Vũ Tôn

Chương 108: Chương 107: Bảo tọa.




Trầm ngâm một lát, Quang Minh chí tôn nói tiếp:

- Trừ khi ngươi phục dụng đan dược hoặc thiên tài địa bảo. Nhưng nếu như vật khác gì “Thân hổ ruột gà”. Thăng tiến tu vi bằng đan dược chỉ tổ làm căn cơ bất ổn.

- Vậy tiền bối có cao kiến gì giúp ta không?

Vũ Tôn chăm chú lắng nghe. Trên phương diện nào đó, vị Quang Minh chí tôn này rõ ràng mạnh mẽ hơn Xích Huyết Hoàng nhiều nên lời hắn nói tuyệt đối đáng tiền.

- Cách thì có, chẳng qua thân thể ngươi chịu không nổi mà thôi.

Quang Minh chí tôn nhìn Vũ Tôn, có đôi chút thất vọng lóe lên. Hắn nói thẳng vào vấn đề:

- Một là tế luyện phân thân cực mạnh, tự diệt bản thể. Đảo ngược phân thân là chủ, bản tôn trở thành phân thân. Nếu là trước đây ta còn có thể làm được việc này chứ bây giờ thì …

- Hai là tôi luyện cơ thể này của ngươi trở thành Quang minh chi thể như ta. Nhưng thân thể này của ngươi quá yếu, tỉ lệ thành công chỉ có 1 phần trăm mà thôi.

Hai biện pháp gần như là bất khả thi. Cho dù hắn là Chí tôn sừng sững một thời cũng tạm thời không nghĩ ra biện pháp gì.

- Hừ, thật không ngờ có ngày ta cũng vô pháp làm được một việc tưởng chừng có thể. Đúng là tạo hóa a. Xem ra phải nhờ ngươi giúp ta tìm người hữu duyên thực sự rồi.

Ý của hắn rõ ràng không tin tưởng Vũ Tôn có thể mạnh mẽ trả thù thay hắn được. Hắn có thể truyền thụ mọi thứ cho Vũ Tôn, nhưng dù có tuyệt đỉnh công pháp, siêu cấp thần khí nhưng cũng phải có tiềm lực mới sở hữu được a.



- Một phần trăm cũng là có khả năng thành công, nếu hiện tại tiền bối chỉ có thể có biện pháp tôi luyện thể chất vậy hãy làm vậy đi.

Vũ Tôn hiểu ý hắn nói.

- Hừ, ngươi chịu đựng nổi sao? Nếu thất bại thì không chỉ mạng của ngươi, mà hi vọng của ta cũng tan biến theo ngươi đấy. Có lẽ nên xóa trí nhớ của ngươi, chỉ để lại một mệnh lệnh tìm người khác thay thế là tốt nhất.

- Rút cục để có thể trở thành Quang minh chi thể cần những gì tiền bối mới đồng ý thực hiện? Phải chăng ngài không có thành ý? Ta đã lập lời thề với tâm ma không nhẽ không đủ ?



Vũ Tôn có chút tức giận lẫn thiếu kiên nhẫn. Có lẽ với người khác sẽ quì xuống khóc lóc cầu xin Quang Minh chí tôn nhưng hắn tuyệt đối không. Hắn tự tin không cần những thứ của Quang minh chí tôn cũng có thể tiến rất xa trên con đường Võ đạo.

Nhìn thái độ của hắn có chút tức giận, Quang Minh chí tôn hết sức kinh ngạc. Hắn tuyệt không nghĩ tới tên tiểu tử này rõ ràng dám nổi giận với hắn. Nhưng hắn cũng không chấp trẻ con. Dù sao là ai bị người khác khinh thường cũng sẽ nổi dậy lòng tự trọng mà thôi. Hắn khẽ thở dài, trả lời câu hỏi của Vũ Tôn:

- Nếu ngươi muốn biết, ta sẽ cho ngươi biết. Muốn tôi luyện thành Quang minh chi thể, thực lực thấp nhất phải là Tiên thiên cảnh. Tuy ngươi đã là Tiên Thiên cảnh nhưng thể chất phàm thể này khi quán đỉnh gần như chắc chắn sẽ bạo thể mà chết.

Ngươi đã biết, ta lay lắt tồn tại hơn hai vạn năm, chỉ đợi người hữu duyên giúp ta thực hiện chút tâm nguyện cuối cùng. Nếu như ngươi chết đi, vậy ta sẽ đợi tiếp đến bao giờ? Cảm giác cô độc hơn hai vạn năm, lúc tỉnh giấc, lúc lâm vào ngủ say nó vô cùng khủng khiếp, ngươi không hiểu nổi đâu.

Giọng nói của Quang Minh chí tôn dường như chứa đựng rất nhiều nỗi niềm, thậm chí chính xác hơn thì phải nói là có ý tứ thanh minh với Vũ Tôn.


- Vì thế, ta không thể để ngươi mạo hiểm được, hi vọng ngươi có thể hiểu. Ta vẫn sẽ truyền thụ cho ngươi mọi thứ ta có, nếu ngươi có thể nghịch thiên giúp ta hoàn thành tâm nguyện thì tốt, nếu không thì xin ngươi hãy giúp ta truyền thụ lại y …



Chưa nói hết lời, hắn đã kinh ngạc nhìn những gì trước mắt

Vũ Tôn không để ý đến lời của Quang Minh chí tôn cho lắm. Xem ra muốn dùng phân thân này để được ông ta tin tưởng hoàn toàn là không thể nào. Vậy thì đành vậy.

Hắn tháo tiểu tháp trên cổ ra, lấy tay phải nắm vào sau đó giơ lên trước mặt. Tiểu tháp như gió thổi bành trướng lên.

“Bịch.” Một Vũ Tôn khác từ trong tiểu tháp chui ra trước sự kinh ngạc tột độ của Quang Minh chí tôn .

Tên Vũ Tôn thứ hai này nhìn sát khí cực kì mạnh mẽ, dù tu vi không cao, chỉ có Trúc cơ sơ kì nhưng hàn khí hắn tỏa ra bức người.

Hai Vũ Tôn nhìn nhau gật đầu. Từ trên người mỗi tên tỏa ra một luồng khí mờ ảo. Sau đó trong sự khiếp sợ tột độ của Quang Minh chí tôn, đám khí mờ đó tụ tập lại thành một quang cầu tròn cực mạnh, cuốn cả hai bọn chúng vào giữa. Vài giây sau, đám khí như bị thứ gì đó hấp thu toàn bộ.

Đứng trước mặt Quang Minh chí tôn bây giờ chỉ còn một Vũ Tôn duy nhất. Tay phải hắn cầm Xích Huyết Kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Quang Minh chí tôn không hề sợ hãi.

- Không biết thân thể này tiền bối đã hài lòng chưa?


Vũ Tôn mở miệng. Hắn đành phải đem hai phân thân dung nhập thành một có lẽ Quang Minh chí tôn mới chấp nhận được.



Đây cũng là trạng thái mạnh nhất mà phân thân hắn có thể làm ra được. Khi hai phân thân dung hợp, khí tức hắn cũng kéo tới Trúc cơ đỉnh phong.

- Ngươi … ngươi… ngươi… rút cục đây là sao?

Quang Minh chí tôn sau một hồi kinh dị mở miệng hỏi. Hắn cảm giác được rõ ràng “hai” Vũ Tôn lúc nãy tồn tại thật sự, dường như cả hai đã hợp nhất thành một người.

- Không phải tiền bối cũng biết phân thân sao? Chẳng lẽ chuyện này cũng không nghĩ ra?

Vũ Tôn bất ngờ với thái độ của Quang Minh chí tôn .

- Phân thân thuật. Không thể nào, phân thân tại sao có thể dung hợp với bản thể. Đó là chuyện không thể.

- Không gì là không thể. Chẳng qua tiền bối chưa có cơ hội chứng kiến thôi. Bây giờ chẳng phải ngài đã thấy rồi đấy.

- Rút cục ngươi là ai?


Ánh mắt của Quang Minh chí tôn không thân thiện nhìn hắn, sau đó nhìn tiểu tháp sau lưng hắn hỏi.

- Mỗi người có một vài bí mật riêng, ta không tiện nói xin tiền bối đừng có hỏi.

Vũ Tôn đương nhiên không thể đem mọi chuyện nói cho Quang Minh chí tôn được.

- Được, được. Xem như ta không hỏi gì. Có hai kiện Thần khí nơi tay rõ ràng lai lịch ngươi không đơn giản. Nhưng như vậy càng tốt, khả năng trả thù cho ta càng cao.



Quang Minh chí tôn thái độ thay đổi đột ngột, cười ha ha vang động. Đúng vậy, hắn không cần biết Vũ Tôn là ai mà chỉ cần biết Vũ Tôn có làm được nguyện vọng của hắn hay không mà thôi.

- Tiền bối chưa trả lời ta, liệu bây giờ ngài có thể tin tưởng ta có thể làm được rồi chứ?

- Tốt, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi. Nhưng với thể chất hiện tại thì ngươi không cần Quang minh chi thể làm gì nữa. Ta chưa từng gặp qua thể chất nào giống ngươi nhưng ta cảm nhận được nó mạnh mẽ không thua kém Quang minh chi thể.

- Tiền bối, ta vẫn hi vọng có thể đem phân thân luyện thành Quang minh chi thể, được chứ?

Vũ Tôn chần chờ hỏi. Vốn hắn nghĩ phân thân này của hắn dung nhập lại có thể tôi luyện thành Quang minh chi thể, nhưng không ngờ Quang Minh chí tôn đánh giá nó cao vậy. Đằng nào nếu tách ra thì hắn vẫn có thể phát triển mạnh mẽ hơn, cho nên cơ duyên nào cũng là cơ duyên, không nên bỏ qua. Cho nên hắn vẫn muốn có được Quang minh chi thể.

Hơn nữa, Quang Minh chí tôn theo lời hắn thì cũng là Quang minh chi thể. Vậy chẳng phải nếu có một Quang minh chi thể chẳng phải thành tựu hắn sẽ mạnh mẽ thêm một bước sao.

- Được, ta không ngăn cản ngươi nữa. Tách ra đi, ta sẽ giúp ngươi luyện thành Quang minh chi thể.

Vũ Tôn gật đầu. Từ cơ thể hắn lại trào ra làn khí lúc nãy bao lấy bản thân sau đó hai phân thân tách ra như trước đó.

Sắc mặt của cả hai phân thân có vẻ tái nhợt đi nhiều. Dường như dung hợp hoặc tách ra phân thân cũng hao tổn không ít nguyên lực.

- Việc đầu tiên, ta sẽ giao cho ngươi toàn bộ Quang minh Bảo điện này. Bảo tọa này chính là chìa khóa điều khiển nó. Ngươi hãy tới nhận chủ đi.

Quang Minh chí tôn đứng dậy, rời khỏi Bảo tọa hắn đang ngồi nói với Vũ Tôn.