Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 12: Tái chiến vĩ hạt sói đầu đàn




Chương 12: Tái chiến vĩ hạt sói đầu đàn

Một con Vĩ Hạt Sói đầu đàn bất thình lình nhảy ra chắn trước mặt ba người Hoàng Mộc. Lông của vĩ hạt sói xù xì, r·ối l·oạn, nhiều chỗ còn dính cả tuyết và máu xanh, rõ ràng đây là con vĩ hạt sói đầu đàn lúc nãy đã giao chiến với hổ trắng, tiếng gầm của hổ trắng chỉ làm nó b·ất t·ỉnh chứ không t·ử v·ong.

Tình huống bất ngờ đi kèm bộ dáng hung dữ làm Đổng Kiếm và Ngọc Lan không khỏi hét lên sợ hãi, ngã về phía sau. Khoảng cách gần nếu ba người cùng chạy sẽ có người t·hiệt m·ạng, ở bên này vĩ hạt sói đầu đàn cũng không cho nhóm người Hoàng Mộc thời gian để suy nghĩ, vừa gặp đã lao đến t·ấn c·ông.

Hoàng Mộc vẫn giữ được sự bình tĩnh, tình huống cấp bách, dải lụa xanh cấp tốc được hình thành trước mặt Hoàng Mộc rồi lấy một tư thế đơn giản nhất bay thắng đến đầu của Vĩ Hạt Sói, dải lụa bám quanh mặt sói, cuốn qua cổ sói, siết chặt, bản thân thì lùi về sau mấy chục bước.

Dải lụa siết chặt nhưng không phải để siết c·hết Vĩ hạt sói, lực đạo dải lụa hình thành từ linh lực của Hoàng Mộc mặc dù mạnh mẽ nhưng để siết c·hết Vĩ hạt sói thật như chuyện lấy sợi chỉ mà siết đứt hòn sắt vậy, không thể xảy ra.

Dải lụa xanh nhè vào hai mắt của Vĩ Hạt Sói mà quấn liền mấy vòng, che đi tầm nhìn của Vĩ Hạt Sói. Bỗng chốc trước mắt tối sầm làm cho đòn t·ấn c·ông của Vĩ Hạt Sói dừng lại, nó dùng hai chân trước liên tục cào vào dải lụa trước mặt hòng kéo nó ra.

Tận dụng một chút thời gian hòa hoãn, Hoàng Mộc nói gấp:

-Triển khai kế hoạch diệt hổ đã bàn tối qua.

Đổng Kiếm và Ngọc Lan nghe Hoàng Mộc nói, lấy lại bình tĩnh từ cơn hoảng sợ, hai người chia hai ngã khác nhau chay ra xa.

Vĩ Hạt Sói sau một hồi dùng móng vuốt sắc lẹm cào vào dải lụa, dải lụa đã xuất hiện vết rách, biết không thể giữ tình trạng này lâu Hoàng Mộc liền cho dải lụa tan biến. Dải lụa biến mất, một lần nữa lại từ từ hình thành trước mặt Hoàng Mộc.

Vĩ Hạt Sói đầu đàn vốn đã hung dữ, hôm nay bị Octopieus điều khiển lại bị Hổ trắng chấn cho b·ất t·ỉnh, nó như bị điên dại, bộc phát thu tính hơn bình thường. Gương mặt dữ tợn, nhe nanh múa vuốt lao nhanh về thân ảnh đang khiêu khích nó phía trước.

Phía trước là một thân ảnh nhỏ nhắn mặc màu xanh, tay cầm dải lụa cũng màu xanh, không Hoàng Mộc thì là ai, Hoàng Mộc để Đổng Kiếm và Ngọc Lan chạy về hai phía còn phần mình ở lại khiêu khích Vĩ Hạt Sói. Không phụ kỳ vọng của cậu, Vĩ Hạt Sói đầu đàn hướng đến Hoàng Mộc t·ấn c·ông, chỉ có một điều không như dự liệu của Hoàng Mộc, đòn t·ấn c·ông này của Vĩ Hạt Sói hung bạo hơn sự phán đoán của cậu rất nhiều.

Thế đến cực nhanh, Hoàng Mộc nhảy lùi về sau, một tay cầm dải lụa, đầu kia của dải lụa dưới sự điều khiển của Hoàng Mộc bám vào một mỏm đá trên đầu, dải lụa co lại cùng với sức bật của Hoàng Mộc giúp cậu tránh được một trảo của Vĩ Hạt Sói.

Vĩ Hạt Sói nhảy chồm lên móng vuốt vồ trượt, dư lực dồn vào mặt tuyết, làm mặt tuyết tơi bời, tuyết bay tứ tung. Không dừng lại, chiếc đuôi dài ngoằng đầy gai nhọn, cong v·út lên đâm về phía Hoàng Mộc trên không trung. Hoàng Mộc tinh thần tập trung cao độ, chỉ một sai lầm cũng khiến bản thân bỏ mạng ngay lập tức, đã học được kinh nghiệm khi chiến đấu với mãng xà, dồn sự chú ý vào toàn bộ thân thể sói chứ không chỉ riêng móng vuốt hay mõm sói.



Ngay khi chiếc đuôi cong lên Hoàng Mộc đã nhận ra, căn chuẩn thời gian, đầu kia của dải lụa bám vào mõm đá, dưới sự điều khiển của Hoàng Mộc được thả ra, Hoàng Mộc rơi xuống mặt đất vừa vặn tránh được mũi chích của Vĩ Hạt Sói.

Không có thời gian để suy nghĩ, Hoàng Mộc cầm theo dải lụa cấp tốc chạy ra xa. Ở một bên Đổng Kiểm sau khi cách xa Vĩ Hạt Sói một khoảng cách nhất định, liền điều khiển dao nhỏ t·ấn c·ông Vĩ Hạt Sói. Con dao sắc nhọn hướng vào những vùng lông dính máu xanh của Vĩ Hạt Sói mà t·ấn c·ông, lực đạo cực mạnh.

Bụp một tiếng nhẹ nhàng vang lên, vậy mà chỉ gây ra một vết xước trên da Vĩ Hạt Sói đầu đàn.

Đổng Kiếm chửi thề:

-Khốn kh·iếp cứ tưởng chỗ máu xanh kia là v·ết t·hương của nó ai dè là máu của con Vĩ Hạt Sói dính lên người nó.

Một kích không thành công, Đổng Kiểm điều khiển dao nhỏ bay ra một đoạn, lấy mục tiêu vẫn là chỗ t·ấn c·ông lúc nãy.

Vĩ Hạt Sói thấy Hoàng Mộc chạy liền đuổi theo, dao nhỏ của Đổng Kiếm vì thế mà đâm trượt, cách vết đâm ban đầu một đoạn, không gây nên tổn thương gì cho Vĩ Hạt Sói.

Hoàng Mộc vừa chạy vừa nhìn tình huống biết là không ổn

-Không ngờ con Vĩ Hạt Sói này khôn ranh thật, trận chiến với hổ trắng luôn chọn chỗ an toàn để bầy đàn của nó c·hết trước cho nên nó mới lành lặn như vậy, phải cố gắng hơn nữa không thìn nguy. Hoàng Mộc thầm nghĩ trong đầu.

Cậu ném dải lụa về phía trước, dải lụa như cánh tay bám vào một thân cây, đồng thời dải lụa co lại, kéo bản thân đi một đoạn. Vĩ Hạt Sói sắp đuổi kịp lại bị Hoàng Mộc dãn cách ra một đoạn, nó vồ hụt. Mãnh thú săn mồi đâu chỉ vồ hụt một vài lần mà bỏ qua, con mồi nhỏ phía trước nó quyết ăn cho bằng được.

Hoàng Mộc sau khi dãn cách một đoạn so với Vĩ Hạt Sói liền đảo hướng chạy vào giữa hai cây to. Vĩ Hạt Sói đuổi theo, nó chăm chăm vào con mồi mà không nhìn xuống dưới chân, có một dải lụa được nối từ thân cây này sang cây khác. Hai chân trước đang hăng bước bỗng vướng phải sợi dây, nó chạy càng nhanh thì ngã càng đau, Vĩ Hạt Sói ngã quẵn quại trên mặt tuyết, mặt tuyết trơn, thân sói lao đi một đoạn mười mấy mét.

Đổng Kiếm nãy giờ vẫn t·ấn c·ông không ngừng, Vĩ Hạt Sói ngã làm đòn t·ấn c·ông của cậu chuẩn xác hơn, liên tục hai nhát dao trúng đích đều đánh vào một điểm, da sói ở đó đã bị cắt ra, máu xanh bắt đầu chảy.



Vĩ Hạt Sói cảm thấy đau, nó nhìn xung quanh rồi vùng dậy, không đuổi theo Hoàng Mộc mà hướng về phía Đổng Kiếm

-Thật là một con sói ranh mãnh. Hoàng Mộc thầm nghĩ

Đổng Kiếm hành động mau lẹ, điều khiển dao nhỏ trở lại bên mình, còn phần mình thì bỏ chạy. Tốc độ của một cậu bé so với tốc độ của một con mãnh thú đầu đàn thì như thế nào, chẳng khác gì người đi xe đạp đua với người đi xe hơi. Chỉ một hai nhịp thở, Vĩ Hạt Sói đầu đàn đã đuổi kịp, nó nhảy chồm lên cắn Đổng Kiếm.

Như một con rắn, dải lụa xanh xuất hiện quấn quanh eo Đổng Kiếm kéo cậu bay lên, đích thị là dải lụa xanh của Hoàng Mộc, thấy Vi Hạt Sói đuổi theo Đổng Kiếm cậu cũng chạy theo, vừa vặn cứu được đồng bạn.

Dải lụa của Hoàng Mộc mặc dù không thể kéo bản thân cậu bay lên nhưng kéo người khác thì được, Đổng Kiếm được Hoàng Mộc đưa lên không trung cách mặt đất 5 mét, tránh xa tầm t·ấn c·ông của Vĩ Hạt Sói. Mất đi dải lụa xanh điều đó cũng có nghĩa Hoàng Mộc đang tay không tấc sắt chiến đầu với Vĩ Hạt Sói đầu đàn.

Ngọc Lan ở bên này bỗng hét to:

-Được rồi

Hoàng Mộc nghe vậy, tức tốc chạy đến chỗ Ngọc Lan, tâm niệm vẫn không quên điều khiển Đổng Kiếm lơ lửng trên không. Vĩ Hạt Sói sau mấy lần nhảy lên t·ấn c·ông Đổng Kiếm nhưng không với tới, nhận biết con mồi này ở ngoài phạm vi nó liền quay sang đuổi theo Hoàng Mộc.

Hoàng Mộc chạy đến thế chỗ cho Ngọc Lan, thấy Vĩ Hạt Sói hung hắng lao đến vậy mà không bỏ chạy, về phần Ngọc Lan thì đi ra đứng cách đó một khoảng mười mét. Chỗ Hoàng Mộc đang đứng là một mô đất cao, bị tuyết phủ kín hình thành nên một đụn tuyết khá cao lớn.

Còn cách khoảng 3 mét nữa là tới chỗ Hoàng Mộc, Vĩ Hạt Sói thuận đà nhảy lên, Hoàng Mộc đã dự tính trước, ngay lúc con sói nhảy lên Hoàng Mộc cũng cấp tốc lao sang một bên tránh né, do không có dải lụa hỗ trợ gia tốc nên Hoàng Mộc lao hết sức mình, giống như người c·hết đ·uối vớ được phao cứu sinh.

Ngay trong khoảnh khắc Vĩ Hạt Sói và Hoàng Mộc cùng lơ lửng trên không, đôi mắt sói giảo hoạt liếc sang, vuốt sói theo đó tát ngang trúng chân trái của Hoàng Mộc, máu tươi ùa ra, ở cẳng chân v·ết t·hương sâu hoắm xuất hiện.

Theo quán tính Hoàng Mộc ngã xuống mặt tuyết, theo dự tính Vĩ Hạt Sói đáp xuống đụn tuyết, nhưng không thứ nó đáp xuống là một mô đất, địch thị là đất chứ không phải tuyết. Ngay khi con Vĩ Hạt Sói đáp xuống, đụn tuyết liền tách ra làm hai để lộ ra mô đất. Dưới sự thao túng của Ngọc Lan đụn tuyết tách ra rồi nhanh chóng hợp lại vùi lấp Vĩ Hạt Sói đầu đàn.

Từ khi bắt đầu chiến đấu, Ngọc Lan đã quan sát địa hình chọn được đụn tuyết thích hợp, tranh thủ thời gian Hoàng Mộc dẫn dụ Vĩ Hạt Sói, cô bé đưa tình thần lực lượng liên hệ với đụn tuyết, đụn tuyết lớn cần thời gian liên hệ lâu hơn. Lúc này, những hạt tuyết vô tình dưới sự điều khiển của Ngọc Lan được nén lại, càng lúc càng chặt, cứ như là một khối băng, đồng thời tuyết ở trên lưng Vĩ Hạt Sói lại tách để lộ một khoảng nơi v·ết t·hương của Vĩ Hạt Sói bị Đổng Kiếm chọc thủng trước đó.

Mặc dù chịu v·ết t·hương sâu vô cùng đau đơn nhưng Hoàng Mộc vẫn không quên điều khiển dải lụa mang Đổng Kiểm hạ xuống, tiến lại gần. Đổng Kiếm không dám chậm trễ vừa đáp xuống mặt tuyết, tâm niệm vận toàn lực điều khiển dao nhỏ sắc nhọn bay ra xa một đoạn.



Dải lụa dưới sự điều khiển của Hoàng Mộc bay đến cuốn quanh chuôi dao nhỏ mấy vòng, dao nhỏ và dải lủa xoay tròn tại chỗ, lúc đầu dao nhỏ xoay dưới sự điều khiển của Đổng Kiếm sau đó Hoàng Mộc phụ thêm gia tốc, lực lượng của hai người càng lúc càng đồng điệu, dao nhỏ và dải lụa càng quay càng nhanh.

Cảm thấy đã đạt đến giới hạn, Hoàng Mộc hô:

- Một, hai, ba, xuất phát

Dao nhỏ và dải lụa vừa xoay, vừa bay nhanh đến miệng v·ết t·hương hở trên lưng Vĩ Hạt Sói. Đây là sát chiêu được Hoàng Mộc và Đổng Kiếm rèn luyện tối qua, là át chủ bài trong kế hoạch diệt hổ của ba người, tuy nhiên nhìn thấy sự uy mãnh của hổ trắng hẳn kế hoạch tối qua cần đổi lại tên.

Cực nhanh, cực mạnh, dao nhỏ và dải lụa dâm vào miệng v·ết t·hương, máu thịt Vĩ Hạt Sói lập tức bay lên tung tóe như vụn đá khi bị máy khoan đục vào. Vĩ Hạt Sói muốn tru lên từng tiếng nhưng bản thân bị tuyết vùi lấp nó không thể mở miệng mà kêu được, thân hình nó quẫy đạp mạnh. Ngọc Lan vận dụng hết sức bình sinh để giam cầm Vĩ Hạt Sói, trời thì lạnh nhưng mô hôi trên má cô bé rơi lả tả.

Dao nhỏ đâm sâu vào nội thể của Vĩ Hạt Sói liền mất liên lạc với Đổng Kiếm, tình huống này giống với tình huống năng lượng chữa trị của ông Hoang Xuân khi đưa vào cơ thể người khác liền mất quyền kiểm soát. Ông Hoàng Xuân và Hoàng Mộc mấy người đã bàn luận, cuối cùng đưa ra một nhận định đó là cơ thể sống có một trường năng lượng ngăn cản sự điều khiển linh lực, trường năng lượng này được mọi người đặt tên là trường sinh mệnh.

Cũng chính bởi thế nên dải lụa mới bám vào chuôi dao nhỏ, dưới sự ảnh hưởng của trường sinh mệnh dải lụa đang có xu hướng bị ăn mòn nhưng tốc độ ăn mòn sao bằng tốc độ bay ra của dải lụa. Hoàng Mộc mạnh mẽ điều khiển dải lụa bay ra kéo theo dao nhỏ.

Lấy lại được liên lạc với dao nhỏ, Đổng Kiếm đưa dao nhỏ ra xa lấy đà, lần này không cần xoay bởi da thịt Vĩ Hạt Sói đã b·ị đ·âm thủng, dao nhỏ cùng dải lụa theo đường cũ mà đâm vào, liên tục mấy đợt như thế, khối tuyết đang cựa quậy bỗng yên ắng, nội tạng của Vĩ Hạt Sói đã b·ị đ·âm nát, sinh mệnh của nó đã ra đi. Không dám chủ quan, Ngọc Lan vẫn giữ mối liên hệ với đám tuyết, sau một hồi không thấy có gì phát sinh mới dám thả lỏng.

Cả đám ngồi bệt xuống tuyết, trận chiến lấy đi quá nhiều sức lực, thở được vài hơi, Ngọc Lan cùng Đổng Kiềm đến kiểm tra v·ết t·hương cho Hoàng Mộc, mùa đông tuyết phủ cũng không kiếm đâu ra thảo mộc để chữa trị, chỉ lấy vải sạch buộc lại v·ết t·hương.

Cả bọn nằm sát với nhau trên mặt tuyết nhìn lên bầu trời, bầu trời trong xanh cao vời vợi, thỉnh thoảng có vài gợn mây trắng, núi rừng phủ lên một màu trắng sáng, cơn gió thổi vi vu, trải qua nguy hiểm chúng càng thân với nhau hơn.

Nằm được một lát Hoàng Mộc nói: Dậy thu xếp về thôi Đổng Kiếm, Ngọc Lan, chỗ này nguy hiểm không nên ở lâu.

-Để tớ cõng cậu, Đổng Kiếm nói.

-Không sao mình đi được

Nói rồi Hoàng Mộc đi xung quanh gom các thiết bị máy móc hư hại của Octopieus, đối với chúng Hoàng Mộc cảm thấy hứng thú. Đổng Kiếm, Ngọc Lan thấy vậy cũng phụ giúp, Hoàng Mộc chỉ nhặt những bộ phận nhỏ mang về còn các bộ phận to của các con robot không mang về được, cậu đem cất vào trong hang hổ, ngày sau nếu cần có thể đến lấy.