Vũ Tôn

Chương 126: Chương 125: Vòng loại thứ hai.




- Ta thắng rồi.

- Ừ, ngươi giỏi lắm. Tối nay ta sẽ khao ngươi một chầu.

Vũ Tôn xoa xoa đầu Cún.

- Nhớ nhá. Ngươi đã nói không được nuốt lời.

Cún nhìn Vũ Tôn đưa ngón tay út ra ý muốn ngoắc tay.

- Phì, ta đã nuốt lời bao giờ chưa?

Vũ Tôn phì cười, ngoắc tay với nàng.

- Còn bọn ta thì sao?

Chan hỏi.

- Các ngươi. Tự lo mà trả đi. Dám bạo hành ta.

Vũ Tôn quay đầu, ngó lơ bốn người nhìn hắn chằm chằm.

- Ấy đừng mà lão đại, ngươi nỡ nhẫn tâm thế sao?

- Hừ. Ta nhẫn tâm thế đấy.

- ….

- Đúng là dại gái …

Vũ Tôn tỉnh bơ.





- Vậy là toàn bộ các trận tỉ thí đã kết thúc. Mọi người hãy trở về nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục vòng loại thứ hai. Chúc mừng những người đã chiến thắng ngày mai tiếp tục phát huy thật tốt, còn những người thất bại hãy xem như một lần vấp ngã rồi dựa vào nó đứng lên, rõ chưa ?

Hồn Thiên Đế đứng dậy vui vẻ nhìn các học viên nói.

- Rõ .

Hằng trăm cái miệng cùng đồng thanh đáp.

- Tốt rồi, giải tán đi.

Hồn Thiên Đế khẽ phất tay. Các học viên ùn ùn kéo nhau rời khỏi Tỉ thí trường.



- Chúng ta đi ăn thôi.

Cún kéo tay Vũ Tôn đi thẳng xuống nhà ăn, để lại bốn người nhìn nhau bất đắc dĩ.

- Ê, các ngươi không đợi ta à?

Khi mọi người tới gần cửa nhà ăn, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Quay đầu lại phía sau, thân ảnh Bảo Nhi mỉm cười nhìn mọi người .

- Đâu có. Ngươi tới thật đúng lúc a Nhi. Hôm nay Tôn đang khao chúng ta một chầu, ngươi may mắn lắm đấy nhé.

Dương mỉm cười nhìn Bảo Nhi, sau đó trắng trợn đổi trắng thay đen.

- Vậy sao. Tốt quá a, ta đang đói. Có người mời ăn từ chối sao được.


Bảo Nhi vui vẻ nhận lời ngay.

- Ách, ta nói vậy sao? À đúng rồi, hôm nay mừng mọi người chiến thắng, ta đành xé hầu bao mời hai tiểu thư xinh đẹp của chúng ta một bữa ra trò.



- Chỉ có hai tiểu thư thôi à? Còn các công tử hào hoa phong nhã này nữa chứ ?

- Phì. Được rồi, tối nay cho mọi người tưng bừng một bữa.

- Yeah. Có thế chứ. Lão đại uy vũ.

Không biết Vũ Tôn trở thành Lão đại từ khi nào nữa ???



- Nhi, ngươi đã giác tỉnh Vũ Hồn rồi hả?

Vũ Tôn nhìn Bảo Nhi ăn ngon lành hỏi.

Cún, Dương, Chan, Tiểu Tam, Trương Dực cũng hướng ánh mắt về phía nàng tò mò.

Bảo Nhi gật đầu đồng ý.

- Thật lợi hại, mới vào học viện nửa năm mà đã tấn thăng hai đại cấp độ. Không biết ngươi tu luyện kiểu gì nữa.

Cún cảm thán.

- Đâu chỉ có ta. Chẳng qua thể chất của ta có lợi hơn mọi người thôi mà. Các ngươi tấn cấp như vậy so với người khác cũng rất ghê gớm rồi. Tôn cũng chuẩn bị bước vào ba mươi cấp còn gì.


- Cái gì?

Ánh mắt mọi người ngốc trệ nhìn Vũ Tôn.

- Haiz, đang muốn giấu một chút không ngờ ngươi nói toạc ra mất rồi.

Vũ Tôn không từ chối, vốn hắn chưa muốn nói cho ai kẻo đả kích tâm lí của mọi người.



- Tên chết bầm này, ngươi dám giấu bản cô nương sao?

Cún chống tay trái vào hôn, tay phải đưa qua túm tai Vũ Tôn nhéo mạnh.

- Ai da, ta không có ý giấu, chỉ là không muốn các ngươi bị áp lực thôi.

- Hừ, áp lực gì. Bạn bè càng mạnh mẽ thì chúng ta càng mừng chứ sao.

- Đúng vậy, đúng vậy. Hai kẻ các ngươi là đồ biến thái, chúng ta việc gì phải so sánh với các ngươi cho chuốc bực vào thân. Đã vậy tối nay phải ăn cạn túi của hắn mới được.

- Chỉ sợ các ngươi vỡ bụng mai không thi đấu được thôi.

Mọi người phá lên cười vui vẻ.

Ngày thi đấu hôm nay trở thành chủ đề bàn tán của toàn bộ học viên Hồn hoàn phân viện. Đặc biệt việc Vũ Tôn một quyền đánh bay Đại địa chi hùng càng trở thành tiêu điểm. Thực lực hắn bày ra chưa có Hồn hoàn đã khủng bố như vậy, cho nên ai cũng mong ngày mai đừng đụng phải hắn.



Vũ Tôn ngồi trong tệ xá xếp bằng. Quang minh chi thể hiện giờ càng ngày hắn càng nắm vững hơn. Vì thế những gì hắn cảm nhận được từ nó chỉ miêu tả bằng hai từ: Khủng bố.

Chỉ có sỡ hữu nó, mới biết nó kinh khủng đến nhường nào.


Tranh thủ một đêm nay hắn đem Quang minh tâm pháp tiếp tục tu luyện đến đại thành. Mục tiêu của hắn không nằm trong Chung kết tân sinh học viện mà muốn đi càng xa hơn nữa.

Những người khác cũng không lười nhác, đều tranh thủ một đêm cảm ngộ những gì thu được trong ngày hôm nay.



- Keng … Keng … Keng …

Bảy tiếng chuông của học viện vang lên, đồng nghĩa với việc chuẩn bị bước vào ngày tỉ thí thứ hai.

Vẫn như ngày hôm qua, những ai chiến thắng buổi sáng tiếp tục được lựa chọn bốc thăm trước. Lần lượt Dương, Tiểu Tam, Trương Dực, Chan xuất trận.

Càng vào sâu càng khốc liệt, đó là điều đương nhiên. Cho nên những trận đấu trong sáng ngày hôm nay hết sức căng thẳng, kéo dài thời gian hơn nhiều.


Cả buổi sáng mà chỉ diễn ra bốn lượt bốc thăm, tương đương với tám mươi người xuất trận.



Thực lực mọi người tương đối đồng đều, bởi vòng một đã đào thải hầu hết những kẻ yếu nhất.

Dương, Chan, Tiểu Tiểu Tam, Trương Dực cũng vì vậy mà vất vả hơn. Đối thủ của bọn chúng đều có tu vi ngang bằng, cho nên vừa vào trận là chiến đấu hết sức kịch liệt.

Trong bốn người, Chan dĩ nhiên bất lợi nhất. Hồn hoàn của hắn thiên về ám sát, vì thế trận nào hắn cũng bị thương không nhẹ. May mắn dựa vào kinh nghiệm thực chiến của hắn ít người bằng nên mới bật ngược được.

Dương thì nhờ vào khả năng độn thổ cực kì khó chịu, lại có thể khu sử đất đá trợ giúp nên lấy yếu bố bất ngờ có thể đả bại đối thủ.

Trương Dực Hồn hoàn Hoàng kim tê lực phòng thủ bá đạo, trừ khi gặp người có Hồn hoàn công kích cực mạnh và tu vi cao hơn mới có thể phá giải được lớp giáp của hắn. Mà ở Hồn hoàn phân viện ngoài Vũ Tôn cùng Bảo Nhi thì không có người đó, cho nên hắn chỉ cần phòng thủ cho đối thủ đánh mệt nghỉ đến chán tự động xin rút lui.

Tiểu Tam Hồn hoàn Bạch hổ, thuộc nhóm Hồn hoàn công kích rất mạnh mẽ nên tuy không nghiền ép đối thủ nhưng cũng có thể nói là luôn chiếm thượng phong trong trận đấu. Chỉ cần hắn không chủ quan thì ít người cản nổi.

Bốn người tiếp tục giành được chiến thắng, tiến vào vòng năm mươi chín người.

Chỉ cách một bước nữa, bọn họ sẽ được tiến vào Chung kết tân sinh đại hội. Đó là một việc cực kì vinh dự.

Buổi chiều tình hình cũng không khác mấy so với buổi sáng.

Trừ một tên bốc phải lá thăm Bảo Nhi, khi nàng lên đài thì hắn cũng tiến lên chủ động nhận thua. Nhìn ba viên Hồn hoàn hai trắng một tím thì còn đánh cái gì nữa. Chưa nói tới ba mươi cấp có thể giác tỉnh Vũ Hồn. Coi như mười hắn cũng không đỡ nổi.

Vũ Tôn tương tự. Chứng kiến hắn hôm qua thể hiện sức mạnh tuyệt đối thì đối thủ của hắn cũng biết không có hi vọng nên hết sức thoải mái nhận thua.

Thà nhận thua còn hơn một chiêu bại. Đó là suy nghĩ của hắn.

Về phần Cún không may mắn như vậy. Nàng phải gặp một thiếu nữ Hồn hoàn là một con Song đầu điểu. Song đầu điểu đã là biến dị yêu thú, con song đầu điểu này càng là biến dị của biến dị. Mỗi đầu của nó mang một thuộc tính khác nhau : Thủy và Mộc.

Yêu thú trăm năm mươi năm có song thuộc tính vô cùng hiếm, trong hàng triệu con chưa chắc có một.

Trận đấu của Cún là trận đấu cuối cùng của buổi chiều. Nó diễn ra hết sức căng thẳng. Tuy họ nhà điểu thì chỉ có một số loài có lực công kích đáng sợ như Ưng, Loan, Phượng … nhưng Song đầu điểu biến dị cũng ghê gớm không kém.

Hồ tộc tuy là thiên địch của điểu tộc nhưng không vì vậy mà Cún nhẹ nhàng chiến thắng. Liên tục là những đạo công kích sắc bén kết hợp của Thủy hệ và Mộc hệ xuất hiện khiến Cún từ đầu trận tới gần cuối trận chỉ ở thế hạ phong. Nàng cực kì kiên nhẫn né tránh, đôi lúc dùng mị hoặc hồn kĩ phản đòn đối phương. Rất khác với cún bá đạo thường ngày.

Cuối cùng, vì tiêu hao quá mức bởi Song thuộc tính của Hồn hoàn khiến thiếu nữ đối thủ không còn năng lực thi triển thêm kĩ năng gì nên Cún mới thực sự phản kích, nhất chiêu đánh nàng rơi tỉ thí đài.

Đến đây toàn bộ lượt vòng loại thứ hai kết thúc, chọn ra được năm mươi chín người tiến vào vòng cuối cùng.