Vu Thanh

Chương 67




Lục Vân Đình nói: "Giang Vu Thanh, chọc ta tức chết thì ngươi ở góa cả đời luôn đi!"

Giang Vu Thanh lí nhí: "Thiếu gia muốn đánh thì đánh chứ đừng nói tức chết nữa, xui lắm —— Á!" Còn chưa dứt lời, mông y đã bị đánh một cái, lần này Lục Vân Đình không nương tay nên cặp mông tròn trịa lập tức ửng đỏ.

Lục Vân Đình không mặn không nhạt nói: "Ngươi chu đáo quá nhỉ."

Hắn cụp mắt nhìn, da thịt Giang Vu Thanh mịn màng, được nuôi rất tốt, cặp mông căng mẩy như quả đào, eo nhỏ mà săn chắc, hai năm nay tập võ nên thân hình không gầy gò mảnh khảnh như thư sinh yếu đuối. Tư thế quỳ rạp của y rất ngoan, hệt như chú chó chổng mông lên vẫy đuôi, nhưng vẻ ngoan ngoãn phục tùng này chỉ khơi dậy những ham muốn xấu xa mà thôi. Lục Vân Đình kìm lòng không đặng dán mắt vào miệng nhỏ giữa khe mông, hắn đã từng sờ chỗ kia, chơi bằng ngón tay, thậm chí mơn trớn bằng vật phía dưới, khi dục vọng thiêu đốt còn định cắm vào, nhưng Giang Vu Thanh không chịu nổi nên run giọng kêu đau, luôn miệng gọi thiếu gia.

Lục Vân Đình lập tức bừng tỉnh, cắn môi nhịn xuống.

Giang Vu Thanh vẫn còn nhỏ.

Nhưng ngẫm lại cũng không tính là nhỏ, ở Đại Chu đến tuổi y đã có thể lấy vợ sinh con. Chỉ là trong tiềm thức Lục Vân Đình vẫn nhớ rõ dáng vẻ gầy gò của Giang Vu Thanh khi mới đến Lục gia. Lục Vân Đình có cái tật giữ đồ của mình rất kỹ, sớm muộn gì Giang Vu Thanh cũng phải gả cho hắn, giờ hắn đã khỏe mạnh hơn xưa, họ còn rất nhiều thời gian nên không cần vội.

Lỗ nhỏ phía sau của Giang Vu Thanh nhỏ hẹp non nớt, hắn chỉ mới đút vào một ngón tay đã mút chặt, ngoan như chủ nhân vậy. Sắc mặt Lục Vân Đình bình tĩnh nhưng trong đầu cuồn cuộn, sau lưng không có động tĩnh gì khiến Giang Vu Thanh hơi băn khoăn, vừa quay đầu lại thì lòng bàn tay mát lạnh áp vào mông y.

Vành tai Giang Vu Thanh giật giật, mặt càng đỏ hơn, gồng mình không dám nhúc nhích, chỉ ấp úng gọi một tiếng, "Thiếu gia."

Lục Vân Đình ậm ừ rồi vuốt ve cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên, Giang Vu Thanh rùng mình, bờ mông trắng nõn cũng run rẩy dưới tay hắn. Lục Vân Đình đột nhiên bóp mông y, thịt mềm tràn qua kẽ tay, hắn ra lệnh, "Đừng nhúc nhích."

Giang Vu Thanh rên khẽ, xấu hổ vùi đầu vào cánh tay, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Chớp mắt tiếp theo, một dấu tay hằn lên mông y, Giang Vu Thanh đau đến nỗi kêu rên, nhưng vừa mở miệng thì sực nhớ ra đây là chỗ nào nên lập tức cắn môi. Mấy cú đánh tiếp theo hoặc nhẹ hoặc mạnh, mạnh đến nỗi Giang Vu Thanh nhịn không được kêu đau, xen vào đó là những lần vuốt ve mơn trớn khiến Giang Vu Thanh mê mẩn.

Giang Vu Thanh cảm thấy trong phòng quá nóng, nóng đến mức ngạt thở, đầu óc mụ mẫm, y đã lớn thế này nhưng trong trí nhớ rất hiếm khi bị ai đánh mông như vậy—— Tràn ngập sắc tình và răn dạy. Giang Vu Thanh hoảng hốt nhận ra trong những tiếng "bốp" này, dương vật mình thế mà cương cứng.

Lục Vân Đình nghe thấy y thở dốc, âm thanh kia vừa khắc chế vừa ẩn nhẫn, lộ ra sự dâm đãng khó tả khiến lòng người ngứa ngáy. Lục Vân Đình hiểu Giang Vu Thanh rất rõ, hắn nheo mắt lại, lòng bàn tay lướt qua bờ mông nóng đỏ, nắm lấy dương vật cứng ngắc. Hắn kinh ngạc nhíu mày, cầm vật nóng hổi kia cười khẽ, "Giang Vu Thanh, sao bị đánh mà còn cương lên nữa hả?"

Giang Vu Thanh bị hắn bóp run rẩy, hoảng hốt nắm chặt cổ tay Lục Vân Đình, "Thiếu gia...... Ta không biết."

Ngón tay Lục Vân Đình xoa nắn quy đầu rỉ nước, bình thản nói: "Không biết à? Thiếu gia sẽ dạy ngươi."

Hắn nói: "Ngươi đang hứng tình đấy."

"Bị đánh mà vẫn thấy sướng," ngực Lục Vân Đình phập phồng, trong mắt như có lửa cháy, quất mạnh một cái vào mông y làm thịt rung lên dưới lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Vu Thanh, sao ngươi lại dâm thế hả?"

Giang Vu Thanh kêu lên một tiếng, hai chân bủn rủn, cả người nằm rạp trên bàn, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước lộ vẻ mờ mịt, "Thiếu gia, ta không...... ta không dâm."

"Không dâm, không dâm mà lại thế này à?" Lục Vân Đình xoa nắn đỉnh dương vật, bàn tay thon dài sạch sẽ dính đầy nước dâm, hôm nay hắn mặc trường bào màu xanh nhạt thêu hình mây hết sức thanh nhã. Giờ lại làm chuyện dâm loạn như vậy, nhìn gương mặt vô cảm kia càng khiến người ta xấu hổ hơn. May mà Giang Vu Thanh không nhìn thấy, nếu không e là sẽ bại dưới tay hắn.

Giang Vu Thanh không nói nên lời, thân thể run rẩy trong tay Lục Vân Đình, ban đầu nắm tay hắn muốn kháng cự nhưng giờ lại nhịn không được buông lỏng, chỉ nắm hờ cổ tay hắn. Lục Vân Đình ngửi thấy mùi tình dục nồng nặc trong không khí, ánh mắt trở nên tối tăm, hắn đột nhiên cúi xuống, môi lưỡi nóng bỏng kề sát tai và cổ y, "Giang Vu Thanh."

Nụ hôn cuồng nhiệt hệt như tia lửa rơi vào chảo dầu, "xoẹt" một tiếng bùng cháy khiến Giang Vu Thanh nhịn không được nghiêng đầu hôn Lục Vân Đình. Đầu lưỡi đỏ mềm ra sức liếm mút, nước bọt trào ra giữa răng môi quấn quýt, Giang Vu Thanh say sưa hôn Lục Vân Đình, một tay vuốt ve cổ và tóc hắn, tay kia không biết xấu hổ mò mẫm dưới hông nam nhân.

Dưới lớp áo, Giang Vu Thanh sờ soạng vật chẳng biết đã cứng bao lâu của Lục Vân Đình, hơi thở y chợt trở nên gấp rút, trong mũi phát ra tiếng rên như trái chín, mềm đến nỗi có thể vắt ra nước ngọt, "Thiếu gia...... Thiếu gia."

Hai chữ kia thấm đẫm dục vọng, lộ rõ sự thuần phục và ỷ lại của Giang Vu Thanh, mới nãy Lục Vân Đình còn nghe chướng tai, giờ lại cảm thấy như bọc trong xuân dược, động tình không kiềm chế được.

Giang Vu Thanh đã hoàn toàn chịu thua Lục Vân Đình.

Ánh mắt y mê loạn, gò má đỏ bừng, toàn thân đầm đìa mồ hôi, nũng nịu mặt kề mặt, ngực kề ngực Lục Vân Đình. Lục Vân Đình hôn chóp mũi y rồi cắn nhẹ làm Giang Vu Thanh hơi tỉnh táo lại. Giờ Giang Vu Thanh mới phát hiện mình đè trên người Lục Vân Đình, vật kia của hắn vẫn còn cứng ngắc, to dài nổi đầy gân xanh nhìn rất đáng sợ.

Trong lòng Giang Vu Thanh vừa rung động vừa xấu hổ, y nhìn Lục Vân Đình, hắn nhịn không được chồm tới hôn y lần nữa.

Giang Vu Thanh tránh đi, Lục Vân Đình nhíu mày, vừa định bóp mặt y hôn cho thỏa thích thì nghe Giang Vu Thanh khàn khàn thốt ra mấy chữ, Lục Vân Đình không nghe rõ nên hỏi lại: "Sao cơ?"

Giang Vu Thanh càng xấu hổ hơn, ánh mắt lấp lóe, lí nhí nói: "Thiếu gia...... Ta mút cho ngươi bắn ra."

Lục Vân Đình nhìn chằm chằm Giang Vu Thanh hồi lâu, ánh mắt cực kỳ hung dữ khiến Giang Vu Thanh hơi sợ, gò má lại vô thức nóng lên, chưa kịp nói thì Lục Vân Đình đã đè gáy y, khỏi cần hỏi cũng biết hắn có ý gì. Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình rồi lùi lại, vật kia to đến đáng sợ làm y thấy miệng đắng lưỡi khô, vừa e ngại vừa thích thú khó tả.

Lục Vân Đình khàn giọng thúc giục, "Còn ngây ra đó làm gì."

Giang Vu Thanh nuốt một cái rồi cúi đầu xuống, há miệng thè lưỡi ra liếm. Ngay khi lưỡi y chạm vào, toàn thân Lục Vân Đình căng cứng, khẽ thở dốc một tiếng. Giang Vu Thanh rất thích dáng vẻ động tình này của Lục Vân Đình, gò má nóng bừng, y lại cúi người xuống, đầu lưỡi đỏ mềm mút từ trên xuống dưới như đang ăn món gì ngon lắm. Lục Vân Đình nghe tiếng mút của y thì khoái cảm dâng cao như thủy triều, nhịn không được ưỡn lưng chọc vật kia vào gò má và bờ môi đỏ rực của y.

Giang Vu Thanh xấu hổ cuộn tròn ngón tay, gãi nhẹ đùi hắn, "Thiếu gia! Không được chơi xấu."

Lục Vân Đình lơ đễnh nói: "Vậy ngươi đừng trêu chọc ta nữa, ăn đi."

Giang Vu Thanh nói, "Dục tốc bất đạt mà."

Lục Vân Đình cười: "Ta đâu có chơi xấu, là Văn Khúc Tinh bé nhỏ của ta," hắn dừng một lát, giọng nói nhỏ đi nhưng lại đầy vẻ gian tà, "Muốn ăn chim lớn đấy chứ."

Giang Vu Thanh bị câu này của hắn làm đỏ mặt, trợn mắt nói, "...... Thiếu gia học mấy câu thô bỉ này ở đâu thế, để người ta nghe thấy còn ra thể thống gì nữa."

Lục Vân Đình nói: "Chỉ nói cho ngươi nghe thôi."

Giang Vu Thanh lẩm bẩm, "Ta không nghe đâu, bẩn tai lắm. Thiếu gia không được nói nữa."

Miệng y líu lo không ngừng, hơi thở ẩm ướt phả vào dương vật làm nó giật giật, Lục Vân Đình đưa tay đè gáy y xuống rồi nói: "Không bẩn tai thì bẩn miệng đi."

"Đừng trêu ta," Lục Vân Đình nói, "Ngươi còn nói nhảm nữa thì ta chơi hỏng miệng ngươi đấy!"

Giang Vu Thanh há to miệng, cười hì hì nói: "Thiếu gia không chơi hỏng được đâu!"

Nói xong y sợ Lục Vân Đình nổi cáu nên há to miệng ngậm lấy quy đầu. Vật kia của Lục Vân Đình rất lớn, khóe miệng Giang Vu Thanh như sắp nứt toạc, ra sức mút mạnh khiến Lục Vân Đình đê mê rên rỉ, dục vọng trỗi dậy chẳng còn lòng dạ nào so đo với y nữa.

Tiểu tử này thật thiếu đòn!

Đúng là ngày càng to gan mà!