Chương 23: Chuẩn bị cho hành trình
Trận chiến kết thúc, nơi được nhóm người Hoàng Mộc yêu thích, đặt cho cái tên mỹ miều Uất Hương tiên cảnh, giờ đây chỉ còn một bãi đất trống với những lớp đất, đá, cỏ cây xếp ngổn ngang xung quanh.
Hoàng Mộc tìm từ trong mớ hỗn độn những cây thuốc còn dùng được bỏ vào túi, bốn người còn lại cũng phụ giúp cậu.
Từ trên bầu trời vọng xuống tiếng kêu rền vang của loài hung thú nào đó, cả nhóm nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Tiếng vỗ cánh mỗi lúc một gần, xuất hiện trong tầm mắt mỗi người là một con hung thú có hai cánh, mỏ nhọn, thân dài khoảng 8m, phần đuôi phía sau giống thằn lằn, trên người phủ lớp vảy giống với tê tê.
Năm người Hoàng Mộc núp sau một thân cây to cách đó 300m, quan sát hung điểu.
Hung điểu sà xuống, đứng trước thạch giáp kỳ hồi lâu rồi dùng mỏ mổ vào đuôi lôi đi, đến vị trí giáp với rừng cây rậm rạp, hung điểu bỏ thạch giáp lỳ lại đó, bay trở lại đậu trên cành cây bồ đề.
-Có vẻ con hung điểu này chỉ muốn chiếm địa bàn mà không ăn thịt thạch giáp kỳ, chúng ta về thôi, nơi này không dùng được nữa rồi.
Mặc dù có nuối tiếc nhưng cả bọn đành lặng lẽ rời đi.
Không đi Uất Hương tiên cảnh tập luyện, Hoàng Mộc dùng thời gian này nghiên cứu những kiến thức khoa học đồng thời rèn luyện thể lực, qua các trận chiến cậu nhận thấy ngoài linh lực ra thì sức lực cơ thể là một trong những vấn đề trọng yếu.
Hàng ngày Hoàng Mộc gập bụng 100 cái, chống đẩy 100 cái, chạy bộ 10km, về phần linh lực đã đến bình cảnh không tăng trưởng được nhưng như một thói quen ngày nào cậu cũng tập luyện.
Buổi tối một tháng sau
Cả nhà dùng bữa xong, ông Hoàng Xuân đi vào phòng lấy ra một vật, bên ngoài vật nhỏ bọc bằng gỗ.
-Năm đứa lại đây ông cho xem điện thoại của Octopieus.
Cẳ bọn nghe nói vậy, đi đến ngồi quanh ông.
-Chiếc điện thoại này vỏ ngoài hư hại ta đã thay bằng vỏ gỗ, bỏ đi bộ phận liên lạc và định vị, trí tuệ nhân tạo trong máy cũng bị xóa đi, hiện tại chiếc điện thoại này chỉ còn những tính năng được tích hợp sẵn.
Trong mấy tháng nay ông Hoàng Xuân ít khi đi Uất Hương tiên cảnh cùng năm bạn nhỏ vì ông muốn dành thời gian sửa chữa chiếc điện thoại, không có công cụ, dụng cụ hỗ trợ ông phải làm thủ công từng bước nhỏ, hì hục mấy tháng trời mời thành công.
-Octopieus kia là tri thức giả nên chiếc điện thoại này lưu trữ nhiều dữ liệu, ta sẽ hướng dẫn cách mở cho các cháu xem.
Vốn chiếc điện thoại có nhiều cách thao tác nhưng do trí tuệ nhân tạo trong máy đã bị xóa, hiện tại chỉ có thể thao tác bằng tay trên màn hình cảm ứng. Hoàng Mộc theo sự hướng dẫn của ông bấm mở chiếc điện thoại
Nội dung lưu trữ trong thiết bị quá nhiều, phải mất ba hôm để đọc qua mục lục và một số phần chi tiết mà mọi người thấy quan trọng. Chữ viết của octopieus đã được ông Hoàng Xuân dạy cho năm người từ lâu nên không có khó khăn gì trong việc đọc hiểu.
Tắt đi màn hình điện thoại, ông hoàng xuân phát biểu:
-Hóa ra tên Octopieus này nghiên cứu về văn minh của nhân loại, ta kỳ vọng sẽ tìm được các công pháp tu luyện tương tự thần thức pháp yếu.Nhưng thật không ngờ sau khi lũ Octopieus biết các công pháp đó chúng không tu luyện được vì nó được sáng tạo dựa trên cấu trúc cơ thể của nhân loại, chúng đã xóa bỏ hoàn toàn công pháp cổ trên mọi thiết bị, có lẽ bản thân thức pháp yếu mà ta có là con cá lọt lưới duy nhất.
-Dạ, cháu thấy tên Octopieus kia nghiên cứu nhiều về kim tự tháp ạ
-Đây là lần đầu tiên ta nghe về vấn đề này, thì ra linh khí trái đất chúng ta bị phong ấn bỏi hệ thống trận pháp kim tự tháp, thật không biết vị đại năng nào trước đây đã nghĩ ra trận đồ lớn như vậy, có thể phong ấn linh lực cả một hành tinh.
Hoang Mộc trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: Hệ thống trận pháp thật là vi diệu, những gì cổ nhân truyền lại đã biến mất theo thời gian, chỉ còn những kim tự tháp sừng sững tồn tại, theo cháu bây giờ để tìm hiểu bí mật của linh lực chỉ có thể dựa vào trận pháp này.
Ông Hoàng Xuân cảm thán: Đây là việc quá khó khăn, các vị trí đặc biệt như cung điện dưới lòng đất hay kim tự tháp ở cách xa chúng ta, dù có tìm thấy đi nữa thì chúng đã được octopieus xử lý sạch sẽ rồi.
-Cháu thấy gần đây các hung thú trong rừng đã có khả năng ma pháp như trường hợp hổ trắng và thạch giáp kỳ chẳng hạn, nếu chúng ta không cường thực lực sợ là sẽ không đủ khả năng tồn tại nơi này nữa.
-Hoàng Mộc nói đúng đó ông ạ, nếu chỉ quanh quẩn ở trong thôn rồi sẽ không thể phát triển được rồi sẽ có ngày bị đào thải.
-Chúng cháu đã bàn với nhau, sẽ đi tìm hiểu bí mật hệ thống pháp trận Kim tự tháp ạ.
Đối mặt với quyết tâm của mấy đứa cháu, ông Hoàng Xuân đành thể theo nguyện vọng của chúng, trong thâm tâm ông suy nghĩ nhân loại bây giờ sống trong hoàn cảnh bị nô lệ, sống như vậy có phải là sống không, phiêu lưu sẽ tiềm ẩn nhiều nguy hiểm nhưng ít nhất có một chút hy vọng mong manh.
Từ chiếc điện thoại, Hoàng Mộc không tìm được gì nhiều về công nghệ của Octopieus, có điều công nghệ của nhân loại trước đây lại có rất nhiều. Hoàng Mộc đọc kỹ về công nghệ luyện kim, y học, nông nghiệp dựa theo điều kiện cho phép ở thôn mà trích ra những phần có thể áp dụng được, ghi lại ra giấy đưa cho các thầy trong thôn.
Ông Nguyễn Minh là thầy dạy rèn cho Hoàng Mộc, nhận được tài liệu luyện kim, ông hết sức sửng sốt
-Làm sao cháu có thể có được những bí quyết này vậy.
-Dạ cháu suy nghĩ vu vơ thôi, không biết những điều cháu ghi ra đây có hiệu quả không ạ.
-Haha theo kinh nghiệm bao nhiêu năm làm thợ rèn của ta những bí quyết này hoàn toàn có thể thực hiện được, cháu thật là t·hiên t·ai đó.
Hoàng Mộc đành nhận lời khen của ông Nguyễn Minh, bây giờ cũng không biết trả lời sao cho thỏa đáng, khi nào có cơ hội giải thích sau vậy.
-Cháu muốn thử chế tạo những v·ũ k·hí này ông cho cháu mượn lò luyện được không ạ.
Hoàng Mộc đưa các bản thiết kế cho ông Nguyễn Minh xem, ông nhìn qua các bản vẽ một lượt, không suy nghĩ nhiều trả lời ngày.
-Tất nhiên rồi, ta sẽ cùng làm với cháu.
Vũ khí Hoàng Mộc muốn chế tạo là bốn thanh kiếm, một cặp song đao và năm cây cung. Lưỡi kiếm dài một mét, chuôi dài 20 cm, thuộc vào loại kiếm to bản. Cây đao có độ dài ngắn hơn, cuối chuôi đao có một lỗ nhỏ. Cây cung cấu tạo phức tạp nhất, thân cung gồm nhiều chi tiết ghép thành, dây cung làm bằng cây leo khô, tất cả dựa theo bản thiết kế lấy từ chiếc điện thoại của Octopieus.
Dựa trên đặc điểm da dày thịt béo của các loại hung thú, năm người Hoàng Mộc lựa chọn những v·ũ k·hí thích hợp để chiến đấu, không thể cứ dựa vào dao đi rừng được.
Mỗi ngày Hoàng Mộc dành thời gian từ 6h sáng đến 10h tối trong lò rèn, sức lực cơ bắp mạnh mẽ khiến quá trình trui luyện tạp chất ra khỏi kim loại đạt hiệu suất cao, các loại kim loại được trộn cẩn thận theo những tỷ lệ ghi sẵn. Nhìn những động tác chuẩn xác, mạnh mẽ của Hoàng Mộc ông Nguyễn Minh ở bên lau mồ hôi trên trán thầm nghĩ.
-Ta đúng là tuổi cao sức yếu rồi.
Sau bảy ngày những thanh kiếm được chế tạo xong, dù mọi thứ tính toán kỹ lưỡng nhưng phải sau 6 lần thất bại mới làm ra thanh kiếm đầu tiên, thanh đầu thực hiện thành công các thanh còn lại thất bại 3 lần nữa là hoàn thành 3 thanh kiếm to bản.
Đã có kinh nghiệm làm kiếm, cặp song đao chỉ mất hai ngày trải qua 2 lần thất bại đã hoàn thành, về phần cây cung mất đến mười ngày mới chế tạo xong.
Vác đống v·ũ k·hí to bự đưa cho bốn người Đổng Kiếm, Lôi Viêm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt, đao kiếm không phải là hiếm thấy, nhưng kiểu dáng thiết kế thế này đây là lần đầu tiên gặp được, không kìm nổi sự tò mò mấy người cầm vung lên, vung xuống.
Hoàng Mộc sử dụng cặp song đao, bốn người còn lại dùng kiếm, còn cung phát cho mỗi người một cây.
Trong hang động cách thôn 20 km, đây là hang động mà mấy người thường tập luyện trước đây, mỗi người cầm v·ũ k·hí của mình chém về phía phía trước, căn cứ vào tài liệu võ cổ truyền Bình Định lấy ra từ chiếc điện thoại, năm người tập luyện kiếm pháp, đao pháp.
Chúng không học các bài múa võ mà chỉ học những kỹ năng chiến đấu của võ cổ truyển Bình Định, trong chiếc điện thoại lưu giữ nhiều tài liệu võ thuật khác nhau nhưng chúng thấy võ cổ truyền Bình Định là thích hợp nhất.
Đổng Kiếm sau khi dùng hai tay vung thanh kiếm to đùng chém ra 500 lần, liền thả thanh kiếm ra, thanh kiếm lơ lửng trên không, y theo sự không chế của cậu, thanh kiếm bay đến cọc gỗ gần đó, thực hiện các động tác đâm chém.
Hoàng Mộc triệu hồi ra dải lụa, điều chỉnh độ dài chỉ còn khoảng 3m, dải lụa luồn qua hai lỗ nhỏ trên cặp song đao, buộc chặt lại. Hai tay cầm giữa dải lụa điều khiển v·ũ k·hí của mình, thanh đao buộc vào dải lụa được vung ra sau lưng, Hoàng Mộc cầm dải lụa vung về phía trước, lực lượng cơ bắp cùng với linh lực đưa thanh đao chém về cọc gỗ.
Cọc gỗ đường kính tầm 60 cm b·ị c·hém ra làm hai, hướng chém theo chiều ngang thân gỗ chứ không phải bổ dọc theo thân gỗ theo kiểu bổ củi.
-Chà lực đạo thật mạnh.
Hoàng Mộc tâm niệm điều khiển dải lụa thực hiện hàng loạt các động tác phức tạp hơn, nếu chỉ là một sợi dây bình thường buộc vào cây đao, muốn điều khiển thuần thục sẽ đòi hỏi rất nhiều công phu tập luyện nhưng đây là dại lụa hình thành từ linh lực, Hoàng Mộc điều khiển nó không khác gì điều khiển tay chân mình.
Từ nhỏ năm người đã học bắn cung, năm cây cung mới chế tạo muốn dùng được phải có sức lực lớn, điều này đối với chúng mà nói đã có đủ, chỉ tập luyện qua mấy lần là sử dụng thành thạo.
Mất mười ngày làm quen với v·ũ k·hí của mình, sáng nay cả bọn quyết định sẽ bắt đầu hành trình.
Buổi sáng mùa hè, đất trời chỉ mời vừa chuyển từ xuân sang, ánh nắng chưa gay gắt mà nhẹ nhàng, hương thơm cỏ cây, gió mát thổi nhẹ làm cho người ta sảng khoải. Ở trong thôn lúc này năm người Hoàng Mộc đang thu xếp, gói gém hành lý gồm quần áo, lương thực, thuốc men.
Ông Hoàng Xuân lấy ra một xấp đồ rồi nói:
-Những bộ quần ào này ông mới may, các cháu đưa đi mà mặc
Lũ trẻ nhìn tập quần áo mới, chúng biết cả tháng nay ông đã hì hục may từ sáng đến đêm khuy, nhận quần áo mới trong lòng chúng không khỏi dâng lên một hồi xúc động.
Ông dặn dò những đứa cháu
-Đi đường phải hết sức cẩn thận, quan trọng phải giữ gìn bản thân
Lời ông dặn chỉ ngắn ngủi có vậy nhưng chứa đựng thật nhiều tình cảm, ông không nói nhiều vì nói nhiều cũng không ích gì.
-Các cháu đến đây dùng bữa sáng, ông đã nấu các món mà mỗi người yêu thích.
Bữa sáng hôm nay mang tư vị thật khác biệt, nó kèm theo cảm xúc của những người sắp đi xa.
Vốn ông Hoàng Xuân muốn đi cùng mọi người nhưng cả bọn nhất thiết không cho vì hành trình nguy hiểm. Ông Hoàng Xuân biết mình tuổi cao sức yếu không có mạnh mẽ như lũ trẻ nên cũng thôi không đi, biết đâu mình đi lại trở thành gánh nặng cho chúng nó.
Tiểu Hắc Bạch và Tiểu Tuyết cũng ở lại thôn, Minh Nguyêt dặn dò hai đứa ở lại bảo vệ ông và dân làng. Con thỏ lỳ lợm không chịu nghe lời, sau mấy lần Minh Nguyệt cho dùng Uất Hương đan đã sinh ra hảo cảm với cô bé, cả bọn đưa nó đi cùng.
Dùng xong bữa sáng, năm người tạm biệt ông, bước ra cửa thôn.
Tối hôm qua ông Hoàng Xuân đã báo cáo với thôn về việc cử năm đứa trẻ sang các làng khác học hỏi kinh nghiệm, các làng sống cách nhau khá xa nên sáng nay thấy năm người mang đủ loại hành lý, v·ũ k·hí bước ra khỏi thôn, không ai nghi kỵ gì, nhiều người còn ra tam biệt, chúc thượng lộ bình an.
Hoàng Mộc bước ra khỏi phạm vi những chiếc chuông báo hiệu, cậu lấy từ trong túi ra một vật nhỏ, phía ngoài bọc bằng gỗ, chính là chiếc điện thoại của octopieus, thao tác trên màn hình, một bản đồ có nhiều điểm được đánh dấu hiện ra, xem xét một lúc Hoàng Mộc nói.
-Chúng ta đi theo hướng này.