Vũ Tôn

Chương 219: Chương 219: Bất Thế Mạo Hiểm Đoàn.




Làm xong hắn xoay người lạnh lùng nhìn bảy tên nhóm Đồ Phong ( một tên đã bị Hoa phu nhân giết trước đó ) , bàn tay phải xòe ra sau đó bóp mạnh vào không gian. Bảy người miệng phun ra một ngụm máu tươi, đan điền vỡ nát.

Vũ Tôn lắc đầu nhìn Hoa phu nhân đang ngây dại thở dài:

- Bọn chúng giao cho các ngươi, có gì chúng ta sẽ nói sau.

Hắn quay người đi ra phía khác nhìn lên bầu trời.

Vũ Tôn biết mọi việc diễn ra hôm nay hết sức bất ngờ lẫn có chút không thể tin được đối với cả Hoa Phương lẫn thành viên của Bất Thế mạo hiểm đoàn. Vốn dự định làm một đứa trẻ để nhờ vào bọn họ thoát khỏi nơi quỉ quái này nhưng cuối cùng vì có chút cảm động trước tình cảm của bọn họ lẫn sự vong ân phụ nghĩa từ đám người Đồ Phong mà không nhịn được ra tay.

Xích Huyết Hoàng là một người rất quan trọng với hắn. Có lẽ từ khi Xích Huyết Hoàng kể cho hắn việc Tinh Không Hoàng cùng Huyền Thiên Hậu phản bội khiến Vũ Tôn cực kì căm ghét những kẻ súc sinh không biết ân đền oán trả.

Đám người Đồ Phong lúc này như cá nằm trên thớt, toàn bộ đã trở thành phế nhân. Thành viên của Bất Thế mạo hiểm đoàn sau khi phục hồi đã không ngần ngại đánh đập từng kẻ một tơi bời đến mức xương cốt vỡ vụn, sinh cơ đoạn tuyệt.

- Các ngươi hung hăng đi, các ngươi càn quấy đi.

- Không phải các ngươi to mồm lắm sao, bây giờ lại khóc lóc van xin thế?

- Ác giả ác báo. Đây chính là các ngươi tự tạo nghiệt.

Từng cú đấm, cú đá nện xuống là một câu mắng chửi vang lên.

Riêng Đồ Phong thì thê thảm hơn. Người thì chặt tay, cắt lữoi hắn, còn có người đáng sợ hơn là đem vài cục than đá ban nãy đốt nóng sau đó nhét vào cơ thể khiến hắn đau đớn sống không bằng chết. Từ trên người hắn mùi thịt cháy khét lẹt tỏa ra.

Không lâu sau, hắn đã biến thành một cái xác kinh khủng không nguyên vẹn. Đường đường một Ngự không cảnh lại có lúc chết trong kinh hoảng, sợ hãi, đau đớn và tuyệt vọng như vậy.



Có thể xem đó là ác giả ác báo.

Vũ Tôn không hề thấy bọn họ làm mất nhân tính. Thế giới tu chân mà, thực lực vi tôn. Tu sĩ càng quí trọng thọ nguyên và danh dự hơn phàm nhân nhiều lắm. Vốn thành viên của Bất Thế mạo hiểm đoàn cũng không phải người tàn nhẫn nhưng chính Đồ Phong đã bức bách họ đến nước đó.

- Đứa … Đại nhân, không biết …

Hoa phu nhân phức tạp nhìn Vũ Tôn ấp úng mở lời. Nàng không dám gọi hắn là Đứa nhỏ nữa. Bất kể là thế nào, một đứa bé có thể lạnh lùng và thực lực siêu tuyệt như vậy sao? Thậm chí trong lòng nàng có thể Vũ Tôn là một người rất lớn tuổi rồi, chẳng qua không biết dùng cách gì mà có thể giữ được thân hình nhỏ bé như vậy mà thôi.

Nghĩ lại cảnh nàng ôm ấp, cởi y phục trước mặt hắn đột nhiên khuôn mặt nàng đỏ bừng.



- Hoa tỷ, đừng gọi ta là Đại nhân, cứ gọi ta là đứa nhỏ cũng được.

Vũ Tôn ngắt lời nàng.

- Không không, như thế đâu có được.

Hoa Phương sợ hãi vội khoát tay.

Đám người sau lưng nàng cũng đổ mồ hôi lạnh. Đùa sao, ai dám gọi một người có tu vi Võ Vương trở lên thậm chí Võ Thánh, Võ Đế là đứa nhỏ. Cho dù là nghĩ họ cũng không dám.

- Hoa tỷ chê ta không xứng sao?


Vũ Tôn ánh mắt có chút không vui hỏi.



- Không phải, đại nhân. Ngài và bọn ta quá mức cách biệt, vì vậy chúng ta không dám mạo phạm.

Hoa phu nhân vội vã sợ hãi xua tay.

- Vậy được, nếu không xem thường ta thì cứ vậy đi, gọi ta là Đứa nhỏ hoặc Vũ Tôn đệ. Đó là tên của ta.

Vũ Tôn mỉm cười nói.

- Vâng, đại … à đứa … à Tôn.

Hoa Phương thụ sủng nhược kinh ấp úng.

- Ta biết tỷ có nhiều nghi vấn, tò mò nhưng mà ta cũng không tiện kể ra. Tỷ có thể tin chắc chắn ta ít tuổi hơn tỷ rất nhiều, cho nên gọi ta là tiểu đệ cũng không sao. Mục đích của ta ban đầu muốn lợi dụng mọi người để rời khỏi Băng nguyên này, bây giờ cũng vẫn như vậy. Không biết mọi người có thể giúp ta được chứ?

Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

- Được, được chứ. Tất nhiên rồi đại nhân.

Đám người phía sau Hoa phu nhân vội vã không cần suy nghĩ đáp.


Dù trong trường hợp nào Vũ Tôn cũng là ân nhân cứu mạng bọn họ. Đừng nói đưa hắn rời khỏi đây, cho dù làm trâu ngựa bọn họ cũng cam tâm.

- Vậy mọi người nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát. Ta có chút buồn ngủ rồi. À mà đừng gọi ta là đại nhân, nghe như ông già vậy. Ta còn chưa tới hai mươi, các ngươi gọi ta như thế thì sau này còn có cô nào muốn làm dâu nhà ta đây. Cứ gọi là đứa nhỏ nghe cũng hay lắm.



Vũ Tôn khẽ ngáp dài sau đó trêu đùa một chút. Hắn biết thừa bọn họ không có gan xưng hô như vậy.

- Vâng vâng à không…không …

Mười một người lâm vào thế khó xử. Bảo bọn họ gọi là Đại nhân thì không được vì rõ ràng người ta đã nói như thế rồi nhưng lại cũng không dám gọi là đứa nhỏ. Xưng tục danh lại càng không dám. Cho nên miệng ai cũng câm như hến.

- Mọi người nghe Tôn đệ nói gì chưa? Cứ theo ý đệ ấy mà làm. Nhanh trở về lều trại nghỉ ngơi, ngày mai còn lên đường.

- Rõ, Đoàn trưởng.

Hoa phu nhân không uổng làm đoàn trưởng, trải qua nhiều lần tinh phong huyết vũ cho nên rất nhanh chóng thích nghi tình huống.

Không lâu sau đám người đã quay về bốn cái trại ban nãy. Nhưng mà lần này Vũ Tôn được làm riêng thêm một cái khác chứ không để Hoa phu nhân ôm ấp như vừa rồi.

Đêm hôm đó cứ vậy trôi đi. Không ai ngủ được sau màn đi dạo quanh tử thần, chỉ có Vũ Tôn là chẳng lo lắng suy nghĩ gì vẫn ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau khi trời đã sáng rõ, mười ba người thu dọn đồ đạc lên đường.


Trên đường đi không khí khá yên lặng, có chút gì đó không thoải mái. Vũ Tôn lắc đầu cười khổ vì hiểu được nguyên nhân là do sự xuất hiện của hắn. Vì vậy hắn cũng chủ động đem một số thắc mắc trong đầu ra hỏi Hoa phu nhân.

Sau khi biết đây là Bắc vực hắn có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng quên đi. Từ Nam vực tới Bắc vực khá xa, nhưng nếu rơi ra từ vết rách không gian thì chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ cần rời khỏi Băng nguyên này thì trở về Nam vực không hề khó khăn.

Còn nguyên nhân của đám người Hoa phu nhân tới đây cũng khá đơn giản. Trên Tiềm Long Đại Lục các tu sĩ không chỉ có ở trong các môn phái, học viện mà còn có rất nhiều tán tu không phụ thuộc vào thế lực nào. Nhưng như vậy lẽ dĩ nhiên tài nguyên tu luyện sẽ khuyết thiếu trầm trọng. Bọn họ muốn có tinh thạch, có đan dược, có thiên tài địa bảo thì chỉ có cách tự kiếm để đáp ứng nhu cầu của mình.

Đó là lí do các mạo hiểm đoàn ra đời.

Bọn họ từng đám tu sĩ tụ tập lại với nhau, kết thành đoàn đội tổ chức đi đến các nơi nguy hiểm, khó khăn để tìm kiếm tài nguyên để phục dụng hoặc đem bán lấy thứ mình cần. Nơi càng ít người đến thì thiên tài địa bảo sẽ càng nhiều.



Thường thì thu thập được gì mọi người sẽ gộp lại chung sau đó bán một lượt, thành quả chia theo sự đóng góp của mỗi người.

Đi đơn lẻ dĩ nhiên sẽ có thu hoạch lớn nếu may mắn vì sẽ không phải chia cái gì cho ai nhưng cũng đi kèm với việc nguy hiểm luôn rình rập. Từ yêu thú, từ các loài cây cối có độc cho đến sự nguy hiểm của địa hình. Nhưng mà đáng sợ nhất vẫn là con người.

Đã là tán tu, không ai không thiếu tài nguyên. Đột nhiên gặp một người ôm một đám linh dược thiên tài địa bảo chẳng hạn thì làm gì có kẻ nào có thể ngoảnh mặt làm ngơ mà không tìm cách chiếm cho bằng được.

Vì vậy, đa phần mọi người lựa chọn đi theo đội nhóm. Dĩ nhiên không ít người đặt cược vào số mệnh lựa chọn đi một mình.

Đám người Bất Thế mạo hiểm đoàn này được thành lập từ bảy năm trước. Khi đó Đoàn trưởng là chồng của Hoa phu nhân tên là Nhiếp Phong vẫn còn sống. Hắn có tu vi Ngự Không trung kì còn Hoa phu nhân thì tu vi Kết Đan hậu kì. Bất Thế mạo hiểm đoàn lúc đó cũng là một Mạo hiểm đoàn khá có tiếng tăm trong giới Mạo hiểm đoàn tầm trung tại Bắc Vực. Lúc hùng mạnh nhất có tới cả trăm thành viên.

Nhưng không may cho Hoa phu nhân là trong một lần đi tìm kiếm tài nguyên bọn họ xảy ra xung đột với một Mạo hiểm đoàn khác. Hai bên đánh nhau cả nửa ngày không phân ra thắng bại sau đó mọi người rút về.

Những tưởng chuyện như vậy là xong, bởi vì hai Mạo hiểm đoàn xung đột không phải chuyện hiếm nhưng không ngờ Mạo hiểm đoàn kia không biết dùng cách gì mời được hai tên Võ Vương cao xông thẳng vào đại bản doanh của Bất Thế mạo hiểm đoàn gi3t chết Nhiếp Phong cùng nhi tử vừa mới sinh được mấy tháng của nàng, đánh bị thương cả mấy chục thành viên khác.

Sau lần đó, đa phần mọi người sợ hãi kéo nhau rời khỏi Bất Thế mạo hiểm đoàn, khiến Bất Thế mạo hiểm đoàn tụt dốc không phanh. Mười một người còn lại này chính là những người không vì khó khăn cũng như sợ hãi mà rời đi.

Hoa phu nhân sau khi chồng và con chết đã cực độ tuyệt vọng, mấy lần định quyên sinh nhưng vẫn cắng răng sống để tìm cách trả thù cho bọn họ. Trớ trêu thay Mạo hiểm đoàn kia ngày càng mạnh mẽ, uy danh vang xa cho nên hi vọng của nàng càng lúc càng xa vời nhưng điều đó không khiến nàng bỏ cuộc.

Còn một hơi thở nàng vẫn còn cố gắng.

Lần này tới Băng Nguyên cũng vì mục đích săn giết yêu thú và tìm thiên tài địa bảo. Nhưng mà không may cho bọn họ là khi tiến vào trung tâm Băng nguyên không lâu đã đụng ngay một con Băng Tuyết Ma Thiềm là yêu thú cấp 7, tức là ngang với Võ Vương cảnh đỉnh phong.

Vốn đám người Đồ Phong đen đủi gặp phải nó trước tiên, nhưng trời xui quỉ khiến thế nào Bất Thế mạo hiểm đoàn lại mò trúng tới phương hướng đó. Băng Tuyết Ma Thiềm sát tính rất mạnh, thấy có kẻ xâm phạm địa bàn là giết hết cho nên bọn họ bất đắc dĩ phải hợp lực với nhóm Đồ Phong.

Không ngờ đám người Đồ Phong lại không dùng toàn lực, cho nên Bất Thế mạo hiểm đoàn tu vi thấp hơn mới bị Băng Tuyết Ma Thiềm khiến cho ai cũng mang thương thế không nhẹ trên cơ thể nhưng vẫn phải giả vờ không có chuyện gì. Những tưởng bọn Đồ Phong đã tách đi vậy mà không ai biết chúng vẫn âm thầm lần theo dấu vết để lại bám theo phía sau.

Nếu không có Vũ Tôn, e rằng lần này Bất Thế mạo hiểm đoàn toàn bộ bị tiêu diệt rồi. Cho nên Hoa Phương trong lòng cực kì cảm kích hắn.