Vũ Tôn

Chương 210: Chương 209: Ngũ Hành Kim Đan.




Có lẽ mọi người mỗi ngày cho ta khất 1 chương. Ta muốn có thời gian suy nghĩ, thay đổi cốt truyện tăng tính hấp dẫn. Nhiều khi viết mãi không hết ý tưởng, có lúc ngồi vài tiếng viết vu vơ được mấy dòng :( . Ta không muốn truyện của ta lặp lại nhiều nội dung truyện bên Tàu, cho nên có lẽ mỗi ngày sẽ quay về 2 chương như trước kia. Nhưng mà ta bảo đảm trong tháng 7 sẽ có 1 lần Boom khủng, ít nhất 30 chương 1 lúc bù lại quãng thời gian ta bí quá. Sau đó sẽ quay về 3 chương 1 ngày :)

Trong thời gian này, mong mọi người hãy góp ý thật nhiều về kết cấu, nội dung. Thậm chí nếu có thể thay ta nghĩ tóm tắt một số cốt truyện đặc sắc, ta sẽ tiếp thu toàn bộ và chắt lọc sau đó viết khiến mọi người ưng ý nhất . ( Trừ kêu nó ch1ch với song tu nhé :)) . Khi nào nó lên Thượng giới vang dội tiếng tăm thì mới có thể nghĩ đến chuyện đó :v . Giờ main còn quá nhỏ, hãy tha cho em nó. Thân Đồng tử là lúc tu luyện tốt nhất. )

------

Vốn dòng nguyên khí hội tụ vừa nãy đang nhanh chóng phát tán thì lần nữa bị một hấp lực còn kinh khủng hơn vừa nãy vài lần lôi kéo trở lại.

Viên Kim đan đang nằm yên kia rung động dữ dội. Đột nhiên trong sự sợ hãi của Vũ Tôn nó vỡ tan ra thành hàng ngàn đốm nhỏ.

Vũ Tôn không chịu được, miệng liên tục phun ra máu.

- Chẳng lẽ ta thất bại sao?

Hắn chỉ có một suy nghĩ như vậy trong đầu.

Tên Cung chủ và mấy vị Trưởng Lão ánh mắt có chút tiếc nuối. Một Ngự Không mà không có Kim Đan thì còn gì là Ngự Không? Thử hỏi xem nếu không có Kim đan, ngươi chỉ bay được vài chục mét là rớt vì khô cạn Nguyên khí thì còn gọi gì là Ngự Không nữa.

Nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như thế. Viên Kim đan vỡ nát kia được một lực lượng kì quái dẫn dắt tụ hợp lại, nhưng mà từ một lại trở thành … năm viên nhỏ.

Mỗi một viên mang một màu sắc khác nhau.

- Vàng .

- Xanh lục.

- Nâu.

- Xanh lam.

- Đỏ.



Mỗi viên toát ra khí tức của một nguyên tố trong Ngũ Hành. Tuy khá yếu ớt nhưng hoàn toàn là sự thật.

Năm viên kim đan, mỗi viên lớn như quả trứng cút tạo thành một vòng tròn. Năm màu ngũ sắc lấp lóe trong đan điền Vũ Tôn rất bắt mắt.

Một người có tới năm viên Kim đan, chuyện này có lẽ chỉ có Ngũ Hành chi thể mới có được. Nhưng mà Vũ Tôn lại không có Ngũ Hành thể.

Nguyên khí trong phạm vi mười dặm rồi mở rộng ra mười lăm, hai mươi dặm … toàn bộ như trăm sông đổ về biển, tức là trung tâm đan điền của Vũ Tôn.

Ngũ Hành kim đan của hắn liên tục quay xung quanh nhau, Nguyên khí vừa tiến vào đã bị bọn chúng cắn nuốt sạch sẽ.



Từ bên ngoài có thể trông thấy Vũ Tôn toát ra Thần quang ngũ sắc, không khác gì Thần nhân trong truyền thuyết khiến người ta không tự chủ được sinh lòng cúng bái.

- Đi, không được làm phiền hắn.

Cung chủ Đông Long đảo vội vàng ra lệnh cho những người có mặt tại nơi này. Hắn mặc dù là Ngự Không sơ kì, chỉ cách gần một tiểu cảnh giới nhưng không hiểu sao lại có cảm giác bé nhỏ vô cùng so với tên thiếu niên kia.

Hắn mạnh mẽ đè nén cảm giác kia xuống, nhanh chóng rời khỏi nơi đây nếu không chắc chắn trong lòng hắn sẽ sinh ra tâm ma. Dù không biết thiếu niên kia có chuyện gì nhưng mà chắc chắn là việc hắn không thể can thiệp được.

Mấy tên Trưởng Lão được đánh thức từ trong trạng thái mê muội như được đại xá, sợ hãi nhìn Vũ Tôn sau đó lẩn đi rất nhanh.

Vũ Tôn cứ ngồi như vậy. Không chỉ có nguyên khí mà cả Ngũ hành lực xung quanh đó cũng bị hắn toàn bộ cắn nuốt.

Đúng một ngày sau, hai mắt nhắm nghiền của hắn mở ra.


Kết đan – Thành.

Khí tức Ngự Không trung kì bộc phát mạnh mẽ. Bên trong đan điền, ngũ hành Kim Đan lớn như quả trứng gà đang lấp lánh rực rỡ.

- Chúc mừng đạo hữu Kết đan thành công.



Một tiếng cười dài vang lên. Là Cung chủ của Đông Long cung bị kinh động xuất hiện.

Tiềm Long Đại Lục thực lực vi tôn, không cần biết hình dáng, tuổi tác. Tu vi ngang nhau là có thể xưng là Đạo hữu.

Vũ Tôn cũng mỉm cười nhìn hắn chắp tay:

- Mấy hôm nay đã kinh động tới quý phái. Thật sự thấy ngại quá.

Đông Long cung chủ khoát khoát tay:

- Không, không có gì. Đạo hữu tới nơi đây vốn là may mắn cho chúng ta, tại sao có thể nói là phiền được.

Vũ Tôn cười khổ. Hắn biết thừa tên này đang nói dối nhưng không biết nói gì.

- Nếu đạo hữu đã tới nơi này, không ngại làm khách vài ngày rồi hãy rời đi.

Đông Long Cung chủ nhìn hắn có ý mời mọc.

Đã làm phiền người ta, hiển nhiên không tiện từ chối, Vũ Tôn gật đầu.


- Mời.

Đông Long cung chủ đưa tay, hướng về một phía khác.

- Mời đạo hữu dẫn đường.

Hai người đi ngang hàng nhau, tiến đến Cung điện của Đông Long cung chủ.



Đây là nơi khá vắng vẻ, nguyên khí cũng nồng nặc hơn đôi chút so với bên ngoài. Gọi là Cung điện nhưng mà cũng không tính là lớn, chỉ có chút lộng lẫy mà thôi.

Ngay phía trước cung điện có một bộ bàn ghế bằng đá.

- Mời đạo hữu ngồi.

Đông Long Cung chủ mỉm cười đưa tay vào một chiếc ghế.

Vũ Tôn không khách khí ngồi xuống.

- Xin hỏi quí tính đại danh của đạo hữu?

Đông Long cung chủ mở đầu câu chuyện.

- Tục danh của ta là Vũ Tôn, còn của đạo hữu là?

Hắn không giấu diếm tên thật của mình.


- Vũ Tôn, tên quả thực đặc biệt. Tục danh của tại hạ là Đông Phương Ngọc.

Hiển nhiên Đông Phương Ngọc kia không tin Vũ Tôn nói ra tục danh thực sự, nhưng mà hắn là hoàn toàn là thật. Chỉ cần hỏi mọi người tục danh của Đông Long Cung chắc chắn ai cũng sẽ rõ.

- Đông Phương Cung chủ, mạo muội cho tại hạ hỏi nơi đây là …?

Đông Phương Ngọc ngẩn người. Ngươi từ nơi nào rơi đến đây lại còn hỏi đây là đâu sao?

Nghĩ là thế nhưng mà hắn cũng vẫn trả lời Vũ Tôn:

- Đây là Đông Long Cung, chỉ là tiểu môn phái có lẽ không lọt mắt đạo hữu.

Vũ Tôn cười khan. Ý hắn muốn hỏi đây là nơi nào chứ không phải hỏi tên môn phái.


- Đông Phương đạo hữu có lẽ hiểu nhầm ý của ta. Ta muốn hỏi nơi đây là nơi nào? Nam vực, Tây vực, Bắc vực hay Đông vực, Trung châu?



- Vũ Tôn đạo hữu không đùa ta đi? Ngươi không biết đây là đâu?

- Đúng vậy. Thực sự ta không biết nơi này là nơi nào nữa.

Đông Phương Ngọc dở khóc dở cười. Rõ ràng đây đang là Hải Ngoại, cách Lục địa cả vạn dặm. Hắn không phải đang trêu đùa ta đi?

- Nơi đây là Đông Long đảo, thuộc Hải ngoại.

- Cái gì.

Vũ Tôn giật mình đứng bật dậy. Làm sao hắn lại ở Hải Ngoại rồi?

Nhưng mà nghĩ lại cũng dễ hiểu. Hắn mơ hồ tách ra khỏi Bản thể thì không còn ở trên Đại Lục cũng là chuyện không tới mức không thể.

Nhìn thái độ của Vũ Tôn thì Đông Phương Ngọc cũng lờ mờ hiểu thằng này có lẽ không diễn kịch. Nhưng mà tại sao hắn tới nơi đây được mà không biết là Hải Ngoại?

Vũ Tôn ngồi xuống méo mặt nhìn Đông Phương Ngọc.

- Không giấu đạo hữu, cách đây ít ngày chắc dị tượng trên bầu trời đạo hữu cũng đã thấy ( Ám chỉ Không gian thông đạo ). Ta vốn xuất thân trên Lục địa, lúc đó vô số người bị nó cuốn lên không trung. Ta chẳng nhớ gì nữa, chỉ biết khi tỉnh lại đã phát hiện ra mình ở nơi đây.

- À, chuyện đó ta cũng biết. Thì ra đạo hữu là như vậy đi tới nơi này.

Đông Phương Ngọc gật gù. Nếu giải thích như vậy cũng có thể xem là chính xác, bởi vì nếu bị truy sát thì tại sao mấy hôm rồi không có ai tới nơi đây.

- Không biết đạo hữu có dự định gì chưa?

Nhìn Vũ Tôn đang vò đầu bứt tai, Đông Phương Ngọc hỏi. Nếu lôi kéo được thằng này vào Đông Long cung của hắn thì tuyệt đối là việc trọng đại.

- Dự định? Tạm thời thì chưa. Có lẽ ta phải tìm cách trở về Lục địa.

- Như vậy đi. Ta xin giải thích rõ với đạo hữu. Đông Long đảo nằm vị trí hẻo lánh, cách Lục địa cả mấy vạn dặm. Không ngại thú nhận với đạo hữu, ta từ bé đến giờ chưa bao giờ được đặt chân tới Lục địa là gì. Đạo hữu muốn trở về Lục địa là chuyện rất khó khăn, bởi vì không biết đường. Lấy thực lực của đạo hữu nếu thuận lợi thì ta nghĩ cũng mất tới vài năm. Nhưng nếu vậy thì còn dễ dàng. Trên hải ngoại, dưới đáy biển luôn có rất nhiều yêu thú thực lực cao cường. Chỉ cần tu vi chưa đủ cao là sẽ bị bọn chúng nuốt vào bụng. Đạo hữu tuy cũng là Ngự Không cảnh, nhưng mà ta e …

Số chữ: 1745