Vũ Tôn

Chương 41: Chương 41: Xung Đột ( 1 )




Chương 41:Xung Đột ( 1 )

Chan cười ngượng ngập, khẽ gãi gãi đầu.

“Xin chào Vũ Tôn. Tại phụ mẫu ta thích gọi như vậy nên mọi người cũng gọi theo. Ta cũng thấy nó chẳng hay gì cả.”

“Phải rồi, Chan, ngươi định gia nhập ban nào?” Vũ Tôn hỏi.

“Ta ư, ta định …” Chan chưa kịp nói xong thì có ba tên thiếu niên khác cùng nhau tiến đến. Một tên đi đầu nói.

“Vị huynh đệ này, ngươi đừng bị tên Chan này lừa gạt. Hắn chỉ là một tên phế vật miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn tham dự chiêu sinh mà thôi. Hơn nữa, gia cảnh của hắn cũng chẳng phải danh gia vọng tộc gì mà chỉ là một tiểu gia tộc của Lạc Thủy Thành.”

Hiển nhiên, bọn chúng thấy Vũ Tôn có dáng vẻ của công tử con nhà quyền quý hoặc có gia thế nên muốn lôi kéo hắn về phe mình. Chuyện này là điều hết sức bình thường bởi rất nhiều kẻ khác cũng đang làm như vậy.

“Các ngươi...”

Thiếu niên tên Chan nghe bọn chúng nói thế tuy rất tức giận nhưng không tỏ thái độ ra ngoài. Dường như hắn đã quá quen thuộc ba tên này, hơn nữa từng chịu qua không ít thiệt thòi nên chỉ nắm chặt bàn tay.

Bọn chúng xem thường Chan, quay mặt nhìn Vũ Tôn. Một tên tiếp tục nói:



“Chúng ta tới từ Lạc Phong đại quốc, tam đại gia tộc Vương gia, Trịnh gia, Sở gia. Không biết cao danh quí tánh của vị huynh đệ, tới từ nơi đâu.”

Vũ Tôn biết xem ra ba tên này cũng thuộc dạng công tử bột, con nhà có gia thế. Lạc Phong đại quốc trong phạm vi vài chục ngàn dặm cũng tuyệt đối xếp trong ba quốc gia mạnh nhất, chúa tể của hàng chục quốc gia lớn nhỏ khác. Nhưng thái độ của ba kẻ này làm hắn cảm thấy không thích. Bọn chúng quá xem thường xuất thân của người khác. Hắn cười khẽ đáp:

“Ta tới từ Vũ gia, Thanh Dương tiểu quốc, không biết có thể trở thành bằng hữu của ba vị hay không?”



“Thanh Dương tiểu quốc???” Lời Vũ Tôn nói ra làm ba tên công tử mới đễn lẫn Chan khá bất ngờ.

“Các ngươi có nghe thấy quốc gia này bao giờ chưa?” Một tên quay sang nhìn hai kẻ đồng bạn hỏi.

“Hừ, thì ra chỉ là một kẻ tới từ tiểu quốc. Đúng là làm mất thời gian của chúng ta.” Một tên khác đáp.

“Tới từ rừng núi như hắn liệu có đáng gì để lôi kéo. Ta đã bảo nhìn người không chỉ nhìn qua bề ngoài mà các ngươi đâu có nghe. Phế vật đi cùng nhau cũng đúng.” Tên còn lại dùng ánh mắt khinh thường nói. Thái độ của bọn chúng quả thực quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Nói xong, bọn chúng kéo nhau đi, nhưng tên thiếu niên tên Chan vẫn ở lại.


“Ngươi sao còn chưa đi?” Vũ Tôn tò mò hỏi. Hắn nghĩ những người tới từ đại quốc gia tuyệt sẽ không kết giao với kẻ như hắn.

“Ngươi nghĩ ta cũng như ba tên kia? Đối với ta, xuất thân không quan trọng. Ta một mình trốn gia đình tới nơi này, gặp qua nhiều người, nhiều lần suýt chết. Ta chỉ muốn kết giao cùng ngươi, ngươi tin hay không thì tùy. Nếu ngươi có định kiến như vậy thì ta đi trước.” Chan có chút tức giận nói.

“Không phải, ta không có ý đó. Ta chỉ nghĩ ngươi dù sao cũng tới từ đại quốc gia, sẽ không muốn giao lưu với tiểu quốc như ta.” Vũ Tôn vội giải thích.

“Đại quốc hay tiểu quốc đều là con người, cớ gì phải phân biệt người nọ người kia. Ta cũng là một người tầm thường, chỉ có luyện khí tầng 7, đâu hơn gì ngươi. Hơn nữa, ta thấy ngươi cũng đi một mình như ta, không có người đi cùng nên muốn kết giao với ngươi. Ngươi không chê người bằng hữu phế vật này chứ?” Chan mỉm cười thân thiện hỏi.

“Đương nhiên là không rồi. Ta cũng mong được kết giao thêm nhiều bằng hữu.” Vũ Tôn mỉm cười giơ bàn tay phải ra.

Chan hiểu ý, mỉm cười rồi giơ bàn tay trái nắm lấy lắc lắc. Chỉ là vô tình kết giao bằng hữu, nhưng hắn không hề biết rằng, nhờ có chuyện này mà tương lai của hắn thay đổi hoàn toàn. Hắn sau này sẽ bước tới một nấc thang mà vô số kẻ thiên tài còn phải mơ ước.

----

“Huynh đệ, ngươi tới từ đâu?”

“Huynh đệ, chúng ta kết giao bằng hữu được chứ?”




“Huynh đệ, trông ngươi thật oai phong a. Không chê thì làm bằng hữu ta đi.”

“Ta mười bốn tuổi, luyện khí tầng 8, không biết vị huynh đệ …”

"Vị tiểu thư này trông thật xinh đẹp a, không biết ta có thể làm quen được không?"

…. Khắp mọi nơi, tiếng ồn ào, huyên náo nói chuyện vang lên. Còn chưa tới lúc Nam Thiên Học Viện mở cửa nhưng không khí đã vô cùng nhộn nhịp. Vũ Tôn cùng Chan ở cùng một chỗ nói một số thứ chuyện trên trời dưới đất. Từ sau ba tên kia, cũng có không ít kẻ tới làm quen với Vũ Tôn cùng Chan nhưng khi biết Vũ Tôn tới từ tiểu quốc liền dùng ánh mắt khinh thường đi tới chỗ khác.

“Vị công tử này, trông ngươi thật oai phong a.” Một tiếng nói nịnh nọt vang lên.

Vũ Tôn nghe lập tức nhận ra là một trong ba kẻ từng xem thường hắn lúc trước. Ngoảnh đầu lại, thấy ba tên đó đang xum xuê nịnh hót một tên thiếu niên niên kỉ chừng mười sáu ngồi trên một chiếc ghế lớn, nhiều kẻ đứng xung quanh.

“Nói điều thừa. Nam Phương công tử là cháu trai của Nam Phương Mộc, trưởng lão hình bộ Nam Thiên Học Viện tất nhiên phải oai phong rồi. Ngươi thử nhìn xem có ai dám nói mình hơn Nam Phương công tử đây?” Một tên đứng đằng sau kẻ được gọi là Nam Phương công tử tâng bốc.


“Cái gì, cháu trai của Nam Phương Mộc trưởng lão?” Ba tên kia đồng thời kinh hô.

“Ta đoán không sai mà, nhìn Nam Phương công tử từ xa đã thấy tuyệt đối không phải người thường, uy dũng phi phàm, khí chất vô song, khiến người khác phải ngước nhìn. Lúc đó ta biết đây tuyệt đối là Rồng Trong Loài Người.” một tên trong ba tên khi nãy vội mở miệng nịnh nọt.

“Quả thực khí chất vô song, tương lai Nam Phương Công Tử thành tựu tuyệt đối không thể đo đếm.” Một tên nữa tiếp lời.

“Không dám a, mấy vị bằng hữu quá khen.” Tên Nam Phương Công Tử mỉm cười trả lời.

“Công tử nói không, ai dám nói có đây.” Không chỉ ba tên mà những kẻ xúm quanh hắn cũng mở miệng tâng bốc.




Quả thực nhìn bọn chúng lúc này không khác gì chó nịnh chủ, chỉ khác là đứng bằng hai chân và bốn chân. Đủ mọi lời nói tâng bốc vang lên liên hồi. Tên Nam Phương Công Tử kia tuy không tỏ vẻ gì nhưng ánh mắt hắn đã toét lên vẻ đắc ý vô cùng. Càng lúc càng có nhiều người tới nịnh nọt, tâng hắn lên tận trời.

Vũ Tôn khẽ mỉm cười, lắc đầu quay đi. Quả thực là người có gia thế lớn cũng vô cùng có lợi a, đi đâu người ta cũng vây quanh như hoàng đế.

Tuy nhiên, hành động của hắn vô tình lọt vào mắt tên Nam Phương Công Tử kia. Lập tức khuôn mặt hắn trầm xuống. Hành động của Vũ Tôn làm hắn nghĩ Vũ Tôn đang khinh thường hắn. Ánh mắt hắn lóe lên chút băng hàn. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ Vũ Tôn cũng là kẻ có hậu trường lớn nên hắn không muốn lỗ mãng. Hắn ngồi thẳng dậy, híp mắt lại, quay sang một tên vây lấy hắn nói:

“Không biết ai có thể mời vị bằng hữu kia tới đây, tại hạ xin vô cùng cảm ơn.” Đoạn, hắn giơ ngón tay chỉ về Vũ Tôn.

“Để ta, để ta.” Vô số tiếng tranh nhau vang lên. Đây quả là một cơ hội tốt để lấy lòng Nam Phương Công Tử a.

“Khoan đã. Không biết Nam Phương Công Tử sao lại chú ý tới một tên hèn kém như hắn? Chỉ làm công tử thêm dơ bẩn mà thôi.” Một tên trong ba tên khi nãy vội lên tiếng.

“Hèn kém? Không lẽ vị công tử này quen biết vị kia? Ta chỉ thấy công tử ấy phong độ bất phàm nên muốn kết giao thôi.” Nam Phương Công Tử nói, hắn nhấn mạnh hai chữ Hèn Kém, cố ý để Vũ Tôn nghe được.

-----------

Xin lỗi chư vị hôm nay ta up chương hơi muộn a. Cũng do có việc nên bận rộn, mong chư vị đạo hữu thông cảm. Đêm nay khoảng hơn 11h sẽ có thêm chương. Mong đề cử a.