Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 16: Học nghệ




Chương 16: Học nghệ

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lôi Viêm tỉnh dậy, nhịp điệu cuộc sống trở lại bình thường. Sức khỏe của Lôi Viêm cũng như v·ết t·hương ở chân của Hoàng Mộc đã bình phục hoàn toàn. Mùa đông khắc nghiệt sắp đi qua, hôm nay là ngày cuối cùng của năm, trong thôn thơm phức mùi bánh chưng, bánh tét. Dù trong hoàn cảnh nào nhân loại vẫn là giống loài yêu thích sự vui vẻ, cuộc sống có khó khăn đến đâu thì ngày tết vẫn luôn rộn ràng.

Trong sân toàn bộ dân làng đang tề tựu, nô nức chuẩn bị mọi thứ cho ngày tết, từ các món ăn, đồ trang trí đến mâm ngũ quả dâng cúng tổ tiên.

Bà Nga là một bà lão khẩu xà tâm phật, ngoài miệng nói lời hùng hổ nhưng trong lòng lại rất phúc hậu, bà đang chuẩn bị nguyên liệu để gói bánh chưng, nguyên liệu gồm có lá dong, một rổ gạo nếp, đậu xanh, thịt lợn rừng. Bà gói bánh thành thạo, không cân khuôn mà chiếc nào chiếc nấy vuông vức.

Gạo nếp, đậu xanh vừa được bà cho vào lá dong, với tay đến rổ thịt, định lấy một hai miếng cho vào làm nhân bánh, tay bà quơ đi quơ lại trong rỗ mà không thấy đụng trúng miếng thịt nào, quay đầu nhìn lại thì rổ thịt đã trống không, bà ngó đông ngó tây, bỗng thấy thủ phạm đang ngoặm những miếng thịt chạy trốn.

-Hai tên Tiểu Hắc Bạch, Tiểu Tuyết nhà ngươi để cho ta bắt được thì no đòn. Bà Nga hùng hổ kêu to

Ở đằng kia một con rắn con đang quấn quanh người hổ con, cả hai đứa mồm đang ngoạm một miếng thịt ba chỉ, mặc kệ bà Nga mắng chúng nó vừa ăn vừa chạy.

Dân làng xung quanh thấy thế được một trận cười, một tháng trôi qua dân làng đã quen với hai thành viên mới Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết, mặc dù hai tên này thỉnh thoảng có lẻn vào ă·n c·ắp thức ăn của người dân nhưng chưa từng ăn gia súc, gia cầm sống, chúng nó không biết học đâu ra một loạt các bộ dáng đáng yêu làm ông bà lão trong thôn không thể không quý mến.

Hoàng Mộc vừa đi đến sân thôn đã nghe thấy dọng bà Nga, liền hiểu rõ tình huống. Hoàng Mộc tiến lại gần chỗ bà Nga, đặt con lợn rừng béo tròn sau lưng xuống rồi nói:

- Cháu mới săn được con lợn rừng này, để cháu xử lý rồi bù chỗ thịt cho bà ạ



-Không sao ta chỉ buột miếng mắng chúng nó thôi, chiếc bánh này cũng là chiếc bánh cuối cùng rồi, ta sang mượn tmột ít hịt của mấy nhà còn thừa là được. Bà Nga trả lời.

-Dạ thôi, để cháu bù lại cho bà, tiện thể cháu biếu bà mấy cân thịt ăn tết luôn ạ. Hoàng Mộc trả lời.

Từ sau khi kiếm được gan hổ, nhóm mấy người Hoàng Mộc bỗng thể hiện ra khả năng săn bắn siêu việt, đá số chúng đưa về các loài ngoài hành tinh, tuy nhiên đến tết để làm bánh chưng cần có thịt heo rừng nên chúng đổi đối tượng săn bắt, tết năm nay không ngờ là số thịt của cả dân làng hầu hết là do nhóm người Hoàng Mộc kiếm về. Nếu như là các năm trước đây thực phẩm khan hiếm, dân làng không có tổ chức được cái tết to như thế này.

Cái tết đầm ấm, no đủ, hiếm hoi sau nhiều năm mới có, được diễn ra trong ba ngày, mọi người say sưa chè chén không đi làm. Đến ngày mùng bốn, theo quy củ cùa thôn những người đủ bảy tuổi sẽ chọn nghề để học, nhóm người Hoàng Mộc mặc dù chưa đủ 7 tuổi nhưng bước sang năm mới cũng xem như là 7 tuổi, nghề nghiệp trong thôn được ông bà truyền lại, trồng trọt là nghề ai cũng phải học, tiếp đó là các nghề nghiệp tự chọn như: rèn, làm mộc, may mặc thêu thùa, chăn nuôi, y dược.

Buổi chọn nghề được tổ chức ở sân làng, Đổng Kiếm và Lôi Viêm bước ra đầu tiên đều chọn nghề rèn, sau đó Ngọc Lan chọn nghề may mặc, Minh Nguyệt chọn chăn nuôi, Hoàng Mộc tham lam nhất chọn học rèn, y dược và làm mộc. Thầy dạy không ai khác chính là các ông bà trong thôn có tay nghề cao.

Truyền thống của thôn, đầu năm sẽ tổ chức buổi cày ruộng đầu tiên vừa để lấy may mắn cho một năm mới vừa để các bạn trẻ đủ bảy tuổi sẽ tham gia học làm nông. Năm nay những người đủ 7 tuổi ngoài năm người Hoàng Mộc ra còn có năm bạn nhỏ nữa.

Mặt trời vừa lên cả thôn đã vác cuốc, vác cày ra ruộng, những thửa ruộng được bố trí sát thôn, bao quanh ngang dọc là những con mương nhỏ, nơi ruộng tiếp giáp với rừng được dân làng bố trí nhiều cọc nhọn, cũng như chuông nhỏ để phòng ngừa dã thú.

Trên một thửa ruộng có đông người đang xúm lại, ông Nguyễn Trí đang giảng giải cho những bạn nhỏ những vấn đề cơ bản nhất của việc làm nông: Về hạt giống, thổ nhưỡng, địa hình, sâu bệnh, thời tiết, quá trình chăm sóc cây trồng.

Cuối cùng ông lắp cày vào con trâu, thực hiện động tác cày ruộng một cách chậm rãi, vừa làm vừa hướng dẫn các bước cho những bạn nhỏ. Hoàng Mộc năm nay bảy tuổi nhưng từ khi lên năm đã làm việc đồng áng chăm chỉ nên những thao tác này cậu đã biết từ lâu, tuy vậy Hoàng Mộc vẫn chăm chú lắng nghe.



Ông giảng dải xong, đến lượt mười bạn nhỏ thực hiện những gì được học, đầu tiên là cày ruộng. Nhìn những hành động vụng về của lũ nhỏ những người xung quanh không khỏi cười lên thích thú, là lần đầu tiên thực hiện nên sẽ có người lớn ở bên hỗ trợ, tuy nhiên Hoàng Mộc, Đổng Kiếm, Lôi Viêm thì khác, vừa vào đã lắp đặt chiếc cày đâu vào đấy, thực hiện những luống cày thẳng tắp cứ như một nông dân lâu năm, làm cho người khác không khỏi tấm tắc khen gia đình ông Hoàng Xuân.

Lịch luyện tập của Hoàng Mộc dày đặc, buổi sáng học trồng trọt, buổi chiều vào các ngày lẻ học nghề rèn, các ngày chẵn học y thuật. Đặc biệt buổi tối năm đứa nhỏ được ông Hoàng Xuân truyền thụ cho những kiến thức căn bản của khoa học, những kiến thức này ông học được ở vương quốc octopieus. Đến đêm khuy Hoàng Mộc không ngủ mà ngồi trên giường tập luyện thần thức pháp yếu.

Hoàng Mộc tư chất thông minh, bản tính cứng cỏi cùng với tập luyện thần thức pháp yếu đã lâu, cậu thể hiện ra học lực siêu phàm, đọc đến đâu nhớ đến đó, học một hiểu mười.

Chỉ mới một tháng các kiến thức căn bản của nghề nông, nghề rèn, nghề y Hoàng Mộc đã nắm chắc, có điều về mặt thao tác thì cậu chưa được thành thục lắm vì chưa có nhiều thơi gian để tôi luyện, đối với các kiến thức khoa học của ông nội dạy thật bao la bát ngát một mai chưa thể hiểu hết được nhưng cũng đã nắm được phần nào. Nếu như đặt Hoàng Mộc vào thời trái đất chưa bị Octopieus xâm chiếm thì chắc chắn cậu là một thiên tài.

Chiều hôm nay đến phiên học y thuật ở nhà ông Nguyễn Hoa, đến nơi cậu gõ cửa mấy lần nhưng không thấy trả lời, Hoàng Mộc đẩy cửa vào, thấy ông nguyễn Hoa đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Cậu tiến lại gần, lay gọi mấy lần mà không thấy ông Nguyễn Hoa tỉnh dậy, sờ tay lên trán mới biết ông bị sốt nặng.

Hoàng Mộc ngồi nghiêng đối với ông Nguyễn Hoa, dùng tay trái chạm lên cổ tay phải của ông để chẩn mạch. Hoàng Mộc điều hòa cho tâm hư tĩnh, ổn định hơi thở, giữ vững tiêu chuẩn một hơi thở ra hít vào tương ứng với bốn lần mạch đập. Sau đó, căn cứ vào tiêu chuẩn này, tập trung chú ý vào các ngon tay đặt trên cổ tay ông Nguyễn Hoa để thăm dò mạch tượng và số mạch đếm của cụ.

Chẩn mạch đòi hỏi sự nhạy bén, tâm tĩnh, trí tuệ minh mẫn, những tố chất này đối với một người tập luyện thần thức pháp yếu như Hoàng Mộc thật vừa vặn có đủ. Sau một hồi lâu, cậu bỏ tay ra thốt lên một câu:

-Ông Nguyễn Hoa bị sốt rét rồi.

Dù sao đây cũng là lần đầu chẩn mạch, cậu dò xét kỹ càng mạch tượng rồi so sánh với những gì ông Nguyễn Hoa dạy mới dám kết luận như thế. Cộng thêm các triệu chứng khác trên cơ thể ông Nguyễn Hoa, Hoàng Mộc củng cố thêm phán đoán của mình.



-Ông Nguyễn Hoa bị sốt cao đến mức hôn mê, ông nội của mình thì hôm nay đang vào rừng hái thuốc với những người khác, nếu như chờ ông nội về sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ông Nguyễn Hoa. Trong thôn cũng chỉ có ông Nguyễn Hoa và ông nội của mình là thành thạo y thuật. Hoàng Mộc thầm nghĩ.

Không chần chừ thêm nữa Hoàng Mộc quyết định tự tay chữa trị cho thầy của mình. Cậu đi đến ngăn tủ lấy ra một bộ kim châm, hơ nóng để khử trùng, sau đó tìm các huyệt vị trên người ông Nguyễn Hoa.

-Mỗi người một cơ thể khác nhau, phải tính toán kỹ mới có được vị trí huyệt đạo chính xác, phương thức châm cứu thì bản thân đã thuộc làu, chỉ có điều đây là lần đầu tiên, phải suy tính thật kỹ lưỡng.

Từng huyệt đạo được kim châm của Hoàng Mộc hạ xuống, khống chế lực đạo vừa đủ, kim châm không quá nông cũng không quá sâu, mỗi lần châm kim, rút kim Hoàng Mộc suy nghĩ kỹ lưỡng từng chi tiết rồi đặt nó trong tổng quan để làm đầy đủ các bước, khống thiếu, không thừa, không nhanh, không chậm.

Mười lăm phút trôi qua, đôi mắt nhắm nghiền của ông Nguyễn Hoa mở ra, ông nhìn quanh thân thể mình một chút rồi liếc sang Hoàng Mộc, với kinh nghiệm lâu năm ông nhìn qua là hiểu rõ tình huống.

-May mà con đến kịp cứu ta một mạng, bệnh sốt rét này không phải là hiếm gặp nhưng ta tuổi cao sức yếu, sợ là không ai cứu sẽ không qua khỏi hôm nay. Kim châm của con chuẩn xác lắm, thật là trò giỏi.

-Dạ, nhờ có ông chỉ dạy con mới làm được ạ, lần đầu may mắn mà thành công, ông mới tỉnh dậy người còn mệt để con nấu bát cháo hành, sắc thuốc cho ông uống ạ

Nói rồi Hoàng Mộc rút kim châm ra, xử lý vệ sinh rồi cất lại vào tủ, xong xuôi xuống bếp nấu cháo và sắc thuốc. Bài thuốc chữa bệnh sốt rét cậu đã học thuộc, theo đúng chủng loại thảo mộc và cân lượng phù hợp Hoàng Mộc bốc ra một thang thuốc, như ông Nguyễn Hoa đã chỉ dạy tùy vào bệnh tình nặng yếu khác nhau mà điều chỉnh tỷ lệ cho hợp lý. Thang thuốc Hoàng Mộc bốc ra, cậu cẩn thẩn đưa cho ông Nguyễn Hoa xem trước. Ông Nguyễn Hoa đang mệt cũng phải mỉm cười khen học trò

-Giỏi, đúng là tuổi trẻ tài cao, hậu sinh khả úy.

Đến buổi tối, sức khỏe của ông Nguyễn Hoa nhờ vào thuốc của Hoàng Mộc và bát cháo hành mà khỏe hơn trông thấy, tuy nhiên để khỏi hẳn cần vài ngày đến một tuần nữa. Lúc này Hoàng Mộc đang ngồi trò chuyện với ông Nguyễn Hoa thì nghe tiếng gõ cửa kèm theo tiếng nói gấp:

- Ông Nguyễn Hoa ơi cứu người.

Hoàng Mộc nhanh chóng chạy ra mở cửa, phía trước cửa là ba người đang khiêng một người nằm b·ất t·ỉnh trên cáng, Hoàng Mộc chưa nhìn rõ mặt người nằm trên cáng nhưng nhận ra ba người này, đây là ba người đi theo ông Hoàng Xuân hái thảo dược.