ còn muốn vì người khác mà hị sinh?
Dư Vô Sanh bật cười, nói:
- Vũ gia chúng ta hùng cứ phương Đông cả trăm năm. Lúc này tuy phồn vinh, nhưng không có vũ lực tuyệt đối chống lưng e rằng càng phồn vinh càng dễ trở thành miếng mồi cho kẻ khác.
Vẻ tươi cười trên mặt gã không đổi nhưng âm thanh sắc bén cùng kiên định hơn:
- Chỉ cần Vũ gia chúng ta đời đời phồn vinh, cái mạng nhỏ này của ta có xá gì?
Hạ Nhất Minh rùng mình, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Hắn nhớ lại trước khi vào kinh thành Bách Linh Bát đã từng nói một câu.
Trước khi Dư Vô Sanh nói ra câu này, Hạ Nhất Minh còn tưởng khi đó Bách Linh Bát nói về thực lực của một quốc gia. Bất quá bây giờ hắn mới biết, gã đã sớm nhìn ra.
Đại Thân Hoàng thất cho dù phồn thịnh cũng chỉ là miếng thịt béo cho người khác nhìn vào mà thôi.
Chỉ cần một ngày Vũ gia còn chưa xuất hiên cao thủ Nhân đạo đỉnh cấp, vận mệnh này sẽ không thay đổi.
Mà người trước mặt khổ tu trăm năm không chút oán hận tự nguyện hi sinh tính mạng vì một mục tiêu, đối với gia tộc bộc lộ tín ngưỡng cùng lòng trung thành.
Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, người này trước mặt mình dường như có uy phong của một vị Ngũ khí Tôn giả.
Ánh mắt nhìn lại, hắn rõ ràng thấy gương mặt rúm ró của Vũ Mạc Phi. Giờ phút này Hạ Nhất Minh mới hiểu ra. Vốn những lời trước đây lão nói, vì Lão tổ tông thành công ngưng tự Ngũ hành thân thể, nguyện hi sinh tính mạng, hoàn toàn là ví không muốn hi sinh tính mạng của nhi tử mình. Loại cảm giác đau đớn này quả thực không phải người thường có thể thừa nhận.
Dường như cảm nhận được tâm ý của phụ thân, Dư Vô Sang tiến lên từng bước, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay lão.
Vũ Mạc Phi run lên một chút, sau đó cũng dùng lực. Hai người bọn họ mặc dù không mở miệng nói chuyện nhưng chỉ thông qua chút lực lượng truyền vào cánh tay cũng đã cảm nhận được tâm ý của nhau.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ đổi, trong long mạng mẽ đè nén sự xúc động xuống không để chúng bộc lộ ra ngoài. Hắn đột nhiên nói:
- Vũ huynh. Đây là chuyện của Vũ gia, tiểu đệ có thể không quan tâm, nhưng các người nhận lời cung cấp cho ta bí tịch Ngũ hành, tuyệt đối không thể thất hứa.
Vũ Mạc Phi lập tức ưỡn ngực nói:
- Hạ huynh yên tâm. Ngũ hành bí tịch đã chuẩn bị đầy đủ tại Tàng Kinh các.
Chỉ cần Hạ huynh toàn lực hỗ trợ, bất luận thành bại, bổn môn cũng sẽ mở cửa Tàng Kinh các cho ngươi tiến vào.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, sở dĩ hắn ngàn dặm xa xôi tới đây cũng chỉ vì Ngũ hành bí tịch. Mặc dù chuyện Dư Vô Sanh khiến hắn có chút cảm động nhưng dù sao đây cũng là chuyện của Vũ gia, thù lao của hắn bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua được.
Khi nghĩ tới Ngũ hành bí tịch , trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi run lên.
Thậm chí trong đầu hắn còn xuất hiện suy nghĩ. Có lẽ đám người Vũ gia cũng không biết được đồ án trong Ngũ hành bí tịch có tác dụng thế nào. Nếu không bọn họ sao có thể để cho hắn xem xét chúng đây?
Kỳ thực Hạ Nhất Minh cũng không biết được, những đồ án đó vô cùng cao thâm, hơn nữa nếu không phải có Ngũ hành thân thể phối hợp cũng Ngũ Hành Hoàn, căn bản hắn cũng không thể nghiên cưu được tác dụng của chúng.
Lúc này Thần đạo đã biến mất, trong Vũ gia chỉ có một vị cao thủ Nhân đạo đỉnh cấp, bọn họ sao có thể nhìn ra giá trị của chúng đây?
Nhìn Hạ Nhất Minh gật đầu, trong lòng phụ tử Vũ Mạc Phi như ném đi được tảng đá lớn.
Phụ tử hai người nhìn nhau, trong mắt đều thấy được vẻ nghi hoặc.
Kỳ thực trước khi bọn họ tới đây Tam thúc Vũ Phi Dương đã cho phép. Nếu Hạ Nhất Truyện Minh kiên trì bắt giao Ngũ hành bí tịch trước cũng không sao. Chỉ cần khi bí tịch tới tay nhất định không được để Hạ Nhất Minh hay Bách Linh Bát xem qua.
Đây hoàn toàn là vấn đề có thể xảy ra. Bọn họ còn đang lo lắng, nếu Hạ Nhất Minh thấy được nội dung bí tịch lại rơi vào cảm ngộ, một hai năm cũng không thoát ra e rằng sẽ hỏng việc lớn.
Chẳng qua bọn họ không ngờ Hạ Nhất Minh lại sảng khoái đap ứng như vậy. Điều này hiển nhiên khiến hai người vui mừng khôn xiết.
Nhưng nhớ tới vị Bách Linh Bát kia, gương mặt Vũ Mạc Phi lại có thêm một phần bất an.
Căn cứ vào quan sát mấy ngày nay. Bách Linh Bát quả thực không xuất hiện, mà cũng chưa từng bế quan khổ tu trong phòng. Bách Linh Bát vốn là tuyệt đỉnh cao thủ, một khi biến mất không dấu vết sẽ khiến bản thân Vũ gia chịu vô số lời đàm tiếu. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nhưng bất quá bọn họ cũng không có gan đi hỏi Hạ Nhất Minh nơi ở của Bách Linh Bát.
Giờ phút này, đôi mắt Vũ Mạc Phi vừa chuyển, tựa hồ như hiển nhiên, nói:
- Hạ huynh. Bách huynh ở nơi nào? Không ngại mời ra đây chứ?
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên đã hỏi tới.
Sau khi hắn để Bách Linh Bát rời đi cũng đã biết, nhất định sẽ có người dò hỏi. Chỉ là bọn họ có thể nhẫn nại tới lúc này, tuyệt đối nằm ngoài dự tính của Hạ Nhất Minh.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Hạ Nhất Minh vẻ mặt tiếc nuối, nói:
- Vũ huynh. Hạ gia trang có chuyện. Tiểu đệ có chút lo lắng nên đã để Bách huynh về trước.
Vũ Mạc Phi phát ngốc, bất quá trong lòng mắng thầm, nói nhảm.
Hạ gia trang ở đâu lúc này Vũ Mạc Phi đương nhiên biết rõ, nó nằm tại một huyện nhỏ vô danh trong một nước vô danh của Tây Bắc.
Nếu không phải địa phương này xuất hiện một Hạ Nhất Minh e rằng nó vĩnh viễn không được lão để vào mắt.
Địa phương xa ngàn dặm như vậy lẽ nào có thể truyền tới tin tức tới đây mà bọn hạ nhân không biết gì cả.
Những lời này, nói ra có người tin mới lạ. Bất quá cho dù trong lòng Vũ Mạc Phi thầm oán nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như không, thậm chí không đề cập tới vấn đề này nữa.
Nói chuyện vài câu, sau đó hai phụ tử Vũ Mạc Phi cáo từ rời đi.
Hạ Nhất Minh tự mình tiễn bọn họ ra tận cửa, tận đến khi bóng lưng cả hai biến mất hắn mới nhanh chóng trở lại căn phòng.
Trong đầu hắn những nghi ngờ ban đầu sớm được ném qua.
Hạ Nhất Minh không xuất thân từ các đại gia tộc nên không hiểu tâm tư đệ tử các gia tộc này.
Mặc dù hắn không khen cách làm của Dư Vô Sanh nhưng đối mặt với người này, Hạ Nhất Minh vẫn bảo trì sự tôn trọng.
Có thể kiên định với tín ngưỡng thậm chí tới chết không sờn. Bất luận là ai cũng đều đáng để hắn tôn trọng.