Ở phía trước, hai chân Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng kẹp vào, Bạch Mã Lôi Điện lập tức ngừng lại.
Một người một thú đồng thời quay người lại phía sau nhìn, trong ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia kinh ngạc. Hiển nhiên, lực lượng ba động phía sau đã vượt ra ngoài dự tính của hắn. Bóng người chợt chớp lên, Bách Linh Bát cùng thần đạo Ngưng Huyết Nhân đột ngột xuất hiện ở trong hư không.
Hạ Nhất Minh thu hồi lại ánh mắt đang nhìn phía xa, hắn kinh ngạc hỏi:
- Bách huynh, ngươi làm như thế nào vậy?
Bách Linh Bát yên lặng liếc mắt một cái nói:
- Rất đơn giản, chỉ là lợi dụng sự chiết xạ của ánh sáng khiến cho người ta không thể nhìn thấy được chúng ta.
Hạ Nhất Minh nhíu chặt hai hàng lông mày lại, mặc dù Bách Linh Bát nói thì đơn giản nhưng hắn cũng hiểu, muốn làm được chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.
Vũ kỹ lợi dụng ánh nắng mặt trời Hạ Nhất Minh cũng từng học ra, đó chính là Thất Chân Thuật cường đại, trong lúc cùng với cao thủ ngang sức giao đấu nếu đem loại chiến kỹ này sử dụng một cách thích đáng, có thể tạo thành tác dụng rất hiệu quả. Sau khi thấy Bách Linh Bát thể hiện, Hạ Nhất Minh cảm giác được Thất Chân Thuật đã bị lạc hậu.
- Bách huynh, môn chiến kỹ này ta có thể học không? - Trầm ngâm nửa ngày, Hạ Nhất Minh mới ôm hy vọng dò hỏi.
Hắn mặc dù không có khả năng giống như Bách Linh Bát có thể tùy tâm sở dục biến hóa ra các loại hình dạng, nhưng các công pháp khác lại chưa chắc đã không học được.
Bách Linh Bát trầm tư một lát, Hạ Nhất Minh, Bạch Mã Lôi Điện cùng Bảo Trư đều thức thời không phá bĩnh hắn, bởi vì bọn họ đối với loại ẩn thân thuật cường đại này rất có hy vọng. Nếu như học được nó, thì hai đầu thánh thú cũng muốn học tập một phen.
Sau một lát, Bách Linh Bát cuối cùng gật đầu nói:
- Ngươi đã học qua Thất Chân Thuật, nếu muốn tiến thêm một bước có lẽ có khả năng nắm giữ được loại chiến kỹ này.
Dừng lại một chút, hắn bổ sung nói:
- Mặc dù ngươi không có Khoa Kỹ thể chất, bất quá điều khiển năng lương cũng giống nhau, cho nên có thể thử một chút.
Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra một tia vui mừng, mặc dù hắn không rõ Khoa Kỹ thể chất là gì, nhưng chỉ cần hắn có thể học tập được loại ẩn thân thuật này thì không cần phải do dự.
Ánh mắt Bách Linh Bát nhìn về phía xa, đột nhiên nói:
- Các ngươi còn chưa phân thắng bại vì sao đã rời đi?
Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Bách huynh, ngươi không phát hiện ra Kỳ Lân thánh chủ hấp thu thiên địa chi lực sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta có thể đón đỡ được một kích thiên địa chi uy sao?
Bách Linh Bát suy nghĩ nửa ngày, nói:
- Nếu ngươi ra tay trước, hẳn là có thể làm được.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, Kỳ Lân thánh chủ mặc dù cũng hấp thu thiên địa chi lực để phóng thích ra thiên địa chi uy, nhưng tốc độ của hắn rất chậm, có thể dùng một chữ "rùa" để hình dung tốc độ đó. Dưới tình hu này, nếu Hạ Nhất Minh sử dụng Quang Ám hợp bích lực lượng toàn lực hấp thu thiên địa chi lực, vậy có thể chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hấp thu toàn bộ thiên địa chi lực trong vòng trăm dặm xung quanh không còn chút nào. Khi đó dù không phóng thích ra thiên địa chi uy thì Kỳ Lân thánh chủ cũng không thể hấp thu được cái gì nữa.
Tâm niệm hơi chuyển, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Không đúng. Kỳ Lân thánh chủ sao lại hấp thu thiên địa chi lực ít như vậy?
Mặc dù hắn cưỡi Bạch Mã rời đi, nhưng tốc độ của Bạch Mã Lôi Điện không hề nhanh cho nên giưof phút này vẫn chưa rời khỏi phạm vi trăm dăm. Nhưng mà, từ phía sau truyền lại ba động của thiên địa chi khí, hắn có thể cảm ứng được rõ ràng có người muốn phóng thích thiên địa chi uy.
Đương nhiên, lúc này lực lượng của thiên địa chi uy còn cực nhỏ, căn bản không thể cùng với Hạ Nhất Minh và thần đạo Ngưng Huyết Nhân so sánh được.
Nếu như hai người này có thể trong nháy mắt đem thiên địa chi lực trong vòng trăm dặm xung quanh tụ tập lại, thì Kỳ Lân thánh chủ lại hao phí thời gian một khắc để hấp thụ thiên địa chi lực mà ngay cả mười dặm cũng không đến.
Thiên địa chi lực nhiều ít sẽ quyết định công pháp mạnh hay yếu, mà Kỳ Lân thánh chủ thi triển ra mặc dù có thể coi là thiên địa chi uy, nhưng nhiều nhất chỉ có thể coi là vô địch trong cùng gia, chứ còn xa mới có thể đạt được uy lực chính thức của thiên địa chi uy.
Bách Linh Bát thu hồi lại ánh mắt của mình, hắn trầm giọng nói:
- Hiệu suất của Kỳ Lân thánh chủ còn xa mới được như ngươi.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trên mặt hắn hiện lên một tia đắc ý. Bất quá, hắn có thể nhanh chóng hấp thu thiên địa chi lực ngoại trừ nhờ vào Quang Ám hợp bích lực lượng, thì hỗn độn đan điền cũng có tác dụng không nhỏ. Nếu không có hai thứ này, hắn thậm chí ngay cả hấp thu thiên địa chi lực như Kỳ Lân thánh chủ cũng không có biện pháp. Vừa nghĩ tới vị thánh chủ đại nhân của Đồ Đằng bộ tộc, trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hạ Nhất Minh từng sử dụng thần niệm thăm dò qua cơn lốc xoáy đó, nhưng kết quả cuối cùng làm cho người ta thất vọng, bởi vì hắn căn bản không thể nhìn thấu được mọi chuyện bên trong.
Kỳ Lân thánh chủ cũng biết bản thân trong lúc hấp thu thiên địa chi lực phòng hộ sẽ vô cùng yếu kém, cho nên hắn mới sử dụng trăm phương ngàn kế để điều động tất cả lực lượng bao quanh lấy người. Chẳng những khiến cho thần niệm và lực công kích bên ngoài không thể xâm nhập, mà ngay cả bản thân hắn cũng đừng mờ tưởng thấy rõ được sự việc xảy ra bên ngoài. Cho nên từ đầu tới cuối Kỳ Lân thánh chủ cũng không biết Hạ Nhất Minh đã sớm quay người bỏ đi.
Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên hiện lên hình ảnh Kỳ Lân thú, Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, vẻ mặt như hiểu được điều gì đấy.
- Ngươi phát hiện ra cái gì sao? - Bách Linh Bát bình tĩnh hỏi.
Hạ Nhất Minh vội vàng lên tiếng:
- Ta đã biết vì sao Kỳ Lân thú lại được gọi là thụy thú, bởi vì chính thức hấp thu thiên địa chi lực cũng không phải là Kỳ Lân thánh chủ, mà chính là Kỳ Lân thú.
Hai mắt Hạ Nhất Minh lóe lên tinh quang chói lọi, nói:
- Bọn họ mặc dù là nhân thú hợp nhất, nhưng nếu sử dụng loại phương pháp này khẳng định khó có thể tùy tâm sở dục. Hắc hắc, tuy thong thả hấp thu thiên địa linh khí nhưng cũng không thể thi triển ra được uy lực chính thức của thiên địa chi uy chính là vì nguyên nhân này.
Bách Linh Bát chậm rãi gật đầu, hắn đối với phân tích của Hạ Nhất Minh hoàn toàn đồng ý.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, cuối cùng vung tay lên lấy ra Ngũ Hành Hoàn, ngay sau đó Ngũ Hành không gian lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Từ trong đó nhanh chóng xuất ra một đôi ngọc kỳ dị, Hạ Nhất Minh nhanh chóng hợp chúng lại với nhau tạo thành một kiền bảo khí thần đạo. Hai phần này, một là hắn lấy ở trong Sinh Tử Luân hồi, cái thứ hai có được do giết chết Phất Lan Khắc Lâm.
Mặc dù từ những con đường khác nhau mà có được, nhưng hai đồ vật này lại là một đôi, sau khi đem chúng hợp lại đã khiến cho năng lực của nó được tăng trên diện rộng.
Từ từ ngồi xuống, tay Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng đặt lên chiếc khay ngọc, một cỗ thần niệm tinh túy từ trong não vực Hạ Nhất Minh trực tiếp xâm nhập vào chiếc khay ngọc.
Khi lần đầu tiên sử dụng chiếc khay ngọc này, Hạ Nhất Minh sử dụng chân khí để điều khiển chúng, nhưng sau đó hắn mới heieru ra sử dụng chân khí để điều khiển bảo khí của thần đạo thì tác dụng tạo ra sẽ rất thấp, không cách nào phát huy được hiệu quả lớn nhất của chúng. Mà khi hắn sử dụng thần niệm để điều khiển, mặc dù cũng không giống như quang hóa thần binh, nhưng tác dụng lại vô cùng kỳ lạ. Những hình thù khắc ở trên chiếc khay ngọc giờ phút này giống như được sống lại, nó quay tròn không ngừng.
Bất quá, do Hạ Nhất Minh tập trung toàn bộ tinh thần, hắn rất nhanh thấy được điều mà mình muốn chứng kiến.
Từ phía xa, Kỳ Lân thánh chủ đang thở hổn hển, hắn cười khổ nhìn về hía trước, mà phía trước hắn lúc này xuất hiện một cái hố to. Mặc dù cái hố này còn xa mới bằng một kích ngày trước của Hạ Nhất Minh tạo ra, nhưng ở trong cấp bậc này có thể nói là uy lực hàng đầu.
- Kỳ Lân, lần này chúng ta thất bại lớn a. - Kỳ Lân thánh chủ tức giận hừ hừ nói:
- Nghĩ không ra người này đã rời đi, đến tột cùng hắn có phải là một cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong không?
Kỳ Lân thánh thú ngẩng đầu lên, đột nhiên dùng ngôn ngữ của loài người nói:
- Tốc độ của ta quá chậm, cho nên hắn mới rời đi.
Hạ Nhất Minh đang quan sát qua chiếc khay ngọc thần bí nhìn thấy cảnh này mà ngạc nhiên tới rớt cả quai hàm.
Hắn có thể khẳng định ở phụ cận nơi đây không có người nào khác, ngoại trừ Kỳ Lân thánh chủ ra thì chỉ có đầu Kỳ Lân thú khổng lồ. Như vậy, người vừa mở miệng nói chuyện là ai? Chẳng phải là Kỳ Lân thú sao?
Quả nhiên, Kỳ Lân thánh chủ nhẹ nhàng vộ về thân thể Kỳ Lân thú, nói:
- Ngươi làm tốt lắm, không cần tự trách mình.
Hắn dừng lại một chút nói:
- Sát khí của ngươi bây giờ thế nào rồi? Còn có thể áp chế chúng không?
- Tạm thời còn không có vấn đề gì, bất quá đã tới bước đường cùng rồi, trong vòng trăm năm tới ta nhất định phải tấn gia thần thú, nếu không thể thành công.... - Thanh âm Kỳ Lân thú dần dần thấp xuống.
Kỳ Lân thánh chủ vung tay lên, hào khí can vân nói:
- Xe đến trước núi ắt có đường đi, chúng ta không cần phải sợ hãi, huống chi Thiên Niên Băng Đảo sắp mở ra, nếu thật sự có thể mở nó ra, thì chúng ta có thể tấn giai lên thần đạo rồi.
Ở phía xa, khuôn mặt Hạ Nhất Minh hơi co quắp lại, dưới sự dò xét của chiếc khay ngọc, hắn đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Thứ nhất chính là thánh thú Kỳ Lân có thể sử dụng ngôn ngữ của loài người để nói chuyện, chuyện này nếu truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho vô số người khó tin.
Còn có, đại hạn của Kỳ Lân thú tựa hồ cũng sắp đến, cho nên hắn cũng muốn bắt chước trưởng bối của Bảo Trư - Thánh Long đại nhân chuẩn bị đánh sâu vào cánh cửa thần đạo.
Nhưng mà, kết quả của việc cố tình tấn giai thần đạo hết sức rõ ràng, nếu như không phải rơi vào tình trạng bất đắc dĩ thì Kỳ Lân thú tuyệt đối sẽ không lựa chọn phương pháp xử lý này.
Ngoài ra, Hạ Nhất Minh còn có thể khẳng định, tuổi của Kỳ Lân thú hơn xa Kỳ Lân thánh chủ, nếu không với thể chất của thánh thú thì chúng có thể sống lâu hơn nhân loại rất nhiều.
Ánh mắt Kỳ Lân thánh chủ đột nhiên sáng ngời lên, nói:
- Kỳ Lân, ta có một loại cảm giác, hình như chhungs ta đang bị người ta theo dõi, ngươi có cảm giác này không?
Kỳ Lân thú chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt của nó tràn ngập lửa giận và sự cảnh giác.
Có thể khiến cho bọn họ sinh ra một tia cảm giác nguy cơ hẳn là nhân vật đứng đầu, nhưng vấn đề là, mặc cho bọn họ tìm kiếm thế nào nhưng cũng không phát hiện ra được chút mánh khóe nào.
Mặc dù bọn họ cũng hoài nghi đó là Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện, nhưng lại không nghĩ ra được bọn họ đã làm cách nào để ẩn dấu hành tung.
Một người một thú tìm tòi ở khu vực xung quanh nửa ngày, cuối cùng đành hậm hực bỏ qua ý định tìm kiếm của mình.
Kỳ Lân thánh chủ do dự nửa ngày, cuối cùng không có đi theo phương hướng của Hạ Nhất Minh, mà quay người rời đi theo hướng khác....
Sắc trời dần sáng lên, Bảo Trư dùng chiếc mũi nhỏ nhắn của mình cọ cọ lên người Hạ Nhất Minh và Bạch Mã Lôi Điện, tiểu gia hòa này đột nhiên có biểu hiện thân thiết như vậy khiến cho cả hai phải kinh ngạc.
Sau khi hỏi thăm Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh mới biết được, Bảo Trư lo lắng hắn đánh nhau với Kỳ Lân thánh chủ, cho nên khi biết bản thân lựa chọn rời đi mà không phải tử chiến, cho nên lúc này mới biểu đạt sự cảm kích của mình.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vỗ lên đầu Bảo Trư, hắn sở dĩ làm như vậy bởi vì Đế Thích Thiên từng nhiều lần nói Thiên Niên Băng Đảo sắp xuất hiện cho nên mỗi một cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên đều vô cùng quý giá. Hơn nữa giữa bọn họ cũng đưa ra ước định riêng.
Kỳ Lân thánh chủ mặc dù tới tìm hắn giao thủ, mặc dù cuối cùng ăn phải quả đắng, nhưng cuối cùng cũng không dám truy kích, trong lòng hắn vẫn kiêng kỵ sẽ để cho các cường giả khác biết được.
Nếu không, trong lúc giao thủ, Kỳ Lân thánh chủ cũng không chính thức thi triển ra đòn sát thủ của mình, ngược lại còn để Hạ Nhất Minh cảm thụ uy lực của thần niệm sát khí.
Bất quá, cho dù là tới lúc quan trọng, Kỳ Lân thánh chủ cũng không hề có ý định vận dụng thần chi lực lượng, điều này nói rõ ở trong lòng hắn không hề có sát ý, hắn chỉ muốn cảm nhận một chút lực lượng Quang Ám hợp bích trong truyền thuyết của phương Tây đạt tới mức độ nào mà thôi. Tuy nhiên đáng tiếc chính là, Hạ Nhất Minh từ đầu tới cuối không hề có ý định làm cho hắn hoàn thành tâm nguyện.
Càng khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh hãi là trong lúc hắn sử dụng chiếc khay ngọc để quan sát đã bị Kỳ Lân thánh chủ và Kỳ Lân thú phát hiện ra. Mặc dù bọn họ không thể phát hiện được ra hành tung của hắn, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng thần bí nào đó đang theo dõi.
Điều này làm cho Hạ Nhất Minh phải bội phục bọn họ, cũng cảm thấy vô cùng nuối tiếc. Xem ra muốn sử dụng chiếc khay ngọc này để giám thị cao thủ cùn giai là hoàn toàn không thể, Bạch Mã Lôi Điện tốc độ cực nhanh, trong lúc hắn đang suy nghĩ mấy vấn đề này thì đã quay trở lại chỗ cũ. Ở đây, Từ Quân quả nhiên không dựng lên chiếc lều vải, mà đang đứng giữ hai con ngựa yên lặng chờ đợi.
Trước mắt chợt lóe lên quang mang màu trắng, sau đó hắn đã cảm nhận được một cơn gió mạnh ập vào mặt. Mặc dù luồng gió này cũng không phải l nhằm vào hắn, nhưng vẫn làm cho quần áo của hắn tung bay phất phới, hơn nữa còn phải lùi lại sau hai bước.
Trong lòng Từ Quân vô cùng hoảng sợ, hắn lập tức thấy rõ được người tạo ra kiệt tác này chính là Hạ Nhất Minh cùng với con tuấn mã mà hắn đang cưỡi. Hai đầu bảo mã bên cạnh hắn lại trở nên run run, không chịu được áp lực lập tức quỵ xuống đất.
Cũng may chúng nó đều là những con bảo mã ngày chạy ngàn dặm, cho nên cuối cùng cũng có thể thừa nhận được luồng áp lực lớn đó.
Nhìn ánh mắt Bạch Mã lóe lên tinh quang, yếu hầu Từ Quân hơi giật giật vài cái, hắn mặc dù đã sớm phát hiện ra con Bạch Mã này không phải là một con ngựa bình thường, nhưng cho đến bây giờ mới thật sự cảm nhận được chỗ khác thường của nó.
Tốc độ nhanh từ xa lao lại tạo nên áp lực thì cũng thôi, nhưng lúc này tâm tình Bạch Mã Lôi Điện tương đối vui vẻ cho nên nó trong lúc vô tình đã phóng thích ra một ít khí tức của thánh thú.
Mặc dù bởi vì không có địch ý, cho nên không khiến cho Từ Quân và hai con tuấn mã bên cạnh nó chút thương tổn nào, nhưng cũng làm cho Từ Quân biết đầu Bạch Mã này hẳn là một đầu linh thú, hơn nữa thực lực của nó khẳng định là linh thú đỉnh phong.
Cười khổ một tiếng, nghĩ không ra Hạ Nhất Minh chẳng những thực lực vô cùng cường đại, hơn nữa lại còn nuôi dưỡng một đầu linh thú. Ánh mắt Từ Quân liếc nhìn Bảo Trư trong lòng Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, tiểu tử này chung quy vẫn không phải là một đầu linh thú a. Hạ Nhất Minh xoay người xuống ngựa, mỉm cười nói:
- Từ huynh, để ngươi phải chờ lâu rồi.
Lúc này, Từ Quân không dám chậm trễ, hắn vội vàng khom người nói:
- Tiền bối khách khí, vãn bối chờ cũng không lâu.
Hạ Nhất Minh mỉm cười nhưng không nói gì, hắn cùng với Kỳ Lân thánh chủ truy đuổi và giao thủ với nhau cũng mất thời gian cả buổi tối, mà thái độ của Từ Quân lại khiêm tốn như thế cho nên làm hắn rất hài lòng.
Bất quá, Hạ Nhất Minh cũng không biết được, người trước mặt này từng đánh chủ ý lên hắn, chỉ là sau khi hắn tự tay lột da thánh thú cự hùng cho mới bỏ đi chủ ý của mình mà thôi.
Nhìn thấy tâm tình Hạ Nhất Minh tựa hồ không tồi, Từ Quân cẩn thận hỏi thăm:
- Tiền bối, ngài vừa rồi đuổi theo được không vậy?
Hắn cũng không hỏi phía sau có người theo dõi không, mà trực tiếp hỏi xem Hạ Nhất Minh có đuổi kịp đối phương không. Đây chính là hắn tin tưởng vào phán đoán của Hạ Nhất Minh, thậm chí lòng tin đó còn lớn hơn cả tin tưởng vào hắn. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đuổi được, hơn nữa còn giao thủ một hồi.
Ánh mắt Từ Quân chợt nghiêm trọng nói:
- Trong Bắc Cương Băng Cung dĩ nhiên có người đủ dũng khí theo dõi môn hạ của Băng Cung, thật sự là to gan lớn mật.
Trên lưng ngựa Từ Quân cưỡi có một chiếc cờ nhỏ đại biểu cho Băng Cung, mặc dù nó không cao lắm nhưng với mục lực của người tu luyện thì dù ở đằng xa cũng có thể nhìn được nó một cách rõ ràng. Người nọ có thể dấu diếm được linh giác của hắn thì hiển nhiên cũng là một vị tiên thiên cường giả, cho nên hắn khẳng định phải thấy được chiếc cờ đó, vậy mà đối phương vẫn bám theo hiển nhiên là làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ánh mắt Hạ Nhất Minh có chút cổ quái, Kỳ Lân thánh chủ có thân phận thế nào? Đừng nói chỉ là một Từ Quân nho nhỏ, cho dù là Băng Tiêu Thiên người đứng đầu của Băng Cũng khi gặp Kỳ Lân thánh chủ cũng phải có chút sợ hãi.
Từ Quân tựa hồ đã rất tức giận, hắn ngẩng đầu lên nói:
- Tiền bối, người nọ là ai? Vì sao lại đi theo chúng ta?
Hạ Nhất Minh cười ha hả, nói:
- Ngươi này có rất nhiều lai lịch, sở dĩ đi theo chúng phỏng chừng cũng là không biết đường đến Băng Cung, cho nên mới đi theo từ phía xa.
Từ Quân nhăn mặt lại, nói:
- Thánh địa Băng Cung há phải người bình thường có thể tùy ý ra vào? Xin tiền bối nói ra thân phận người nọ, vãn bối sẽ hồi bẩm trưởng bối bổn môn để ra tay trừng phạt.
Hạ Nhất Minh hơi nhếch mép cười nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ trêu tức.
Để cho người của Băng Cung đi gây phiền toái cho Kỳ Lân thánh chủ? Phỏng chừng ngoài Băng Tiếu Thiên ra thì không ai có khả năng làm được việc này. Bất quá cho dù Băng Tiếu Thiên đồng ý xuất thủ phỏng chừng cũng không thể chiến thắng được Kỳ Lân thánh chủ. Trừ khi Kỳ Lân thánh chủ từ bỏ truyền thống quang vinh của bộ tộc Đồ Đằng mà không lấy phương thức "lấy một chọi một" để đối chiến thì Băng Tiếu Thiên mới có thể thắng được. Bị ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn như vậy, trong lòng Từ Quân vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Hắn biết tu vi võ đạo bản thân còn xa mới bằng đối phương, nhưng ở trong Băng Cung có rất nhiều các vị tiền bối, cho dù là cấp bậc đại tôn giả cũng có vài vị. Lấy thực lực của Băng Cung để đối phó một con rùa đen rụt cổ như vậy đương nhiên là không tốn nhiều công sức.
Nhưng mà, hắn chứng kiến đôi mắt coi thường lõa lồ của Hạ Nhất Minh thì đây chính là vũ nhục lớn nhất với toàn thể Băng Cung. Nếu không phải thực lực hắn còn kém xa thanh niên tuổi trẻ này, hắn đã sớm mở lời khiêu chiến.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng, thật lòng nói:
- Từ huynh, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ngươi không cần để ở trong lòng.
Từ Quân cúi đầu nói:
- Tiền bối, nếu người tới Bắc Cương băng nguyên thì phải tuân theo quy củ của băng nguyên, mong tiền bối nó ra danh tính của người đó.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi thay đổi, nói:
- Nói như vậy, Hạ mỗ cũng cần phải tuân theo quy củ của các ngươi sao?
Từ Quân sửng sốt nửa ngày, mặc dù trong lòng hắn rất muốn trả lời sẽ đối xử như nhau, nhưng hắn biết lấy tu vi Ngũ Khí đại tôn giả của Hạ Nhất Minh cho dù vượt qua quy củ đó cũng sẽ không có người nào tìm hắn gây phiền toái. Thậm chí dù hắn có ra tay giết chết một ít đệ tử bình thường của Bắc Cương Băng Cũng cũng không có ai tìm hắn để đòi công đạo.
Cười khổ một tiếng, Từ Quân bắc đắc dĩ nói:
- Tu vi võ đạo của Hạ tiền bối đã đạt tới mức hóa cảnh, tự nhiên là vượt ra ngoài quy củ.
Hạ Nhất Minh trừng mắt nhìn hắn một cái nói:
- Tu vi của người nọ cũng không hè kém ta, ngươi không nên tìm hắn gây phiền toái.
Từ Quân nghe thấy vậy vẫn nhíu mày tỏ vẻ không phục.
Hạ Nhất Minh tức cười nói:
- Cũng được. Nếu như ta không nói danh tính của người nọ, chỉ sợ ngươi còn không chịu phục.
Hai mắt Từ Quân sáng ngời lên, hắn nhìn chằm chằm về phía Hạ Nhất Minh, tựa hồ như muốn nhìn thấy hắn vậy. Hạ Nhất Minh tức giận nói:
- Tên của người nọ ngươi hẳn là đã từng nghe nói qua, hắn là Kỳ Lân thánh chủ.
- Kỳ Lân thánh chủ? - Thanh âm tràn ngập sự kinh ngạc của Từ Quân thốt ra.
Sắc mặt hắn thay đổi khó lường, hiển nhiên thân phận của người này đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Một lúc lâu sau, vẻ mặt Từ Quân trở thành cầu xin, nói:
- Tiền bối, vãn bối không đúng, xin người tha lỗi cho.
Hạ Nhất Minh thấy được thần sắc của hắn, nhất thời biết được hắn căn bản không hề tin tưởng lời bản thân nói.
Hơi lắc đầu, Hạ Nhất Minh biết, chuyện này quả thật là quá mức tưởng tượng nổi, nếu thay đổi là hắn có người nói cho mình biết bản thân đang bị theo dõi, hơn nữa tu vi của người nọ lại là Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả thì hắn khẳng định cũng không tin tưởng.
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Nhất Minh bất mãn nói:
- Ngươi cứ nhất định muốn biết, nhưng sau khi nói cho ngươi thì ngươi lại không tin tưởng. Hừ....
Sắc mặt Từ Quân lập tức thay đổi, vội vàng nở nụ cười, miệng liên tục thừa nhận mình tin tưởng lời hắn nói. Chỉ là, nhãn lực của Hạ Nhất Minh đạt tới mức nào? Làm sao có thể không nhìn ra được trong ánh mắt hắn vẫn có phần nửa tiên nửa ngờ. Bất quá, hết thảy những điều này chẳng quan hệ tới hắn, dù sao đối phương tin cũng được, không tin cũng chẳng sao.
Đưa ánh mắt lên nhìn trời, mặt trời lúc này đã lên cao, Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, lần này giao thủ với Kỳ Lân thánh chủ hắn thu hoạch cũng không hề ít, chấm dứt hành trình ngày hôm nay hắn phải củng cỗ lại một chút, đặc biệt là thần niệm lôi điện lại càng không thể thiếu.
Nhẹ nhàng vỗ lên cổ Bạch Mã Lôi Điện, trên mặt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia mỉm cười.
Trong trận chiến vừa rồi, hắn đã tháo chiếc mũ trang trí trên đầu Bạch mã xuống, nhưng sau khi chấm dứt hắn lại tiếp tục đội lên cho nó để che đi chiếc sừng. Chỉ về phía trước, Hạ Nhất Minh đột ngột nói:
- Nếu trời đã sáng, chúng ta cũng nên tiếp tục lên đường thôi.
Từ Quân vội vàng khom người vâng lời, sau khi đợi Hạ Nhất Minh lên ngựa, hắn cũng nhảy lên lưng một con ngựa đuổi theo sau.
Chỉ là, nhìn bóng lưng Hạ Nhất Minh ở phía trước, trong lòng hắn hiện lên một nghi vấn, người trẻ tuổi này chẳng nhẽ lại nói thật? Mấy ngày sau, cuối cùng hai người đã đi xuống Bắc Cương Băng Cung.