Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 2: Hai trăm năm sau, hiện tại




Chương 2: Hai trăm năm sau, hiện tại

Hai trăm năm trôi qua, trái đất giờ đã khác.

Trong hai trăm năm có nhiều cuộc đấu tranh của nhân loại nhưng tất cả đều bị nhấn chìm trong biển máu.

Hai trăm năm trôi qua, nhân loại bị nô dịch chịu đủ loại khổ đau.

Hai trăm năm qua dân số thế giới tuột dốc không phanh chỉ còn lại 100 triệu người.

Trái đất bây giờ không còn các quốc gia như xưa, toàn bộ trái đất được điều hành chung bởi một chính quyền duy nhất của người ngoài hành tinh, gọi là vương quốc octopieus. Loài người hầu hết đều bị nô dịch tập trung tại vương quốc octopieus, vương quốc này nằm ở phần lãnh thổ của Thụy Sĩ, Luxembourg, Đức, Hà Lan, Bỉ Pháp và một số nước xung quanh trước đây.

Phần còn lại của trái đất được bỏ hoang mặc tự nhiên sinh trưởng, nơi đây chỉ còn lại một ít nhóm người tập trung thành thôn, xóm, bộ lạc nhỏ khoảng vài trăm người sinh sống dưới sự cho phép của vương quốc octopieus. Ở các bộ lạc, vương quốc octopieus không kiểm soát nghiêm ngặt như ở vùng tập trung.

Vốn dĩ tộc octopieus cũng không cần kiểm soát nghiêm nghặt bởi từ hàng trăm năm trước sau khi nhân loại bị nô lệ, mỗi người đều bị cài sẵn một loại sinh vật có một nửa bộ phận là máy ở trái tim, sinh vật này được người dân gọi là nhện quỷ.

Tộc octopieus có thiết bị kết nối với nhện quỷ này, chúng sẽ báo về vị trí của bất cứ ai bị cài nhện quỷ, ngoài ra nhện quỷ còn có một tác dụng khác nữa, mỗi khi tộc octopieus khởi động, nhện quỷ sẽ cắn vỡ trái tim của người mà chúng muốn g·iết, bất cứ ai khi bị cài nhện quỷ, chung sẽ tồn tại cho đến luc họ c·hết, khi người đó sinh con nhện quỷ cũng sẽ nhân đôi rồi một con bám vào tim thai từ nhỏ, vì thế trăm năm qua nhân loại bị nô dịch một cách triệt để, không thể phản kháng.

Một buổi chiều mùa đông hai trăm năm sau, tại một vùng đất thuộc nước Việt Nam trước đây, nắng chiều nhẹ chiếu qua bờ đê, mặt sông những tảng băng trôi nổi, Nam Đàn thuộc miền Trung Việt Nam vốn chưa bao giờ có băng nhưng để thích hợp với điều kiện sống của người ngoài hành tinh –octopieus đã thay đổi địa hình một số chỗ làm nhiệt độ địa cầu giảm xuống nhều so với trước kia tuy nhiên ở vùng gần xích đạo vẫn giữ được nhiệt độ nắng nóng của nó.

Lúc này dưới tán cây bàng rậm rạp gần bờ sông cậu bé Hoàng Mộc cùng chúng bạn, cả thảy năm đứa, hai nữ ba nam đang cầm cung tên, cuối cung tên có buộc một sợi dây, đầu kia của sợi dây dài ngoằng buộc vào cành cây. Mắt những cô cậu bé chằm chằm chú ý vào dòng sông.

Bỗng bỏm bỏm… một loạt tiếng vang lên, trên mặt sông Lam ba bốn con cá quẫy nước nhảy lên, thân màu tím sẫm, ngay sau đó v·út v·út… sáu mũi tên bay ra, lại 5 tiếng bỏm vang lên, 5 mũi tên bắn hụt làm những con cá lặn vào nước không thấy đâu, chỉ có một mũi tên của Hoàng Mộc bắn trúng thân cá, con cá quẫy mạnh, sau một hồi chạy đông, chạy tây bị mấy cậu bé cầm dây kéo lên.

Cá có đầu nhọn hoắt, vảy tím khác với cá của địa cầu, đây là loài mới do người ngoài hành tinh – octopieus thả xuống dòng sông. Mấy đứa trẻ quan sát thân cá rồi cười nói tưởng Mộc bắn trúng con cá nào hóa ra một con cá b·ị t·hương, phần thân của nó như bị loài vật nào đó cắn mất một mảng, đoán chắc con cá này nếu không bị săn cũng không sống thêm được mấy ngày.

Hoàng Mộc lấy một biểu cảm như triết gia trả lời: “sinh mạng đáng quý chỉ nên lấy đi phần vừa đủ, bởi vì nó b·ị t·hương gần c·hết nên mình mới bắn nó, con cá này nặng gần một yến, chúng ta hôm nay dừng ở đây được rồi, về thôi”cả đám trẻ cười haha, cười vì kiểu cụ non của Hoàng Mộc hay cười vì bắt được cá hay chỉ đơn giản là chúng thích cười thôi.

Gió lạnh thổi vi vu, mặt trời khuất sau dãy núi, lũ trẻ kéo nhau về, đường về nhà đi qua rừng cây rậm rạp.

Vốn dĩ chỗ này trước đây là đất trồng hoa màu, nhưng sau này dân cư thưa thớt, ở trong thôn chỉ còn người già và trẻ nhỏ, thanh niên 12 tuổi sẽ bị octopieus dẫn đến những vùng tập trung để làm việc, tại những vùng tập trung sẽ bị quản lý hết sức nghiêm ngặt.

Dưới sự thống trị của octopieus công nghệ chỉ được sử dụng ở vùng tập trung, những vùng khác octopieus duy trì chính sách không công nghệ, không kiến thức khoa học, những người đi ra từ vùng tập trung do không còn khả năng lao động trước khi về sẽ bị xóa trí nhớ.

Thời gian trôi qua do công nghệ lạc hậu, nhân lực thiếu thốn, người dân chỉ canh tác được một số vùng nhất định, những vùng còn lại bỏ hoang, cây cối nhanh chóng phát triển, thực vật từ ngày ban ơn của chúa càng ngày càng to lớn. Những đồi núi trọc đầu trước kia cho đến các đồng bằng không người ở, tất cả bị che phủ bởi các loài thưc vật to lớn. Có thể hình dung đất liền như những khu rừng lớn liên miên không biết đến nơi nào cùng, kết quả như thế cũng do loài octopieus cần hàm lượng oxy trong không khí nhiều hơn nhân loại nên chúng để cho thực vật phát triển. Những loài động vật cũng trở nên to lớn hơn, hung hãn hơn, sức mạnh gấp mấy chục lần trước đây, đặc biệt có những loài có thể phun ra lửa, băng, điện…



Hoàng Mộc cùng đám bạn sau khi chạy 10 km đường rừng về đến thôn. Thôn quê không phải là cảnh tượng đèn sáng, trẻ em vui đùa, mùi thức ăn nghi ngút mà chỉ là một mảnh đất cắm đầy chông nhọn, giữa đám chông có một ngôi nhà rộng 2002 được ghép từ những tảng đã nặng, ngôi nhà có kiểu dáng bán cầu. Hoàng Mộc cùng đám bạn đi vào trong bãi chông theo những lối đi khúc khỉu, tránh không dẫm trúng chông, đến một khoảng đất trống, cúi xuống phủi phủi trên mặt đất, lộ ra một cánh cửa, mấy đứa trẻ kéo cửa lên rồi chui xuống. Vì để tránh mãnh thú người dân phải sống dưới mặt đất.

Đám bạn đi cùng Hoàng Mộc có hai nữ tên là Ngọc Lan, Minh Nguyệt, hai bạn nam là Lôi Viêm, Đổng Kiếm. Ngọc Lan có gương mặt thanh tú, mái tóc thẳng, Minh Nguyệt ngược lại mái tóc mỳ tôm, Lôi Viêm, Đổng Kiếm, Hoàng Mộc tùy còn nhỏ nhưng vóc dáng đều lộ lên vẻ khỏe mạnh, tất cả đám bạn chỉ mới sáu tuổi.

Chui xuống cảnh cửa, Đổng Kiếm cất tiếng gọi: “Ông Thắng ơi mở cửa hộ cháu với” ngoài cánh cửa phía trên khi xuống còn phải đi qua một cánh nữa,cánh cửa này cắm chi chít những thanh sắt nhọn, trong thôn khi nào cũng có người túc trực để mở cửa, đây là thôn xóm đề phòng mãnh thú phá được cửa phía trên.

Đổng Kiếm gọi được một lúc, một cụ già đi ra quay bánh tròn bên cửa, mặc dù cụ Thắng đã già nhưng tay chân cụ còn khỏe lắm, cánh cửa từ từ được mở ra hai phía. Để đỡ mệt nhọc cho Ông Thắng, khi cửa vừa mở được một khoảng nhỏ lũ trẻ nhanh chóng luồn vào, cả đám hô lên: “Chúng cháu cảm ơn ông ạ” như mọi khi ông Thắng lại đáp lại bằng nụ cười ấm áp, chuyển mình hai tay lại đóng cửa lại, lũ trẻ giúp ông đóng cửa.

Bên dưới lòng đất là thôn của Hoàng Mộc, một khoảng không gian rộng 2km2 cao 20 m được thôn xóm xây dựng hàng chục năm, có nhiều ống thông hơi thông với bên trên, giữa có các cột trụ to lớn, bao quanh, ngang dọc trong thôn là những con mương dẫn nước, thỉnh thoảng có những con cá bơi lội, thôn được thắp sáng bằng đèn điện lấy từ năng lượng mặt trời, mặc dù người octiopieus không cho phép phát triển công nghệ ở các thôn, xóm, bộ lạc, tuy nhiên một số ít công nghệ của loài người trước đây vẫn được phép sử dụng. Hoàng Mộc cùng đám bạn mang theo cá săn được chạy về gia đình, gia đình Hoàng Mộc bao gồm Hoàng Mộc và ông nội của cậu – Hoàng Xuân.

Ngọc Lan, Minh Nguyệt, Lôi Viêm, Đổng Kiểm bốn người thuộc bốn gia đình khác nhau, nhưng do bố mẹ thì làm việc ở vương quốc octopieus còn ông bà thì mất trước khi chúng được sinh ra. Hoàn cảnh khó khan ông Hoàng Xuân nhận chăm sóc 4 đứa trẻ, xây cho chúng 4 ngôi nhà nhỏ san sát nhà của ông, năm đứa bẻ ở năm nhà khác nhau nhưng thân thiết như anh em ruột thịt, mọi người trong thôn vẫn gọi chung là đại gia đình nhà ông Hoàng Xuân.

Gia đình Hoàng Xuân rất thân thiết với hàng xóm xung quanh, thỉnh thoảng các gia đình tổ chức ăn uống cùng nhau, như ngày hôm nay, mấy nhà quây quần tổ chức nấu ăn vui vẻ, các ông bà không tiếc lời khen cho các cháu. Sau khi tất cả xong xuôi lũ trẻ lại quây quần bên ông, bà nghe kể về lịch sử mấy chục năm về trước, nghe kể về tội ác của octopieus. Từ sâu thẳm trong linh hồn những đứa trẻ là sự căm thù octopieus không thể xiết, chúng cũng chưa bao giờ được tận mắt thấy bố mẹ mình, từ khi sinh ra đã bị đem về đây cho ông, bà nuôi nấng.

Nhìn đám trẻ hồn nhiên, ông bà trong thôn ai cũng không khỏi ứa nước mắt khi nghĩ đến cảnh đến 12 tuổi sẽ bị đưa đến các khu tập trung, làm việc quần quần cho đến già. Vương quốc octopieus không cho phép ngoài khu tập trung mở trường học, phát hành sách, hay sử dụng vi tính. Tuy thế các cụ trong thôn vẫn dạy chữ cho lũ trẻ và truyền cho chúng những kiến thức nhất đinh.

Ông Hoàng Xuân –ông nội của Hoàng Mộc lặng nhìn cậu bé, nhìn những cử chỉ nhanh nhẹn, tác phong chững chạc hơn so với độ tuổi của cậu, trong mắt ông toát lên một vẻ suy tư. Một lúc sau, ông đứng lên gọi Hoàng Mộc: Mộc về thôi, về ông kể chuyện cổ cho nghe.

Cậu bé hí ha hí tửng ngồi dậy chào ông bà rồi theo sau lưng ông nội về phòng của mình, ông cậu vẫn hay kể chuyện cổ tích cho cậu nghe trước khi ngủ như tấm cám, thạch sanh, truyện cổ grimm.

Về đến phòng, ông Hoàng Xuân đóng cửa lại, vốn trong thôn sống với nhau chan hòa, cũng không có tính trạng t·rộm c·ắp gì tuy nhiên để phòng ngừa mãnh thú lẻn vào nên nhà nào cũng làm cửa chắc chắn. Vào phòng cậu bé liền trèo lên giường ngủ, như một thói quen, nằm xuống chờ ông kể truyện cổ tích cho nghe. Nhưng hôm nay lại khác, ông Hoàng Xuân ngồi xuống ghế khuôn mặt nghiêm nghị bảo: Mộc ngồi dậy ông nói cho cháu chuyện này, cháu tuyệt đối không được kể cho người khác biết.

Hoàng Mộc nghe ông nói vậy liền ngồi dậy, ánh mắt chăm chú: dạ, cháu nghe ạ

Mộc có biết vì sao các ông bà trong thôn khi được đưa ra khỏi khu tập trung của octopieus thì không nhớ rõ họ đã làm gì trong suốt thời gian dài ở khu tập trung không?

Cháu nghe mọi người nói là đến khi nhiều tuổi, tình trạng sức khỏe sa sút sẽ được đưa ra khu tập trung, trước khi ra khỏi khu tập trung sẽ bị octopieus xóa trí nhớ.

Ông Hoàng Xuân tiếp lời: Đúng vậy, tất cả mọi người khi ra khỏi khu tập trung đều bị xóa trí nhớ, công nghệ xóa trí nhớ của octopieus rất xuất sắc, chỉ xóa đi trí nhớ về những việc họ được làm, những việc khác được giữ nguyên. Có lẽ, octopieus muốn răn đe chúng ta nên chúng lưu lại những trải nghiệm khổ đau mà mỗi người phải chịu. Cháu có thấy ông khác so với các ông, bà khác không?

Hoàng Mộc trả lời: Dạ, cháu thấy ông tinh anh, khỏe mạnh hơn những ông, bà trong thôn ạ

Ông Hoàng Xuân gật đầu: ừ, đúng vậy,



Trước đây ông được đưa vào vương quốc octopieus để lao động, do tư chất thông minh ông được đào tạo để làm ở bộ phận lắp ráp robot.

Hoàng mộc mỉm cười khen: “Wa, ông giỏi quá” rồi bỗng gương mặt thay đổi như nhận ra điều gì

“Ủa, sao ông nhớ được ông làm gì ạ, các ông bà khác trong thôn chỉ nhớ được họ sinh sống như thế nào trong vương quốc octopieus còn làm công việc gì thì các ông bà không thể nhớ ra ạ”

“Ừ, đúng vậy, tiếp theo ông sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện vì sao ông có thể nhớ được, cháu nhớ kỹ tuyệt đối không được kể với ai.”

Hoàng Mộc: “Dạ, cháu nhớ kỹ điều ông dặn ạ”

Ông Hoàng Xuân:“Ông làm ở bộ phận lắp ráp robot càng ngày càng thành thạo, sau dần được chọn làm thợ chính tháo dỡ các robot hư hỏng, giữ lại các bộ phận tốt để lắp ráp robot mới. Có một lần ông nhận được một con robot rất cũ kỹ, chúng yêu cầu ông tháo dỡ, vẫn như mọi ngày ông tháo dỡ lớp vỏ, rồi các bộ phận phía trong, con robot đã rất cũ kỹ, hầu hết các bộ phận đã hư hại, ông không ngần ngại bỏ đi, duy chỉ có ở phần đầu của robot, hộp nhớ vẫn còn nguyên vẹn.

Lúc đó ông rất hiếu kỳ, một con robot già nua thế này hẳn bộ nhớ hẳn sẽ có rất nhiều điều thú vị. Vì trí tò mò ông liền cắm hộp nhớ của robot vào máy tính để xem, xử lý hộp nhớ cũng là một khâu bình thương trong việc kiểm tra robot đã hư hỏng nên cũng không có ai để ý điều gì, nhân cơ hội đó ông lén mở xem nội dung hộp nhớ.

Hóa ra con robot này có từ cách đây hơn 200 năm, nó đã tham gia vào trận chiến xâm lược trái đất, trong hộp nhớ của nó có rất nhiều thông tin, vì sợ bị phát hiện nên ông chỉ xem lướt qua các thông tin, quá đó ông biết được nhân loại trước đây có 10 tỷ người sinh sống khắp trái đất. Sau khi bị loài octopieus nô dịch nhân loại lúc đó còn khoảng 4 tỷ người, tuy nhiên trong thời gian sau đó chúng nhận ra nhân loại nhỏ yếu, công nghệ lạc hậu vậy mà có khả năng ma pháp.

Chúng tìm hiểu thì phát hiện khả năng ma pháp của loài người đến từ việc luyện tập các cuốn sách cổ, chúng cho rằng đây là nguy cơ tiềm tàng cần phải tiêu diệt. Ngày 11/9/2071 chúng triển khai tiêu hủy tất cả nội dung của 6 cuốn sách cổ ở tất cả các hình thức, từ đốt sách, bảo, xóa bỏ hệ thống internet, cho đến tiêu diệt 3 tỷ 500 triệu người, bất kể ai có liên quan dù chỉ là biết đôi chút nội dung 6 cuốn sách cổ đều bị tiêu diệt. Hoàng Mộc, cháu có biết hiện nay loài người chúng ta còn bao nhiêu không.

Hoàng Mộc gương mặt căm hận trả lời: “Cháu không biết ạ, sao lũ octopieus độc ác vậy ông, chúng g·iết c·hết hàng tỷ người”

“Lũ Octopieus là loài tàn bạo, ta hận không thể cắt chúng làm trăm nghìn mảnh” ông Hoàng Mộc đằng đằng sát khí, phẫn nộ cực điểm, một lúc sau ông bình tĩnh lại rồi nói tiếp “ Loài người chúng ta hiện nay còn khoảng 100 triệu người, do nhân loại kiên cường đấu tranh khiến chúng tàn sát thêm vài trăm triệu người nữa, cuối cùng chúng cấy nhện quỷ lên những ai còn sống, kể từ đỏ nhân loại bị nô lệ triệt để.

“Ta xem qua các thông tin của hộp nhớ, phát hiện có một nội dung bị lỗi không mở được, dường như là chúng muốn xóa bỏ nhưng trong quá trình xóa bỏ có biến cố gì đó dẫn đến một phần nội dung vẫn còn sót lại không bị xóa bỏ, ta liền khôi phục lại một phần nội dung đó. Thì ra đây là bản dịch của cuốn sách cổ thần thức pháp yếu, một trong 6 cuốn sách cổ được tìm thấy"

“Nếu trước đây ta luôn kính sợ lũ octopieus, thì sau khi biết được sự tàn bạo của chúng, ta căm ghét chúng nhiều hơn là sợ hãi, nghĩ vậy ta liền bạo gan học thuộc nội dung thần thức pháp yếu, với trí nhớ tốt ta xem vài lần là có thể thuộc”.

Sau đó ta xóa bỏ tất cả dữ liệu trong hộp nhớ, âm thầm, lén lút tu luyện thần thức pháp yếu trong giờ đi ngủ.

Mỗi ngày nô lệ loài người chỉ được ngủ 6 tiếng, còn lại phải lao động quần quật. Mỗi ngày đi làm về ta mệt rã rời nhưng vẫn quyết tâm thực hiện phương pháp trong thần thức pháp yếu, những ngày đầu chỉ luyện tập được 1,2 giờ sau đó liền hôn trầm. Ta vẫn không bỏ cuộc, ngày ngày đều đặn, một năm sau ta đã thành thục bước đầu, bỗng phát hiện ra luyện thần thức pháp yếu cả đêm không những không khiến cho cơ thể mệt mỏi ngược lại càng khỏe mạnh, tỉnh táo, tác dụng tốt hơn cả ngủ. Ta vui mừng có thêm động lực để tu luyện, thần thức của ta theo đó tăng trưởng, trí tuệ nhanh nhạy, vững chãi, trí nhớ tốt hơn. Vài chục năm sau, ta phát hiện trong đại não có một lực lượng vô hình vận chuyển như bảo vệ đại não, lực lượng này vậy mà có thể khống chế.

Vì để tránh bị pháp hiện ta thể hiện ra bên ngoài năng lực làm việc vẫn như trước, nhưng do thần thức tăng trưởng ta âm thầm nắm vững cấu tạo của rất nhiều loại máy móc của octopieus, chỉ có điều nững công nghệ cao như trí tuệ nhân tạo, nô lệ không được tiếp xúc nên ta có tò mò cũng không hiểu được

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến năm ta 90 tuổi là độ tuổi được octopieus đào thải, chúng bắt ta đến nhà máy xử lý nô lệ trước khi đào thải. Những hàng dài nô lệ già nua, t·rần t·ruồng được các robot kiểm tra kỹ lưỡng xem có dấu vật gì không, rồi được chụp lên đầu một cái mũ, ta cũng vậy. Ngay khi cái mũ gớm ghiếc đầy xúc tu cắm lên đầu ta, ta liền hiểu đây là bắt đầu công đoạn xóa trí nhớ. Từ trong chiếc mũ có rất nhiều miếng kim loại dí lên đầu ta, một luồng xung điện chạy đến đại não, ta thập phần lo sợ, bởi công nghệ xóa trí nhớ của octopieus rất siêu việt có khi nào chúng sẽ phát hiện ra ta tu luyện thần thức pháp yếu.



Đè nén sợ hãi ta liền vận dụng lực lượng thần bí bảo vệ đại não, luồng lực lượng này được ta gọi là tinh thần lực. Ta tĩnh lặng nội thị đại não, vốn lúc này 90 tuổi, đã có 70 năm luyện tập thần thức pháp yếu, cho đến năm 89 tuổi ta liền phát hiện ra một năng lực đặc thù: nội thị đại não chính là khả năng dùng ý thức thấy được bên trong đại não.

Ngay khi xung điện đi vào ta tĩnh lặng quan sát, thấy chũng men theo kinh mạch, luồn lách, bao trùm khắp đại não, muốn xâm lấn vào từng tế bào não. Ta không chậm trễ vận dụng tinh thần lực, bao phủ toàn bộ đại não, cả đại não như được bao phủ một lớp quang tráo.

Kết quả thật không ngờ ngay khi xung điện tiếp xúc, lớp quang tráo vậy mà ngăn cản được xung điện. Đại não được bảo vệ, tinh thần sáng suốt ta liền nghĩ ngay đến một vấn đề nếu công nghệ xóa trí nhớ đơn thuần vậy chỉ cần bảo vệ đại não khỏi xung điện là được, nhưng đây là công nghệ xóa trí nhớ của người ngoài hành tinh. Để chỉ xóa trí nhớ một cách có chọn lọc hẳn sẽ có máy chủ để xử lý ký ức, nếu ký ức của ta không bị tìm thấy vậy chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này hay sao.

Ta suy nghĩ hay là tạo ra ký ức giả để chúng xóa bỏ, nghĩ là làm bởi ta cũng không có nhiều thời gian. Ta vận dụng tinh thần lực ngấm vào vũng đại não thực hiện chức năng tưởng tượng, còn những vùng còn lại vẫn được quang tráo bảo vệ.

Quang tráo khu vực tưởng tượng biến mất, xung điện liền t·ấn c·ông, xâm lấn, ta đau đớn như ai đó dùng búa đánh vào đầu. Do có tinh thần lực ngấm vào bảo vệ từng tế bào nên ta vẫn tỉnh táo. Tính táo để thực hiện tưởng tưởng. Thần thức mạnh mẽ trí tưởng tượng của ta theo đó cũng rõ ràng như thật, ta cố tưởng tượng ra một Hoàng Xuân đi làm, đi ngủ đều đặn, từng công việc hàng ngày tháo lắp chi tiết được ta tưởng tưởng rõ nét. Khi hình ảnh tưởng tưởng đó khởi lên xung điện xâm lấn cưỡng chế xóa ngay hình ảnh đó, ta đau đớn như c·hết đi sống lại, dù thế vẫn phải tưởng tưởng tiếp ngày này sang ngày khác.

Xóa trí nhớ 2 ngày thì kết thúc, hai ngày mà như 200 năm, mỗi giây mỗi khắc ta đều cầu nguyện cho đau đớn này kết thúc. Đến khi mũ tháo ra khỏi đầu, tia tỉnh táo cuối cùng của ta cũng biến mất, lâm vào hôn mê. Sau khi tỉnh dậy thì phát hiện mình được đưa về thôn. Ngày ta được đưa về thôn cũng là ngày cháu được gửi về thôn, chúng gửi cháu với ông cùng vể"

Hoàng Mộc nghe ông kể nhập tâm không bỏ sót câu nào, nghe như bản thân mình vừa trải qua câu chuyện, hai hàng nước mắt lăn trên má cậu bé, cậu rất thương ông.

"Cháu rất ghét octopieus ông ạ!"

"Ừ, octopieus thì ai cũng căm hận, có điều nhân loại chúng ta công nghệ lạc hậu thua xa lũ octopieus, đành phải cam tâm chịu làm nô lệ, tìm cách sinh tồn ở thời đại khốn khổ này". Hoàng Xuân dừng lại đôi lát ngẫm nghĩ điều gì rồi tiếp tục nói " đúng vậy, chúng ta phải tìm cách sinh tồn, phải tồn tại dù có khó khăn thế nào. Bài tập thiền ông dạy cháu từ lúc 2 tuổi chính là thân thức pháp yếu.

Hoàng Mộc bỗng tỏ tường vi sao từ trước đến nay ông luôn khắt khe bắt mình phải ngồi thiền, hóa ra đó là thần thức pháp yếu

"Mộc cháu trách ông khi dạy thần thức pháp yếu mà không hỏi ý kiến cháu không"

Hoàng Mộc trả lời: " không ạ, nếu không hiểu được chính mình là ai, vậy sống làm gì"

"Tốt lắm cháu của ông, ông dạy cháu không chỉ vì thần thức pháp yếu giúp bảo lưu trí nhớ mà còn một nguyên nhân khác. Sau khi được đưa về thôn, sống với rừng núi hùng vĩ, linh khí dồi dào ông nhận ra không chỉ tinh thần lực mà cơ thể cũng có một luồng lực lượng kỳ dị mặc dù lúc này nó mỏng manh nhưng nếu sau này có đột phá hẳn sẽ có tác dụng kỳ diệu"

"Cháu hãy chăm chỉ tu luyện biết đâu ở nơi này linh khí dồi dào sẽ sinh ra kỳ tích"

"Dạ, cháu nghe lời ông sẽ chăm chỉ tập luyện ạ"

"Chuyện hôm nay ông kể với cháu, tuyệt đối không được cho người khác biết, đối với Ngọc Lan, Minh Nguyệt, Lôi Viêm, Đổng Kiếm hãy đợi chúng nó lớn hơn chút nữa rồi hãy kể"

Ngọc Lan, Minh Nguyệt, Lôi Viêm, Đổng Kiếm không phải là cháu ruột của Hoàng Xuân, chúng không được như Hoàng Mộc đưa về đến thôn không có người thân thích, ông Hoàng Xuân đã nhận nuôi, cũng truyền thụ cho cách tu luyện thần thức từ 2 tuổi.

Ông Hoàng Xuân trò chuyện với Hoàng Mộc một lát nữa rồi về phòng của ông nghỉ ngơi.

Hoàng Mộc nhớ lại những điều ông căn dặn, không ngủ liền mà ngồi thẳng, ngay ngắn bắt đầu hô hấp theo cách mà ông nội dạy.