Vũ Tôn

Chương 146: Chương 145: Vương Bình.




- Thắng rồi.

Hồn hoàn phân viện phía bên kia mọi người sung sướng hét ầm lên.

Tiểu Tam nặng nề từ trên Võ Đài bước xuống. Vũ Tôn vội đi tới đỡ lấy hắn.

- Ngươi làm tốt lắm.

- Ta có thể thua ngươi, nhưng không thể thua bọn chúng.

Tiểu Tam nén đau đớn mỉm cười.

A Phong trực tiếp dẫn hắn đi chữa trị thương tổn, nếu không vào vòng thứ hai với cánh tay như thế này thì đánh làm sao được nữa.

Còn phía ma pháp phân viện lại tái nhợt. Tưởng đã có trận thắng đầu tiên trước Hồn hoàn phân viện không ngờ lại thua tiếp.

Chẳng nhẽ năm nay ma pháp phân viện cùng vũ kĩ phân viện sớm bị loại như thế này sao?

Sau hai trận đấu của Tiểu Tam cùng Trương Dực, hai trận còn lại của ma pháp phân viện cùng vũ kĩ phân viện cũng đã có kết quả.

Do là nội chiến của vũ kĩ phân viện nên dĩ nhiên hai kẻ thắng cuộc thuộc vũ kĩ phân viện.

Tính đến thời điểm này, Hồn hoàn phân viện mạnh mẽ đoạt số người tiến vào vòng trong đông nhất. Sau đó là ma pháp phân viện cùng vũ kĩ phân viện.



- Lượt thi đấu thứ năm chuẩn bị bắt đầu. Các học viên sau tiến lên vị trí bốc thăm: Số ba mươi, số bốn bốn, số chín lăm, số năm tư.

Lượt năm này, Chan cùng Dương đồng thời có tên trong danh sách. Cả bốn người đều là thành viên của Hồn hoàn phân viện.

- Cố lên.

Vũ Tôn, Bảo Nhi nhìn bọn chúng động viên.

Chan cùng Dương gật đầu, tới vị trí bốc thăm.

Khi cả bốn người đưa kết quả bốc thăm cho trọng tài, đối thủ của bọn chúng đã lộ diện.

- Số ba mươi – Dương Khai đấu với số hai – Vương Bình của vũ kĩ phân viện.



- Số bốn mươi bốn – Trần Tuấn Dương đấu với số chín tám – Thạch Phong của vũ kĩ phân viện.

- Số chín mươi lăm … đấu với …

- Số năm mươi tư … đấu với …



Sau khi các đối thủ được xác định, phía vũ kĩ phân viện lập tức ồn ào không ngớt.

- Vương Bình, Vương Bình xuất trận rồi sao.

- Vương Bình mà ra thì tuyệt đối để cho Hồn hoàn phân viện đẹp mặt. Còn cả Thạch Phong nữa. Tuyệt đối sẽ là nhất chiêu đánh bại đối thủ.

- Đúng rồi, ta chút nữa quên thiên tài số một của vũ kĩ phân viện chúng ta. Vương Bình nhất định sẽ đánh cho Hồn hoàn phân viện úp mặt xuống đất.



- Vương Bình, chẳng phải hắn đang bế quan khẩn yếu sao? Còn Thạch Phong tu vi đã tiếp cận Tiên Thiên, trận này chắc chắn thắng.

- Tới lượt Hồn hoàn phân viện xui xẻo rồi. Hai tên đầu tiên gặp ngay hai người mạnh số 1 và số 2 của vũ kĩ phân viện chúng ta.

- Đáng đời, ai bảo bọn chúng kiêu ngạo. Tới lúc chúng ta phục hận rồi.



- Ồ, tên Vương Bình là kẻ nào mà có vẻ rất có danh khí trong vũ kĩ phân viện.

Bên phía Hồn hoàn phân viện nghe thấy vũ kĩ phân viện bàn tán thì có vẻ tò mò với cái tên Vương Bình.

- Không phải đợi chút nữa sẽ rõ sao? Ta cũng rất tò mò đây.

- Hừ, hắn rồi cũng sẽ thê thảm như mấy tên khác mà thôi.



- Mời các học viên lên Võ đài của mình.

Tiếng của Trọng tài vang lên.

Chan từ tốn tiến lên Võ Đài, lẳng lặng chờ đợi đối thủ. Hắn đương nhiên nghe được phía VŨ KĨ phân viện bàn tán cho nên đóa được đối thủ của hắn sẽ rất mạnh nhưng mà không hề tỏ ra lo lắng.



Ba Võ Đài còn lại, các cặp đấu đã có mặt đầy đủ và tiến hành thi đấu nhưng Võ Đài thứ nhất Vương Bình vẫn chưa có mặt.

Đột nhiên từ Võ Đài thứ hai vang lên một tiếng hét lớn:

- Hồn hoàn phân viện rất mạnh sao. Thạch Phong ta đây sẽ đánh cho các ngươi răng rơi đầy đất.

Đối thủ của Dương – Thạch Phong cuồng ngạo kêu lên không kiêng nể gì.

Dương nhìn đối thủ không rời mắt. Chỉ riêng việc tên này ngang khiên khiêu khích Hồn hoàn phân viện đã khiến hắn cực kì khó chịu.

Nhưng mà áp lực của tên kia mang đến không nhỏ. Thực lực của hắn tuyệt đối mạnh hơn Dương nhiều.

- Võ Đài thứ nhất, Vương Bình nhanh chóng tới nếu không sẽ bị loại.

Trong tài nhìn phía vũ kĩ phân viện thúc giục.

Các Đạo sư lẫn học viên vũ kĩ phân viện nhíu mày. Vương Bình đang bế quan khẩn yếu bọn chúng biết, làm sao lấy đâu ra Vương Bình thứ hai đây?

- Học viên Vương Bình, trong vòng mười giây còn không lên Võ Đài sẽ bị xử thua. Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn …

- Ta tới đây.

Một giọng nói kiêu ngạo từ lối vào của Đấu Trường vang lên. Mọi người đổ dồn ánh mắt ra nhìn tới.

Đó là một tên thiếu niên tương đối tuấn tú ( tất nhiên chỉ đáng xách dép cho Tiểu Thiên Sứ mà thôi ). Hắn chừng mười lăm tuổi, mái tóc trắng bạch kim hết sức nổi bật. Cả người hắn mặc bộ y phục cũng trắng nốt. Thể hình hắn không cao to như Thạch Phong nhưng lại tràn ngập một cảm giác siêu việt hơn hẳn.

- Tiên Thiên, chắc chắn là Tiên Thiên.

Trong đầu Chan bùng lên một suy nghĩ. Sắc mặt hắn trầm xuống.


Hắn là một ám sát giả, thực lực thấp hơn đối phương nhưng trong điều kiện bóng tối, rừng rậm thì còn có thể có cơ hội thắng.

Đây là Võ Đài, lấy đâu ra vị trí để hắn ẩn mình?

- Chan, nhận thua đi.

Vũ Tôn đứng dưới Võ Đài gọi lớn. Với tu vi của mình hắn biết được tên thiếu niên Vương Bình kia có tu vi Tiên Thiên hậu kì.



Tuy khí tức hắn phù phiếm, rõ ràng là miễn cưỡng dùng đan dược đột phá nhưng Tiên Thiên và Hậu Thiên vẫn là một lằn ranh không nhỏ.

- Xin lỗi Tôn, ta không làm được. Ta là một thành viên của Hồn hoàn phân viện, thà chết chứ không nhận thua phân viện khác. Dù là Tiên Thiên ta cũng phải chiến một trận. Nếu thua thì ngươi hãy thay ta trả thù.

Chan mỉm cười lắc đầu.

- Vậy hãy cố gắng đến cực hạn mà thôi. Đừng đem tương lai của mình ra đánh cược.

Vũ Tôn biết không thể lay động Chan nên nhắc nhở.

- Ta biết rồi.



- Vương Bình tới rồi. Hahaha. Cho bọn Hồn hoàn phân viện sấp mặt đi.

- Rửa sạch sỉ nhục cho vũ kĩ phân viện chúng ta.

- Đánh cho bọn chúng bò không nổi.

- VŨ KĨ phân viện vô địch.

Bên phía vũ kĩ phân viện khán đài đám cổ động viên lúc này mới dám hô hoán mạnh mẽ.



Tên thiếu niên tóc trắng Vương Bình từng bước tiến lên Võ Đài. Đứng đối diện Chan ánh mắt quét qua một lượt sau đó lắc đầu.

- Ngươi quá yếu. Chủ động nhận thua thì còn có thể lăn xuống, nếu không thì lết cũng không nổi đâu.

- Không bao giờ một hồn sĩ nào của Hồn hoàn phân viện chúng ta nhận thua. Tiên Thiên thì sao? Dù biết có chết cũng phải đấu một trận.

- Tốt lắm. Có nhuệ khí. Nhưng trong mắt ta chỉ là đồ ngu ngốc. Ngươi nghe thấy mọi người nói rồi đấy. Ta sẽ đánh cho từng tên học viên của Hồn hoàn phân viện sống không bằng chết. Các ngươi sẽ liếm gót giầy của ta mà trông lên thôi. Ha ha ha.

Vương Bình cuồng ngạo cất tiếng cười vang động Đấu Trường.

- Các ngươi sẵn sàng chưa?

Tên trọng tài nhìn hai người hỏi.

- Đã sẵn sàng.

- Vậy bắt đầu trận đấu đi.

- Nghe nói Hồn hoàn phân viện các ngươi rất cuồng ngạo. Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào mới là cuồng ngạo. Tới đây đi, chỉ cần một chiêu ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là nhục nhã.




Dứt lời, khí tức Tiên Thiên của hắn bộc phát mạnh mẽ.

Chan nhíu mày. Không thể nhận thua nhưng sẽ không dễ dàng tấn công được Vương Bình.

- Linh xà phụ thể.

Hư ảnh Độc Linh xà xuất hiện sau đó gấp rút thu nhỏ tràn vào cơ thể Chan.

- Độc Vụ.

Hai tay của Chan huy động liên tục. Một lớp sương độc từ cơ thể hắn phát tán ra bên ngoài tạo thành một vòng tròn độc vụ nhỏ bao quanh người hắn.

Chủ động tấn công là không thể nào. Đã vậy đợi đối thủ tấn công đi. Nếu độc vụ có thể xâm nhập vào cơ thể thì hắn sẽ có cơ hội thủ thắng.

Tiếc rằng hắn không biết Vương Bình là Tiên Thiên Hậu kì.

Vương Bình nhìn Chan sau đó nhìn viên kim sắc Hồn hoàn lấp lánh tò mò đánh giá sau đó thốt lên:

- Đây là Hồn hoàn sĩ khi chiến đấu sao? Thú vị. Lại còn có thhể khu sử độc vụ. Đáng tiếc nếu là Hậu Thiên cảnh thì ta bất lực, nhưng mà Tiên Thiên thì lại khác.

Hắn từng bước một đi tới, sau đó nhanh chóng bước vào trong Độc vụ của Chan. Hắn đi tới đâu độc vụ dường như tách ra tới đó như gặp khắc tinh.

Nhìn kĩ mới thấy quanh người hắn có một vòng tròn Nguyên khí dao động nhẹ nhàng xoay quanh người hắn. Đi tới đâu, độc khí bị nó thổi bay ra ngoài tới đó.

Chan tái mặt. Lại có thể tránh được độc bằng cách này sao?

- Ngươi còn chiêu gì nữa không? Sử dụng đi nếu không lại trách ta không cho ngươi cơ hội.

Vương Bình ánh mắt khinh miệt hỏi.

Tuy nhiên vừa mới dứt lời hắn đã có cảm giác nguy hiểm trí mạng. Vội vã lùi nhanh về đằng sau, người hắn nhảy tung lên không trung. Chưởng ấn từ bàn tay phải giáng mạnh xuống dưới sàn Võ Đài.

- Ầm …

Đất đá bay tung tóe. Một góc Võ Đài bị phá vỡ tan tành. Chan phía đối diện đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn. Sau đó từ dưới lòng đất hư ảnh một con tiểu xà chui ra rồi nhập vào người Chan.

- Đáng tiếc vẫn không thành công. Ngươi nói lời mà không thực hiện được sao? VŨ KĨ phân viện cũng chỉ như vậy.

Chan tiếc nuối lắc đầu nhìn Vương Bình mỉa mai nói.

- Ghê gớm. Hồn hoàn phân viện thì ra chỉ toàn kẻ gian trá hơn cả lang sói. Suýt nữa thì bị ngươi hại. Chết đi cho ta.

Vương Bình thẹn quá hóa giận. Tay phải hắn nắm thành quyền, kình khí tỏa ra mạnh mẽ nhắm thẳng ngực Chan tấn công.