Vũ Tôn

Chương 206: Chương 205: Nhị Chỉ Khủng Bố.




Từ chỉ tay kia của hắn có thể cảm nhận được sức mạnh không thể ngăn cản.

Hai huynh đệ Long Thần, Long Chương khuôn mặt tái nhợt. Bọn chúng là kẻ đứng mũi chịu sào cho nên hiểu rõ hơn ai hết áp lực Nhị chỉ phá sơn hà mang đến.

Ngay cả đám người phía dưới không chỉ Long gia, mà toàn bộ khu vực Thiên Long quốc không một ai thoát khỏi up áp đó. Phàm nhân và Tố Uyên sĩ cấp thấp ngay lập tức bị đè ép quỳ rạp xuống, tu sĩ cấp cao thì run rẩy đứng không vững mặc dù đã cách rất xa nói ba người giao chiến.

Long Thần và Long Chương đã không còn đường lui, đâm lao phải theo tới cùng. Thứ duy nhất bọn họ trông chờ lúc này là viên đá màu đen thui kia.

- Lô Sơn Nhất Long Phá.

Không thể chỉ ngồi chờ mong viên đá đen có thể cứu mạng mình, Long Thần cũng dùng mười phần thực lực đánh ra một chiêu mạnh nhất của hắn.

Một đầu Long khổng lồ từ cơ thể hắn chui ra, xé toang không khí mạnh mẽ tấn công trước.

Long Chương cũng không còn dám giữ lại chút gì. Thanh kiếm trên tay phát ra quang mang xanh đậm, Hoàng cấp pháp bảo của hắn tôi luyện cả vài trăm năm khí tức hoàn toàn bộc phát.

- Kiếm phong yêu ma.

Kiếm mang tỏa ra chói mắt. Một giọt máu từ ngón tay của Long Chương rơi vào lưỡi kiếm khiến nó rung lên bần bật. Uy thế cũng tăng theo không ít.

- Đi.

Long Chương hét lên, bàn tay đấm vào chuôi kiếm. Thanh kiếm của hắn dường như biến thành trảo của một con rồng theo hướng đối ngang góc của Lô Sơn Nhất Long Phá .

Một trái một phải, Vũ Tôn cho dù thế nào chắc chắn sẽ phải đối phó với một trong hai sát chiêu.

Phía Vũ Tôn, uy thế của Nhị chỉ đang không ngừng gia tăng. Mặc dù hắn Tố Uyên luyện nó chưa lâu nhưng đã từng luyện thành Nhất chỉ thì cũng không quá khó để có thể cảm ngộ tới tiểu thành Nhị chỉ.



Hắn không hề quan tâm tới công kích của huynh đệ Long Thần, Long chương. Hai con mắt vẫn nhắm không ngừng đem Nhị chỉ đề thăng đến cực hạn. Xung quanh hắn không gian đã đông đặc, nguyên khí bao quanh như một lốc xoáy.

- Nhị chỉ Trấn Sơn Hà.

Cuối cùng chỉ pháp đã tới mức cực hạn Vũ Tôn có thể không chế. Hắn không cưỡng ép, thả hết Nguyên khí trong cơ thể ra.

Một đạo chỉ mang vàng rực như mặt trời, lớn như một nắm tay trẻ con lấp lóe hiện ra từ đầu ngón giữa của Vũ Tôn. Trên bầu trời mây đen xuất hiện, vờn quanh nhau hệt như Lôi kiếp lúc Vũ Tôn trở thành Đế Quân, chỉ có điều toàn một sắc vàng hoa mỹ.



Chỉ pháp vừa ra, Thiên Địa dị biến. Lực lượng của Nhị chỉ đã chạm tới cực hạn Ngọc Lan Đại Lục thừa nhận.

Long Thần và Long Chương đứng sát nhau, viên đá đen lơ lửng chính giữa hai người. Bàn tay của hai huynh đệ họ Long mỗi người đặt một bên của nó, nguyên khí liên tục truyền vào.

Viên đá đen như cái động không đáy có bao nhiêu Nguyên khí nó cắn nuốt bấy nhiêu. Chỉ giây lát Nguyên khí của Long Thần và Long chương đã tiêu hao quá nửa.

Nhị chỉ và Lô Sơn Nhất Long Phá đều là siêu cấp tuyệt kĩ, tốc độ cực kì nhanh cho nên va chạm vào nhau chỉ trong chớp mắt.

Long Thần chăm chú theo dõi. Hắn muốn biết tuyệt kĩ của mình cùng Chỉ pháp kia chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng mà đáng tiếc cho hắn, Nhị chỉ uy lực ít nhất gấp mười lần Nhất chỉ. Mà Nhất chỉ hắn đã vất vả chống đỡ, Nhị chỉ há có thể bị hắn gây khó khăn.


Nhị chỉ Trấn Sơn Hà dường như Vô Hình với Lô Sơn Nhất Long Phá. Nó không hề có chút trở ngại lao vào miệng con cự long sau đó một đường đánh thẳng tới trước mặt huynh đệ Long gia.

Long Thần sắc mặt nhợt nhạt không còn chút sức sống. Lô Sơn Nhất Long phá là tuyệt kĩ Thượng giới vậy mà không hề có tác dụng gì với chỉ pháp kia. Trên đời này tại sao lại có kẻ bi3n thái mạnh mẽ và cả công pháp cũng kinh khủng như vậy?

Trong lòng Long Thần nổi lên một suy nghĩ : Hắn có phải tới từ Thượng giới?

Có lẽ đó là cách duy nhất hắn có thể nghĩ đến, tin tưởng để an ủi chính mình.

Khi Nhị chỉ thoát khỏi cơ thể cự long và va chạm với viên đá đen thui kia cũng là lúc mà Kiếm Phá Yêu Ma của Long Chương lao đến.

Vũ Tôn trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm đỏ rực màu máu. Hắn mạnh mẽ vung tay chém thẳng vào thanh kiếm của Long Chương .

Hư trảo Cự Long nhẹ nhàng bị xé tan thành đôi. Hai nửa của một thanh kiếm mất hết linh tính, rơi thẳng xuống mặt đất.

Long Chương phía bên kia phun ra một ngụm máu lớn. Thanh kiếm kia của hắn là hắn dùng cả máu tươi ôn dưỡng, nó bị hủy khiến hắn bị tổn thương không hề nhẹ.

Hắn căm thù nhìn Vũ Tôn, nhưng vẫn cố gắng cùng Long Thần chống đỡ Nhị chỉ.

Nhị chỉ và viên đá màu đen giằng co dữ dội. Kình khí của cả hai bắn tán loạn trong không gian.

Trong giây lát cả hai không thể phân ra thắng bại.

Vũ Tôn khiếp sợ thực sự. Uy lực Nhị chỉ của hắn hắn rõ ràng vô cùng, đủ sức đem một phạm vi cả ngàn dặm tan biến thành tro bụi nhưng rõ ràng bị viên đá kia cản lại.


Rút cuộc đó là vật thần thánh gì vậy?

Hơn ai hết, hai huynh đệ Long gia không hề rời mắt khỏi viên đá. Nó là thứ duy nhất bọn chúng có thể hi vọng, chỉ cần một chút biến động cũng khiến bọn họ sợ hãi.



Vốn nghĩ rằng chỉ pháp đầu tiên là sát chiêu mạnh nhất tên thiếu niên kia có thể thi triển, vậy mà hắn lại có thể lôi ở đâu ra một chỉ nữa gần gấp cả mười lần uy lực lúc đầu.

Một Võ Hoàng sơ kì tại sao chiến lực thông thiên đến thế? Ngay cả Võ Hoàng Hậu kì đỉnh như Long Chương cũng chỉ là rắm chó.

- Rắc … rắc …

Đột nhiên từ viên đá đen thui kia phát ra tiếng động nứt vỡ.

- Không xong.

Cả Long Thần và Long Chương tái mét.

Viên đá đen kia như có sinh mạng, tự động thoát khỏi khống chế của Long Thần và Long Cương lao về phía Vũ Tôn với tốc độ mà Nhị chỉ cũng thua xa.

Hai người Long gia huynh đệ Long Thần và Long Chương tuyệt vọng. Long chương bất ngờ lao ra phía trước, toàn thân khí huyết bùng nổ chặn lại Nhị chỉ, một chưởng đánh vào người Long Thần.

- Chạy mau.


Hắn chỉ kịp hét lên như vậy sau đó cơ thể toàn bộ bốc hơi không chừa lại cả cặn bã.

Long Thần bị Long Chương đánh bay về phía sau hét thảm:

- Đại ca. Không… Ta sẽ trả thù cho huynh, nhất định.

Sau đó hắn cúi người lao xuống dưới bỏ chạy.

- Hừ, chạy được sao?

Vũ Tôn cười gằn.


Quả nhiên Nhị Chỉ sau khi hủy diệt Long Chương dư uy vẫn còn như có linh tính đuổi theo Long Thần.

Long Thần đang cực tốc bỏ chạy, cảm thấy nguy hiểm trí mạng từ đằng sau không nhịn được quay đầu lại thì sợ hãi khủng khiếp.



Chỉ pháp kia vậy mà đuổi theo hắn không rời. Khoảng cách càng lúc càng gần.

Hắn điên cuồng đem từ trong giới chỉ của mình ra tất cả những gì có thể vừa chạy vừa ném về phía sau nhằm giảm đi uy lực của nó.

Nhưng tất cả chỉ làm hắn vô vọng. Pháp bảo, linh vật không gì ngăn cản được Nhị chỉ đuổi theo.

Long Thần đã không còn chút hi vọng gì. Hắn lâm vào điên cuồng trạng thái. Đôi mắt đỏ rực như máu.

- Bạo…

Hắn gầm lên, cơ thể trước khi bị Nhị chỉ chạm vào nổ tung.

Một đời Võ Hoàng vậy mà lại chết thê thảm như vậy.

Viên đá đen kì dị kia lúc này lơ lửng trước mặt Vũ Tôn khiến hắn cực kì tò mò. Xích Huyết kiếm vung lên muốn phá hủy viên đá đi. Thứ này vô cùng quỉ dị, hắn không dám có chút xem thường.

Nhưng một điều khiến hắn kinh ngạc là viên đá kia tới gần, cảm nhận được Sát khí của hắn đột nhiên dừng lại, nhảy tưng tưng như sợ hãi và muốn nói hắn đừng làm thế. Sau đó nó lắc lư liên tục, không khác gì một con tiểu cẩu.

- Viên đá này thành tinh rồi.

Vũ Tôn chửi thầm.

Thấy hắn thu Xích Huyết kiếm xuống, viên đá như bắt được vàng vội lao tới vai hắn, nhảy nhót chạm cả vào mặt hắn.

Vũ Tôn vẫn cực kì duy trì cảnh giác, không dám có chút lơ là. Chẳng qua hắn muốn xem rút cục viên đá kia muốn làm gì.