Vũ Tôn

Chương 212: Chương 211: Bổn đại chim phiên bản sao chép.




- Đã mười tám ngày vẫn không thể thoát được nơi quỉ quái này. Rút cục ta phải làm sao?

Vũ Tôn bên trong hình hai Tiểu Thiên Sứ không nhịn được ngẩng mặt lên trời chửi rủa.

Mỗi ngày hắn dành tới hai phần ba thời gian để di chuyển nhưng quái dị là quanh đi quẩn lại dường như lại vòng về chỗ cũ. Hắn thậm chí đã đánh dấu rất kĩ vị trí ban đầu trước khi rời đi nhưng chỉ một hai ngày sau lại quay về đúng nơi đó.

Ở nơi này phi hành không được, tầm nhìn quá thấp, thần thức bị ngăn cản. Thực sự hắn đã cảm thấy có chút bất lực.

May mắn đây là thân thể của Tiểu Thiên Sứ chứ nếu là thân thể của hắn thì chắc chắn nguyên khí đã tiêu hao sạch sẽ từ lâu. Chỉ cần giữ nhiệt cho cơ thể đã không đủ, nói gì tới di chuyển.

Không biết nguyên do là gì nhưng Tiểu Thiên Sứ dường như miễn nhiễm với không khí lạnh giá nơi này. Vũ Tôn không hề có chút gì cảm giác nhiệt độ thấp gì cả. Vì vậy nguyên khí của hắn tiêu hao toàn bộ dùng cho việc tìm cách rời khỏi nơi này.

Tính trong suốt mười tám ngày qua, hắn đã hai lần cạn kiệt nguyên khí. Nhưng mà nguyên khí tích trữ bên trong trái tim của Tiểu Thiên Sứ mỗi lần như vậy sẽ tự động bổ sung cho hắn.

Ngồi nghỉ ngơi một lát Vũ Tôn lại mệt mỏi cất bước. Dẫu biết là vô vọng nhưng không được bỏ cuộc. Toàn bộ các phương hướng hắn đã đi qua hết rồi.

Lần này di chuyển hắn đi rất chậm chạp, toàn thân cảm nhận mọi sự biến đổi xung quanh. Hắn nghi ngờ mình bị lạc vào một ảo trận cực kì cao minh.

- Ảo trận, ảo giác. Đúng rồi. Sao ta ngu muội như vậy.

Vũ Tôn vỗ vỗ đầu. Hắn có Hắc Hồn hoàn, miễn dịch với toàn bộ ảo cảnh cơ mà. Vậy mà hắn ngu ngốc quên béng đi.

Ngay lập tức hắn triệu hoán Hắc Hồn hoàn ra. Kì lạ thay, viên Hồn hoàn này cứ mỗi lần xuất hiện hắn tự tin bỗng tăng rất nhiều.

Tuyết trắng trước mắt hắn bấy lâu nay khiến tầm nhìn bị ảnh hưởng rất lớn lúc này không có chút tác dụng nào. Không gian như rộng lớn hẳn ra.



Không còn chậm rãi như trước, Vũ Tôn cứ thẳng tiến về phía trước.

Quả nhiên Hắc Hồn hoàn không khiến hắn thất vọng. Đi khoảng nửa ngày hắn đứng trước một ngọn núi băng trắng xóa.

Mọi khi đi tới đây hắn đều vòng hướng khác. Núi mà, không nhẽ đâm đầu vào hay sao? Nhưng lần này thì khác rồi.

Hai mắt Vũ Tôn đen kịt, như ẩn chứa vô tận hư không. Hắn nhìn thấy rõ ràng ngay phía trên ngọn núi chừng năm trăm mét là một cái hang nhỏ bị một lớp ánh sáng che khuất đi.

Chắc chắn không có Hắc Hồn hoàn thì hắn không thể phát hiện được.



Vũ Tôn sung sướng mỉm cười, lập tức vỗ vỗ tám chiếc cánh đằng sau dùng sức bay lên cửa hang.

Tuyết rất nặng, đặc biệt là gần cửa hang thì không khác gì như mưa đá. Phải rất cố gắng hắn mới tới phía trước mặt nó.

Đưa nhẹ bàn tay chạm vào lớp ánh sáng kia đề phòng nguy hiểm thì hoàn toàn như không cảm thấy nó tồn tại. Bàn tay hắn dễ dàng xuyên qua.

Không chút chần chừ, hắn lao vào bên trong hang. Gần như chắc chắn đây chính là lối thoát.

Đương nhiên hắn không ngần ngại chửi thầm kẻ tạo ra Ảo trận ghê gớm này. Nếu như không có Hắc Hồn hoàn chắc hắn phải ở đây không biết bao nhiêu lâu.

Bên trong hang khá tối nhưng với Vũ Tôn không thành vấn đề. Mọi đường đi hiện ra rõ mồn một.


- Lộc cộc … lộc cộc …



Chỉ có tiếng bước chân của Vũ Tôn vang lên trong không gian chật hẹp.

Đi chừng một canh giờ hắn tới được lòng hang. Nơi này khá rộng rãi, nhưng mà không khí lại lạnh hơn khá nhiều.

Bên trong chỉ có một hồ nước. Kì là là nó không bị đóng băng.

Thần thức trải dài ra xung quanh hang, cẩn thận tìm tòi có chút gì nguy hiểm không cho an tâm nhưng mà không phát hiện điều gì khả nghi.

Chỉ còn mỗi hồ nước kia. Vũ Tôn đương nhiên không dám bỏ qua.

Một tia thần thức nhẹ thâm nhập vào hồ nước, chợt sắc mặt hắn đại biến, ngay lập tức đem toàn lực thu về.

Chỉ chậm chút nữa tia thần thức kia của hắn đã bị đóng băng. Điều này có nghĩa là nước trong hồ kia hoặc dưới lòng hồ có thứ gì đó cực kì kh ủng bố, có thể đóng băng được cả vật vô hình dạng như Thần thức.

Vũ Tôn lắc đầu, hướng sang một cửa hang phía đối diện định rời khỏi đây. Nơi này khá quỉ dị, không có bản tôn thì hắn không nên dây dưa.

Nhưng mọi việc đâu giống hắn mong chờ. Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Ngay khi hắn tránh qua một bên bỏ đi thì hồ nước đột nhiên sôi sùng sục, sau đó nước trong hồ bất ngờ phun lên, đóng băng kín hai bên lối ra vào.

Vũ Tôn giật mình, vội vận nguyên khí bảo vệ cơ thể.


Một đạo băng tiễn khổng lồ, lớn hơn cả Tiểu Thiên Sứ từ dưới hồ nước ầm ầm lao tới phía hắn.

Nó vừa rời khỏi hồ nước Vũ Tôn đã cảm giác nguy hiểm trí mạng. Hai tay bắt quyết, Nhất chỉ diệt sinh linh ngay lập tức thi triển.



Băng tiễn cùng Nhất chỉ diệt sinh linh va chạm. Một tiếng nổ lớn vang lên rung chuyển cả không gian.

Băng tiễn kia tuy đáng sợ, nhưng mà đáng sợ không phải uy lực của nó mà là tính băng hàn. Nếu Vũ Tôn trúng thì hắn cho dù chỉ bị thương bởi nó nhưng sau đó chắc chắn sẽ bị đóng băng.

Nhất chỉ diệt sinh linh phá tan Băng tiễn, dư uy lao xuống hồ nước.

- Ầm …

Nhất chỉ diệt sinh linh dường như va chạm với thứ gì đó, phát ra tiếng nổ kinh thiên.

Lấy thực lực của Tiểu Thiên Sứ phát huy ra Nhất chỉ diệt sinh linh có chút miễn cưỡng, vì vậy nguyên khí trong cơ thể nó gần như tiêu hao toàn bộ. Nhưng ngay lập tức nguyên khí bên trong quả tim lại ầm ầm tràn ra khôi phục cho nó.

Vũ Tôn không chần chừ, ngay lập tức lao đến lối ra bị đóng băng một quyền giáng tới.

- Rắc … rắc … rắc …

Tiếng băng bị nứt vỡ vang lên. Lớp băng chắn cửa đã có dấu hiệu bị phá vỡ.


Chỉ cần hai quyền nữa tuyệt đối hắn có thể phá nát nó.

- Kéc …….

Từ dưới lòng hồ nước một tiếng kêu xuyên thẳng vào đầu khiến Vũ Tôn choáng váng, hành động ngừng lại.

Cơ thể hắn như bị ném vào hầm băng, suýt chút nữa biến thành Băng nhân.

Gượng đau hắn tuôn ra khí tức Võ Thánh bảo vệ cơ thể.



Nhìn về phía lòng hồ nước lúc này xoay tròn dữ dội sau đó nhanh chóng khô cạn.

Dưới đáy hồ hiện ra một thứ khiến Vũ Tôn tối sầm mặt lại.

Đó là một con yêu thú rất kì lạ. Toàn thân nó như làm bằng băng, có thể nhìn xuyên qua rất rõ. Nhưng mà điều khiến Vũ Tôn sầm mặt lại là nó trông tới chín phần giống con Gà “ Bổn Đại Chim” .

Cũng ba chân, hai cánh to lớn, uy nghiêm nhưng mà bọn chúng chỉ khác màu lông. Của bổn đại chim là Vàng rực thần thánh, của con này thì trắng trong màu băng giá.

- Chuyện quỉ gì thế này? Đừng bảo nơi đây cũng nhốt một con quái vật kinh khủng như “ Bổn Đại Chim” đi. Hay bọn này là anh em với nhau? Mà cũng chưa chắc, có thể con này là Chim cái đi.

Con Gà rù “Bổn Đại Chim” mà nghe thấy Vũ Tôn nói chắc chắn sẽ nổi điên lên mà mắng chửi hắn theo kiểu : “ Ngu muội, Bổn đại chim là duy nhất, là không ai bằng. Ta không có anh em gì hết. Hơn nữa ta không phải chim dễ dãi, không phải con chim cái nào cũng có thể dụ dỗ được Bổn đại chim ta.”

Vũ Tôn nhìm chằm chằm không dám rời mắt. Cánh cửa băng kia đã khôi phục hoàn hảo từ lúc nào hơn nữa còn dày hơn gấp vài lần, cho nên hắn đã không còn cơ hội phá hủy nó trong giây lát.

Toàn bộ nước trên hồ đã bị con “ Bổn đại chim phiên bản sao chép ” kia đem nuốt vào bụng. Lúc này nó trông lớn như một con Công trưởng thành.

- Kéc ….

Đột nhiên con “ Bổn đại chim phiên bản sao chép ” kia mở bừng hai mắt không có màu sắc gì của nó nhìn Vũ Tôn, kêu lên một tiếng chói tai.

Vũ Tôn may mắn đã có chuẩn bị, cho nên không còn bị động như lúc nãy. Vì vậy tiếng kêu của “ Bổn đại chim phiên bản sao chép ” không làm hắn nao núng chút gì.

- Nhất Kiếm Cách Thế.

Vũ Tôn từ bên trong cái nhẫn trữ vật của hắn ( không phải cái nhẫn của bản tôn đã mang theo ) xuất hiện thanh Nhuyễn kiếm của Vương Bình trước đây. Bất kể con “ Bổn đại chim phiên bản sao chép ” kia là gì thì tuyệt đối không có lợi cho mình. Hắn chủ động tấn công, tất nhiên là sẵn sàng giết nó nếu có thể.

Số chữ: 1816