Vũ Tôn

Chương 45: Chương 45: Trắc Thí Hoàn Thành




Chương 45:Trắc Thí Hoàn Thành

Câu này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra ngoài. Nhìn thái độ các Trưởng Lão đối với Bảo Nhi là đủ hiểu nàng trong mắt họ đáng giá thế nào so với hắn. Nếu có người nghe được hắn nói câu này, tuyệt đối sẽ dùng một bàn tay chụp chết hắn ngay lập tức. Hắn không có giá trị gì nếu so sánh với nàng.

“Ngươi tên gọi là Bảo Nhi a. Ngươi khỏe. Ta là Hạ Thanh, Trưởng Lão ban Vũ kỹ.”

“Ta là Tần Lăng, Trưởng Lão ban Ma pháp. Rất vui được gặp qua ngươi, Bảo Nhi.”

“Ta là Mộc Uyển, Trưởng Lão ban Ma pháp. Hi vọng sớm thấy ngươi trở thành học viên ban Ma pháp chúng ta.” Một nữ Trưởng Lão tên gọi Mộc Uyển mỉm cười.

Lần lượt các vị Trưởng Lão khác cũng nhao nhao thay phiên nhau giới thiệu bản thân. Vị nào cũng cố nặn ra nụ cười đẹp đẽ, thân thiện nhất có thể để chào hỏi Bảo Nhi. Quả thực khiến lũ học viên tham dự chiêu sinh lẫn các học viên kiểm tra trắc thí mắt chữ A, miệng chữ O. Có lẽ, Bảo Nhi này rất ghê gớm mới khiến người ta không ngại thân phận Trưởng Lão cung kính vậy a.

Bảo Nhi nhìn lần lượt từng vị, khẽ gật đầu chào mà không nói thêm câu nào. Nàng chỉ lẳng lặng tiến về vị trí những người đã trắc thí xong. Nhưng các Trưởng Lão lại không hề lên tiếng trách móc hay có thái độ bực dọc mà chỉ gật đầu với nàng.



“Khi kết thúc Chiêu sinh, phải ngay lập tức báo với Viện Trưởng. Đợt chiêu sinh này không ngờ gặp được thiên tài còn ghê gớm hơn cả Cực Vấn Thiên. Chúng ta chắc chắn sẽ được Viện Trưởng khen thưởng a.” Mộc Trưởng Lão nói.

“Đúng vậy. Hi vọng trong số những kẻ còn lại sẽ có kẻ xuất chúng. Hơn thì không dám, chỉ cần bằng hai phần ba Bảo Nhi thì chúng ta cũng mãn nguyện rồi.” Tần Trưởng Lão gật gù.



“Tiếp tục tiến hành chiêu sinh.” Hạ Trưởng Lão ra lệnh.

Lập tức không khí lại im lặng như ban đầu. Các Học viên phụ trách quay trở lại vị trí của mình, hét lớn:

“Những ai chưa hoàn thành trắc thí, ngay lập tức trở về vị trí tiếp tục tiến hành.”


Đám thiếu niên nhanh chóng xếp lại đúng hàng của mình, tiến dần tới Trắc Thí Tủy Tinh cầu. Ở hàng thứ 6 là hàng của Vũ Tôn, cũng đến lượt hắn trắc thí. Không có ai biết rằng, ở một vị trí không ai quan sát tới được đang có một thân ảnh chắp tay đứng quan sát mọi chuyện đang diễn ra. Cho dù Bảo Nhi – thiên tài Huyền Linh Thánh thể xuất hiện thân ảnh đó cũng chỉ khẽ ồ lên một tiếng nhỏ rồi thôi nhưng khi trông thấy khuôn mặt Vũ Tôn thì thân ảnh đó lảo đảo suýt ngã. Người hắn run run, dụi mắt vài lần giống như không tin vào những gì đang xuất hiện.

Không phải ai khác, chính là Hồn Thiên Đế. Hắn tới đây theo lời của Xích Huyết Hoàng để bảo đảm an toàn cho một thiếu niên tên Vũ Tôn. Ban đầu hắn chỉ nghĩ thiếu niên đó là con em hay hậu bối gì đó của Xích Huyết Hoàng, muốn tới nơi này lịch lãm, rèn luyện nhưng khi thấy thân ảnh của Vũ Tôn thì hắn choáng váng. Tên thiếu niên này sao y chang vị Xích Huyết Hoàng tối hôm qua a. Rút cục chuyện này là sao??? Hắn u mê không hiểu điều gì.

Vũ Tôn hít một hơi dài rồi bước chân tiến đến, hai tay nhẹ nhàng đặt lên viên Thủy tinh cầu. Hình ảnh như những gì ban nãy hắn chứng kiến của Bảo Nhi khi trắc thí lại xuất hiện. Một luồn sáng nhỏ màu xanh như con rắn hiện ra, chui vào cơ thể hắn sau đó hắn chỉ cảm thấy như nó bò khắp người mình một vòng rồi quay ra, trở lại Thủy tinh cầu.

Viên thủy tinh cầu quang huy lóe lên, so với Bảo Nhi thì yếu hơn nhiều. Lần lượt hai dòng chữ mười lăm cùng Hậu Thiên trung kì xuất hiện. Lâu hơn một lát, dòng chữ thứ ba: Phàm thể đỉnh cấp cũng từ từ hiện ra.

“Vũ Tôn, cốt linh mười lăm, tu vi Hậu thiên trung kì, thể chất Phàm thể đỉnh phong.” Tên học viên giám sát công bố.

“Cái gì, không phải ba tên kia nói hắn là phế vật sao? Tại sao lại có tu vi Hậu Thiên trung kì?” Nam Phương Long tức giận mắng.




“Hậu Thiên trung kì ???” Những kẻ châm biếm Vũ Tôn khi biết hắn chỉ đến từ một tiểu quốc gia lập tức trợn mắt. Thằng này đến từ Tiểu quốc thì sao lại cường mãnh như vậy a? Bọn hắn tới từ Đại quốc cũng chỉ có Luyện khí chín tầng, còn kém hắn cả một cảnh giới. Lập tức ý nghĩ Vũ Tôn hí lộng bọn hắn hiện lên khiến chúng tức điên.

“Ồ, mười lăm tuổi, dựa vào Phàm thể đỉnh cao mà có thể tu luyện tới Hậu thiên trung kì. Tên nhóc này quả thực ghê gớm a.” Vị Mộc Trưởng Lão khen ngợi.

“Phàm thể đỉnh tuy không phải hạng bỏ đi nhưng cũng chỉ là một thể chất tương đối tầm thường. Có lẽ hắn có tư chất cực cao hoặc là hậu bối của một thế gia lớn.” Hạ Trưởng Lão gật đầu.

“Có lẽ hắn được bồi đắp bằng linh dược mà nên hoặc gặp kì ngộ gì đó, phàm thể đỉnh thì gần như tư chất cao nhất cũng chỉ là Ngũ cấp mà thôi.” Tần Trưởng Lão lắc đầu.

“Có lẽ là kì ngộ a. Nếu dựa vào linh dược thì hắn mãi mãi không thể nào thành tựu quá được Tiên thiên.” Mộc Trưởng Lão nhắm mắt lại, hờ hững nói.


“Hậu thiên trung kì? Chuyện này là sao? Ta cảm giác tên kia chính là Xích Huyết Hoàng lão tổ nhưng tại sao chỉ có tu vi Hậu thiên trung kì? Hơn nữa Xích Huyết Hoàng lão tổ thì việc gì phải tới nơi này học tập? Giống nhau như vậy có thể là là nhi tử của ngài không?” Hồn Thiên Đế đầu rối như tơ vò tự hỏi.

“Tốt rồi, ngươi tới bên kia đi.” Tên học viên kiểm tra chỉ về phía những người đã trắc thí xong, sau đó nói: “ Người tiếp theo.”



Chan hơi có chút lo lắng bước lên. Ánh mắt hắn tràn đầy nghi hoặc nhìn Vũ Tôn. Rõ ràng Vũ Tôn nói với hắn Vũ Tôn tới từ một tiểu quốc, nhưng sao thực lực lại ghê gớm như vậy? Gia tộc hắn nếu vậy chỉ là một tiểu gia tộc, so với gia tộc của mình tuyệt đối thua kém nhiều. Thể chất hắn cũng chỉ là Phàm thể đỉnh như mình, mình trải qua nhiều mưa gió, không ít lần chết hụt trong tay tử thần mới có được tu vi hôm nay a, hắn chẳng lẽ sống trong luyện ngục từ bé ??? Nghi hoặc nhưng hắn vẫn tin tưởng Vũ Tôn, bởi ngoài Vũ Tôn, không có kẻ nào mà không khinh thường khi biết tu vi của hắn chỉ có Luyện Khí 7 tầng. Linh cảm của hắn cho biết, Vũ Tôn tuyệt đối là một người có thể tin tưởng được.

Một lát sau có kết quả, Chan cốt linh mười sáu, tu vi Luyện khí tầng 7, phàm thể đỉnh. Miễn cưỡng hợp cách. Hắn tới cạnh Vũ Tôn, chưa kịp nói gì thì Vũ Tôn đã nói trước:

“Những gì ta nói với ngươi hoàn toàn là sự thật, không một chữ sai lời. Ta biết ngươi nghi hoặc nhưng ta cách đây không lâu có chút kì ngộ. Chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?”

“Đương nhiên rồi, chỉ cần ngươi vẫn coi ta là bằng hữu.” Chan mỉm cười đầy thân thiện.

Khoảng nửa canh giờ sau, toàn bộ những kẻ tham dự chiêu sinh đều đã trắc thí xong. Chỉ có một số ít có tu vi trên Hậu thiên cảnh, còn lại đều chiếm đa số là Luyện Khí tầng 8, 9, số ít tầng 7. Lần chiêu sinh này ngoại trừ “Phượng Hoàng” giữa bầy gà là Bảo Nhi thì quả thực kết quả kém cỏi chưa từng thấy. Tuy nhiên, không có kẻ nào vi phạm qui định chiêu sinh như mọi lần trước. Điều này quả thực trước giờ chưa từng có trong lịch sử Nam Thiên Học Viện.

“Tốt rồi, các ngươi đều đã hoàn thành trắc thí. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để trở thành học viên của học viện. Bây giờ mới đến giai đoạn quan trọng nhất. Các ngươi toàn bộ phải vượt qua một thử thách nữa mới đủ điều kiện gia nhập Nam Thiên Học Viện, những kẻ thất bại lập tức đào thải.” Vị Tần Trưởng Lão đứng dậy, giơ bàn tay phải lên trời nghiêm nghị nói.