Vũ Tôn

Chương 62: Chương 62: Tình Đồng Đội




Chương 62:Tình Đồng Đội

“Ngươi thế nào rồi Cún? Đã tốt hơn chưa?” Chan ân cần hỏi.

“Ta không sao, từ lúc đánh đập bọn chúng một trận ta đỡ hơn nhiều rồi.” Cún khoát tay.

“À phải rồi, mau đưa hết lệnh bài của bọn chúng để ta xem chúng ta kiếm được bao nhiêu nào.” Cún mắt sáng lên vội vàng giục giã.

“Ngươi…” 4 người ngao ngắn lắc đầu. Đúng là ma nữ hám lợi a. Thương tích không lo, chỉ lo đi cướp bóc.

Nhanh chóng, Cún đã tập hợp được 7 tấm lệnh bài về tay mình. Khuôn mặt nàng còn hơi sưng đỏ cộng với vẻ mặt hồi hộp khiến nàng trông hết sức ma mãnh, đích thị là tiểu ma nữ.

Lần lượt từng tấm lệnh bài qua tay nàng rồi đặt xuống đất. Đến cái cuối cùng, Cún khẽ lắc đầu ngao ngán.

“Thế nào? Ít quá hả? Bọn chúng hầu hết là tân sinh, hơn nữa có lẽ hai tên cựu sinh cũng chỉ là hạng tèm nhèm trong ngoại môn nên điểm tích lũy không nhiều. Đừng buồn.” Bảo Nhi khẽ an ủi.

“Các ngươi có biết bên trong bảy tấm lệnh bài đó có bao nhiêu điểm không?” Cún đột nhiên hỏi.

“Chắc khoảng 4 ngàn đi.” Dương trả lời đại.



“Còn các ngươi?” Cún quay sang từng người còn lại tò mò.

“Ta cũng nghĩ vậy” Vũ Tôn nhún người đáp.

“Ta cũng thế.” Bảo Nhi cùng Chan cũng không đưa ra dự đoán của mình.



“Ta nói cho các ngươi biết, sai rồi, sai hoàn toàn rồi.” Khuôn mặt Cún đột nhiên trở nên ranh mãnh như bình thường.

“Không phải 4 ngàn mà là tận 10 ngàn. Mười ngàn đó các ngươi nghe chưa.” Ánh mắt Cún sáng ngời, khuôn mặt mừng rỡ nói.

“Mười ngàn.” Bốn người đồng thanh lên tiếng. Miệng ai cũng hình chữ O, đủ nhét cả 1 quả trứng vào.

“Riêng tên Nam Phương Long đã có tới 5 ngàn, hai tên cựu sinh mỗi tên một ngàn năm trăm. Bốn tên tân sinh kia thì chỉ có 500.” Cún nói rõ.


“Nam Phương Long có tới 5 ngàn. Nhưng gia gia hắn là Trưởng Lão thì việc này không phải không thể. Có lẽ gia gia hắn chuẩn bị trước cho hắn. Có chỗ dựa lớn quả nhiên hạnh phúc a.” Vũ Tôn cảm thán.

“Mười ngàn, vậy thì mỗi người hai ngàn. Nhanh đưa lệnh bài của các ngươi đây.” Cún thúc giục. Nàng chỉ hận không thể ngay lập tức chuyển hết điểm tích lũy vào lệnh bài của mình.

“Phần của ta ngươi hãy giữ lấy đi, lần này ngươi bị thương nặng nhất nên ta tình nguyện tặng điểm tích lũy cho ngươi.” Chan bất ngờ lên tiếng.

Hắn làm vậy lúc này không đơn thuần chỉ là cảm tính. Mục tiêu của hắn lần này là gia nhập được Nam Thiên Học Viện, việc điểm tích lũy đối với hắn trước kia vốn vô cùng xa vời. Hắn được tín nhiệm làm đội trưởng đã là điều quá sức tưởng tượng của hắn. Hơn nữa hắn làm vậy lúc này tuyệt đối làm cho tinh thần nhóm nâng cao hơn. Một nhóm nhỏ gồm những đứa trẻ mới quen, để bọn chúng có thể thực sự vì mọi người thì phải biết quan tâm, san sẻ đúng lúc.

“Ta cũng như Chan.” Vũ Tôn giơ tay nói. Cho dù Chan không làm vậy trước thì hắn cũng sẽ như thế. Cún vì dẫn dụ kẻ địch mà bị đánh tơi tả, đối với hắn 2000 điểm tích lũy không là gì so với một thành viên sẵn sàng hi sinh vì đội ngũ như thế.

“Chúng ta cũng vậy. Cún xứng đáng nhận được toàn bộ. Xem như đó là phần thưởng dành cho sự hi sinh của nàng đi.” Dương nhìn Bảo Nhi, thấy nàng gật đầu thì hắn cũng hiểu ý nên nói không chút ngập ngừng.

“Các ngươi, các ngươi có phải chê bổn cô nương là quỷ nghèo nên làm vậy đúng không. Chúng ta là thành viên một chiến đội, không thể có chuyện như vậy được. Đã chung một chiếc thuyền thì ai cũng phải cố gắng chèo lái nó. Ta không làm thế tin rằng các ngươi cũng sẽ làm thế. Mau mau đưa lệnh bài đây nếu không bản cô nương giận bây giờ.” Cún hai tay chống hông dậm chân ra lệnh.

Bốn kẻ Vũ Tôn méo mặt. Nữ ma đầu này tính khí vẫn hung dữ a. Người khác được như nàng phải vui mừng khôn siết không ngờ nàng vẫn còn mặc kệ để đòi chia đều. Đột nhiên trong lòng mỗi người một cảm giác ấm áp xuất hiện. Có lẽ chiến đội của bọn họ thực sự là chiến đội của tình bằng hữu mà không vì danh lợi.

“Mau lên, đừng để ta chờ lâu. Bản cô nương mỏi chân a.” Cún đột nhiên nũng nịu nói.




Bốn người gật đầu như gà mổ thóc, vội đưa lệnh bài cho Cún. Sau đó Chan còn đưa nốt cho nàng chiếc nhẫn trữ vật của Nam Phương Long, Cún mắt lại sáng hơn đèn pha ô tô nghiên cứu một hồi. Riêng thanh kiếm của Nam Phương Long thì Vũ Tôn sử dụng. Hắn chưa có vũ khí tùy thân, hơn nữa thanh nhuyễn kiếm tuy mềm dẻo nhưng hết sức sắc bén. Để nó cho một Hậu thiên hậu kì sử dụng tuyệt đối tăng thêm rất nhiều sức mạnh.

------

“A, đau chết ta mất.” Một tên cựu sinh trong nhóm của Nam Phương Long tỉnh lại. Toàn thân hắn tê dại, đau đến ê ẩm.

“Đúng rồi ta đã chết hay còn sống đây.” Hắn lồm cồm bò dậy, mơ hồ nhìn xung quanh.

“Nam Phương Công Tử, Nam Phương Công Tử. Ngươi không sao chứ? Mau tỉnh lại a.” Hắn trông thấy Nam Phương Long cùng năm tên khác vẫn đang bất tỉnh, toàn thân đầy máu vội vã hốt hoảng gọi. Vốn dĩ muốn bám đuôi Nam Phương Long để có chỗ dựa vững chắc không ngờ lại tự hại bản thân thê thảm thế này a. Nam Phương Mộc mà biết tuyệt đối không tha cho bọn chúng.

“Ư.” Nam Phương Long khẽ cất tiếng rên rỉ, sau đó ánh mắt dần hé ra. Toàn thân hắn vô lực, đau đớn không gì sánh được.

Một lát sau, năm tên còn lại cũng tỉnh dậy. Không có kẻ nào còn nguyên lành cơ thể. Chúng vội vã vận khí trị thương.


“Vũ Tôn, Chan, Cún, Bảo Nhi, Dương. Các ngươi tốt lắm. Thù này không trả ta không còn là Nam Phương Long.” Nam Phương Long đau đớn, cắn răng nói. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ hắn chịu nhục nhã như vậy. Thậm chí vũ khí tùy thân cũng như lệnh bài, nhẫn trữ vật đều bị người khác cướp đi.

Sáu tên kia thấy Nam Phương Long như vậy ánh mắt cũng hiện lên vẻ thù oán. Bọn chúng bây giờ không những trắng tay còn bị trọng thương, coi như còn hơn 1 ngày cũng bất lực trong việc kiếm thêm điểm tích lũy. Tên nào cũng nhìn Nam Phương Long đầy chán ghét nhưng không dám tỏ rõ ra. Cũng tại ngươi rỗi việc đi trêu vào một ổ kiến lửa làm gì, chẳng những không làm gì được chúng còn bị cắn cho gần chết. Thậm chí có kẻ còn thấy hối hận nhưng đã quá muộn.

“Các ngươi yên tâm, sau khi tiến vào ngoại môn gia gia ta sẽ cho chúng sống không bằng chết. Những gì các ngươi đã mất hôm nay sẽ sớm trả lại gấp đôi.” Nam Phương Long dường như cảm thấy được điều gì đó nên cố gắng trấn an đồng bọn.

“Hi vọng được như lời ngươi nói a.” 6 tên kia thầm nghĩ.



“Nam Phương Công Tử quá lời. Bây giờ chúng ta sẽ tìm cách liên hệ với những kẻ cựu sinh khác không để bọn nhóc kia tiến vào được ngoại môn nếu không sẽ trở thành trò cười cho mọi người.” Một trong hai tên cựu sinh nói.

“Được, ngươi cứ làm cho tốt, bản công tử tuyệt không bạc đãi.” Nam Phương Long lạnh lùng đáp.

“Đa tạ Nam Phương Công Tử.” tên kia gật đầu cảm ơn.

------

“Không biết bọn trẻ thế nào rồi. Đã có kẻ nào vượt qua được khu rừng này chưa?” Bên ngoài khu rừng, mười một vị trưởng lão đang đứng ngang hàng quan sát vào bên trong khu rừng bỗng nhiên có người hỏi.

“Dương Trưởng Lão, ngươi quá đề cao bọn chúng a. Đám cựu sinh đã chực chờ cũng như săn lùng tân sinh như hổ đói rình mồi thì đâu có dễ dàng gì mà đám tân sinh tiến vào được. Lần này chỉ cần được một nửa vượt qua thử thách coi như đã thành công mỹ mãn ngoài mong đợi a.” Tần Trưởng Lão đáp.

“Có lẽ vậy. Chỉ hi vọng nữ oa Huyền Linh thánh thể sẽ không có việc gì đi nếu không chúng ta sẽ không biết ăn nói sao với Viện trưởng đại nhân.” Mộc Trưởng Lão lo lắng.

“Tiếc là Viện trưởng đại nhân không cho chúng ta để ý tới bọn trẻ nếu không thì đâu cần lo lắng như thế này.”

“Hi vọng bọn chúng sẽ cho chúng ta thêm nhiều kinh hỉ a.” Hạ Trưởng Lão ánh mắt đầy mong chờ nhìn phía trước.