Vũ Tôn

Chương 216: Chương 216: Chiến đấu.




Chúc các sĩ tử ngày mai thi tốt nhé :)

---

- Mau đuổi theo bọn chúng. Con đàn bà ti tiện còn muốn bỏ chạy sao?

Đồ Phong giật mình vội vã hét lớn.

Đám huynh đệ của hắn vốn đang chuẩn bị chiến đấu không ngờ nhóm người bên kia lại vắt chân lên cổ chạy cũng giật mình truy đuổi.

Không hề có một tên nào chú ý tới chiếc lều nhỏ của Hoa phu nhân bên trong vẫn còn một đứa trẻ đang vắt chân lên nhau nằm.

Mặc cho bọn họ chạy tới đâu cũng đừng mong thoát được thần niệm của hắn.

Khi hai nhóm người biến mất trong màn đêm, không ai hay biết có một thân ảnh nhỏ nhắn lơ lửng xuất hiện trên bầu trời đang vỗ nhẹ tám chiếc cánh ngay phía sau.

Hai nhóm người đuổi nhau chừng mười dặm thì bọn Đồ Phong theo kịp Hoa phu nhân. Bọn chúng tu vi cao hơn, bị thương nhẹ hơn nếu không theo kịp được thì đúng là phế vật.

- Hoa phu nhân, các ngươi quả thực làm bọn ta vất vả a.

Đồ Phong chắn đường đám người của Hoa phu nhân tức giận nói.

Lúc này khoảng cách cũng đủ xa rồi, Hoa phu nhân cũng chẳng còn gì tiếc nuối. Ánh mắt nàng không dám ngoảnh về phía sau, nhìn chằm chằm Đồ Phong.

- Đồ Phong, ta có chết ngươi cũng không được sống tử tế.

- Hừ, nữ nhân càng cứng rắn ta càng thích. Như vậy không biết cảm giác r3n rỉ trên giường sẽ như thế nào đây. Chắc rất k1ch thích.



Đồ Phong cười gằn, khiêu khích.

Hoa phu nhân không để ý đến hắn. Nàng nhìn đám người đứng cạnh mình cảm động nói:

- Mọi người, Bất thế mạo hiểm đoàn chúng ta thành lập hơn mười năm nay. Không ít người vào, ra nhưng có thể còn đứng đây đến bây giờ đều là những người ta tin tưởng nhất. Hoa Phương ta cảm ơn mọi người đã không rời bỏ ta. Hôm nay có chết ở đây chúng ta cũng không cho bọn chúng sống yên, các vị có đồng ý không?

- Vâng lời đại nhân. Không cho chúng được yên.



- Vâng lời đại nhân. Không cho chúng được yên.

- Vâng lời đại nhân. Không cho chúng được yên.



Mười hai người ánh mắt đỏ rực, khát máu. Bọn họ đã không còn hi vọng sống gì nữa rồi. Ít nhất trước khi chết cũng phải kéo được mấy tên chôn cùng.

Hoa phu nhân âm thầm từ trong cổ tay lấy ra một viên đan dược.

Bạo Huyết đan.


Viên đan dược nhỏ như móng tay nắm chặt trong lòng bàn tay. Khẽ mỉm cười lần cuối, Hoa phu nhân bất ngờ đem nó nuốt vào bụng.

Đồ Phong giật mình, sực tỉnh.

- Mau xông lên, giết bọn chúng.

Hắn kinh hãi gầm lên. Bạo Huyết đan trong thời gian ngắn có thể tăng lên tới một tầng tu vi, hắn sẽ không phải đối thủ của Hoa phu nhân kia, thậm chí cả đám người bọn hắn sẽ đều phải chết.

Nhưng mà những kẻ hắn xưng huynh gọi đệ đều do dự. Không ai muốn chết cả. Tuy thực lực bọn chúng cao hơn nhưng mà lại ít người hơn đám Hoa phu nhân. Bọn họ đã liều mạng, nhất định sẽ có vài người chết chung. Không ai mong mình là người đó.

- Lũ ngu đần. Nàng ta dùng bạo huyết đan, tranh thủ lúc nó chưa phát huy tác dụng mau đem nàng ta đánh bại nếu không chúng ta toàn bộ chết ở đây.

Đồ Phong không nhịn được nổi điên. Hắn cũng là người chủ động lao tới tấn công Hoa phu nhân trước tiên.

Những người khác nghe Đồ Phong nói vậy cũng gác lại sợ hãi xông tới.

Trường thương trong tay Đồ Phong lóe lên, xé tan không khí nhắm thẳng Hoa phu nhân ầm ầm phi đến.

Hoa phu nhân tu vi chỉ còn Kết đan trung kì, nuốt Bạo Huyết đan sẽ tăng lên đến Ngự Không trung kì tuy nhiên vẫn cần có thời gian để nó phát huy hiệu lực.

Mười một thành viên Bất thế mạo hiểm đoàn cũng biết điều đó, vì vậy không ai để cho Đồ Phong áp sát được nàng.

Trương Phi nam tử là người đầu tiên đứng chắn trước mặt Hoa phu nhân. Cây côn hắn luôn đeo trên lưng đã cầm chắc trên tay vung xuống đón đỡ trường thương.


- Ầm …

Trương Phi bị Đồ Phong đánh bay về phía sau, miệng phun ra một ngụm máu lớn.



Nhưng mà sau Trương Phi vẫn còn mười người khác. Ánh đao, kiếm vung lên ngăn cản trường thương bằng mọi cách.

Tu vi Ngự Không sơ kì của Đồ Phong không phát huy được hoàn toàn bởi nội thương của hắn. Mười món vũ khí chụm lại, phát huy ra uy lực không nhỏ, đem thế công hắn triệt tiêu, thậm chí còn lui về phía sau.

- Lũ khốn kiếp, chết cho ta. Tuyệt Diệt Thương.

Trường thương của Đồ Phong mãnh liệt xoay tròn, kình khí mạnh mẽ tuôn ra. Cả người hắn nhảy lên cao, tay phải cầm thương lao thẳng vào giữa đám người Bất thế mạo hiểm đoàn.

Mười người nhìn nhau gật đầu, khi cây thương của Đồ Phong bổ tới bọn họ ngay lập tức đem vũ khí của mình chụm lại với nhau, toàn diện chống đỡ. Như vậy uy lực sẽ dàn đều cho cả mười người.

Tuyệt Diệt thương cùng mười thanh vũ khí va chạm. Ngay lập tức có mấy thanh kiếm gãy đôi, còn lại cũng bị đánh bật ra khỏi tay người cầm. Bọn họ cảm thấy bàn tay tê rần đau đớn.

Không hổ là Ngự Không cảnh, chênh lệch cảnh giới khó mà dùng nhân số bù đắp được.

Đồ Phong cũng bị lực phản chấn khiến cho cánh tay phải đau đớn rã rời, tuy nhiên như vậy cũng vừa kịp lúc bảy người phe hắn xông đến trước mặt đám người Bất thế mạo hiểm đoàn.

- Kình Thiên trụ.


- Liệt nhật kiếm.

- Tà phong trảm .



Vũ kĩ như mưa liên tục giáng xuống mười người lúc này còn chưa nắm vững lại vũ khí nơi tay. Bọn họ không hề sợ hãi, ai còn cầm được vũ khí thì mặc kệ đối phương, cứ đem vũ khí của mình đâm thẳng tới thân thể địch thủ ý định đồng qui vu tận.

Chết có gì sợ? Sống có gì vui ?

Quả nhiên điều đó khiến mấy tên bọn Đồ Phong kinh hãi, vội thu thế công né tránh.


- Một lũ phế vật.

Đồ Phong gầm lên. Trường thương lần nữa huy động.



- Huyết Luân vũ.

Cây thương của hắn phát ra một tiếng ong rung động đầu óc người khác. Một quầng sáng nhỏ đỏ như máu bao phủ cây thương. Hai mắt của Đồ Phong cũng đỏ rực theo. Hắn nhảy lên, trường thương vung về phía sau. Khi tới độ cao chừng hai mươi mét thì Đồ Phong hướng cây thương về phía trước. Khí tức hắn dường như tăng lên không ít.

Đám thành viên Bất thế mạo hiểm đoàn cảm thấy ớn lạnh, không khác gì đứng trước một biển máu. Bọn họ cắn răng, sẵn sàng đem thân mình nghênh tiếp.

- Lưu Tinh kiếm pháp.

Hoa phu nhân vẫn yên lặng lúc này không thể đứng yên được nữa. Nàng biết đây là sát chiêu của Đồ Phong, nếu không ngăn cản thì chắc chắn sẽ có người phải chết.

Ánh kiếm lấp lóe trong màn đêm, quĩ tích của nó biến ảo liên tục hướng trường thương của Đồ Phong va chạm.

Kình khí hai bên đụng nhau phát ra một tiếng “Keng” vang vọng. Thân ảnh Hoa phu nhân và Đồ Phong lơ lửng giữa không gian chưa phân ra thắng bại.

- Hoa Phương, ngươi nhất định muốn chống lại ta sao? Nếu ngươi thu kiếm, vâng lời ta thì chắc chắn ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Đồ Phong khó khắn mở miệng dụ dỗ.

- Đồ Phong tên khốn kiếp. Chó mới muốn phục vụ ngươi, à không, chó còn không thèm mà chỉ có súc vật mà thôi. Chết đi.

Hoa phu nhân tức giận mắng to. Bạo Huyết đan trong cơ thể nàng vẫn đang không ngừng phát huy dược lực.

Nàng đem toàn bộ nguyên khí hiện có dồn hết vào thanh kiếm. Tuy mới chỉ khôi phục tới Kết Đan hậu kì nhưng uy thế lại không thua kém gì Ngự Không cảnh.

Đồ Phong có chút bất ngờ, không kịp trở tay bị đánh rơi xuống băng tuyết, miệng phun ra mấy tia máu