Chương 33: Chiến đấu
Hoàng Mộc chạy về khoảng đất trống vừa nãy, nếu ban ngày đánh nhau trong rừng sẽ có lợi thế hơn nhưng hiện tại là ban đêm dù ánh trăng có sáng thì dưới tán cây cũng khó phát hiện được đòn đánh, hơn nữa mắt của Phi vân điểu nhìn ban đêm tốt hơn Hoàng Mộc.
Khoảng đất trống này rộng khoảng 200m2, mặt đất khá gồ ghề và có nhiều gốc cây bị chặt đứt, có thể là sản phẩm của con Phi vân điểu đã làm trước đây.
Phi vân điểu từ trên bầu trời lao xuống, tốc độ cực nhanh đến mức khó thấy rõ hình ảnh, vạch ra một đường màu bạc phản chiếu dưới ánh trăng. Hoàng Mộc đã dự tính từ trước, dải lụa xanh lấy hình dạng xoắn ốc chắn trước người.
Tốc độ nhanh nên khó đảo hướng, mà hung điểu cũng không cần đảo hướng, nó xem dải lụa xanh phía dưới chẳng khác gì tán lá mỏng, mỏ của nó đâm vào giữa vòng xoáy, dải lụa theo tự nhiên bám vào đầu mấy vòng.
Ngay lập tức Hoàng Mộc khống chế dải lụa siết lại nhẹ nhàng, đồng thời bản thân nhảy sang một bên tránh né, một kích bị hụt phi vân điểu liền tung cánh lướt cách mặt đất một đoàn rồi bay lên trên, mang theo cả dải lụa bám trên đầu.
Bay lên độ cao nhất định như để lấy đà rồi lại lao xuống t·ấn c·ông, Hoàng Mộc ở dưới tính toán khoảng cách, lúc Phi vân điểu còn cách mặt đất 4m dải lụa bò đến hai mắt nó, quấn lại. Phi vân điểu bị che tầm nhìn, trước mắt tối om, diễn biển xảy ra bắt ngờ, bản thân lại đang lao v·út từ trên không xuống, không kịp dừng lại làm cho phi vân điểu đâm sầm xuống mặt đất, chiếc mỏ cứng như thép cắm nghiêng vào sâu trong đất.
Tận dụng cơ hội Hoàng Mộc lao đến trước mặt nó, hai thanh đao liên tục bổ vào đầu quái điểu, chiếc mào đỏ trên đầu b·ị c·hém tả tơi, máu xanh nơi đầu bắt đầu thấm ra.
Hung điểu rơi xuống, sau một khoảnh khắc nó vùng dậy, rút chiếc mỏ cắm ở dưới đất lên, đầu cúi xuống đồng thời đưa một chân lên cào dải lụa ra. Hoàng Mộc không nghi ngờ việc móng vuốt của hung điểu có thể dễ dàng kéo dải lụa ra nên khi nó bắt đầu động tác cậu liền không chế dải lụa tan biến.
Dải lụa xuất hiện lại bên người, theo sự khống chế của Hoàng Mộc dải lụa bay ra sau lưng, hai đầu của dải lụa tiến tới quấn quanh hai cánh tay và chuôi đao, làm như thế này là để kết hợp sức lực cơ bắp và linh lực, trước khi bắt đầu hành trình Hoàng Mộc đã tập qua cách này có điều chưa áp dụng vào thực chiến bao giờ.
Phi vân điểu màu bạc có bao nhiêu chiến lực cậu đã chứng kiến, nó bản năng trời sinh giống như một kiếm sĩ nhân có hội này Hoàng Mộc muốn tôi luyện khả năng chiến đấu của mình.
Tầm nhìn không bị che lại Phi vân điểu thấy rõ nhân loại nhỏ bé đang đưng hiên ngang phía trước, hai mặt nó đỏ đi vì giận giữ, lập tức chiếc mỏ dài khoảng 1m mổ xuống.
Hoàng Mộc tập trung cao độ, tâm không tạp niệm quan sát kỹ từng hành động của Phi vân điểu, ngay khi chiếc mỏ dịch chuyển cậu đã nhận ra, không dám chậm trễ hai tay nắm chặt song đao rồi vung từ dười lên, trong quá trình vung cậu khống chế dải lụa quấn ở hai tay gia lực thêm cho đòn đánh.
Keng, Keng âm thanh sắt thép v·a c·hạm vang lên, hai thanh đao chém trúng mỏ hung điểu, chiếc mỏ của nó b·ị đ·ánh nghiêng sang một bên làm cho đòn t·ấn c·ông bị phá giải.
Hoàng Mộc tận dụng khoảnh khắc đầu của hung điểu nghiêng sang một bên để lộ cái cổ màu bạc, song đao thu về, toàn lực đánh đến chỗ sơ hở. Hung điểu bị đòn t·ấn c·ông vừa rồi làm cho bừng tỉnh, nó ý thức được nhân loại phía trước tuyệt đối không phải là cừu non, mắt thấy Hoàng Mộc đánh tới, nó rút cổ về tránh được hai nhát đao, lực đao mạnh đến nỗi ma sát với không khí phát ra âm thanh vun v·út.
Hai thanh sắc như cây kiếm ở sống cánh phải của phi vân điểu cảm thấy vừa tầm, ngay lập tức chém đến, Hoàng Mộc không kịp nhảy ra chỉ có thể đưa song đao lên chống đỡ.
Kenggg âm thanh ngân dài vang lên, song đao trên tay run rẩy, dư chấn hất văng Hoảng Mộc ra xa một đoạn, cậu khống chế bản thân thăng bằng tiếp đất, tránh bị ngã, hai chân vừa chạm đất cánh trái của hung điểu đã đánh tới, tốc độ cực nhanh, liền mạch như hai nắm đấm trái phải.
Hoàng Mộc chỉ kịp ngả người ra phía sau, đồng thời đưa song đao lên trước thủ thế, cánh trái lướt qua cặp song đao, tao nên những tia lửa, Hoàng Mộc mất thăng bằng bị đẩy ngã xuống mặt đất. Chưa kịp chồm dậy, chiếc mỏ dài 1m lại tới, cậu lăn người sang một bên tránh né, chiếc mỏ đâm trượt cách đầu Hoàng Mộc vài cm.
Sau đó hàng loạt cú mổ đánh tới Hoàng Mộc đang nằm trên mặt đất, cậu liên tục xoay người, hai thanh đao chém ra liên tục chặn đòn đánh, trong màn đêm tia lửa tóe sáng một vùng, Hoàng Mộc biết chỉ cần chệch một nhịp tính mạng mình sẽ mất, cậu tập trung cao độ, liên tục thôi diễn, phán đoán quỹ tích của đòn đánh.
Nhìn từ xa có vẻ như Hoàng Mộc là cá đã năm trong rọ, bị Hung điểu ăn thịt chỉ là chuyện thời gian ngắn dài nhưng quan sát tỉ mỉ lại nhận ra điều ngược lại, Hoàng Mộc đang dần bắt nhịp được với những đòn t·ấn c·ông của hung điểu.
Phi vân điểu mổ xuống, Hoàng Mốc lăn người né được, khi nó thu chiếc mỏ về để tiếp tục t·ấn c·ông thì thanh đao bên trái phóng lên đuổi theo, chuôi đao buộc dải lụa xanh, dải lụa theo đó kéo dài ra, công kích bất ngờ khiến hung điểu không kịp xoay trở, thanh đao kích đến mắt trái của Hung điểu.
Không có âm thanh sắt thép v·a c·hạm vang lên, thay vào đó là một tiếng bụp, thanh đao cắm vào mắt trái, máu xanh chảy ra, nó đau đơn kêu lên, chiếc đầu lắc mạnh ném thanh đao văng ra.
Dải lụa xanh rút về kéo thanh đao trở lại trong tay Hoàng Mộc, nhân khoảnh khắc t·ấn c·ông gián đoạn Hoàng Mộc vùng dậy nhảy về phía sau.
Phi vân điểu không vì mắt trái b·ị t·hương mà bỏ chạy, ngược lại càng hung dữ hơn, cánh phải nhanh như máy cắt, chém ngang người Hoàng Mộc. Cậu nhảy lên né tránh, cánh phải của nó cắt qua khoảng không dưới chân, không thu cánh về như các lần trước mà đảo người xoay tròn 360 độ, cánh phải theo đó xoay vòng từ phải sang trái, từ dưới lên trên rồi thuận thế bổ từ trên xuống đầu Hoàng Mộc.
Đòn t·ấn c·ông này Hoàng Mộc đã thấy qua, chỉ là không ngờ nó lại dùng vào lúc này, đang trên không trung khó mà đảo hướng, đành đưa hai thanh đao lên chống đỡ.
Va chạm mạnh mẽ xảy ra, Hoàng Mộc bị ném thẳng từ trên không xuống dưới, hai chân lún sâu vào mặt đất, dư lực đẩy cơ thể ngả ngửa ra phía sau, chấn động mạnh làm hai tay tê rát, xương cốt rã rời.
Hung Điểu thấy vậy liền bay lên, hai cánh quạt mạnh tạo ra kình phong, khiến Hoàng Mộc nằm bẹp xuống đất không thể gượng dậy nổi.
Trong mắt Hoàng Mộc hiện lên hình ảnh một con hung điểu to lớn đang chắn trước mặt trăng, bộ lông màu bạc tương phản với ánh trăng càng thêm bạc, nếu không phải là đang chiến đấu với nó thì khung cảnh này ta cũng có vài phần thưởng thức.
Không để Hoàng Mộc phải suy nghĩ miên man, hung điểu ở trên đã sà xuống, cặp móng vuốt nhọn hoắt, dài ngoằng ập xuống với sát chiêu này dù là một con trâu rừng cũng bị nó quắp đi.
Sau một lần chồm dậy nhảy về phía sau rồi tiếp theo bị phi vân điểu đánh văng về phía sau, giờ đây khoảng cách của Hoàng Mộc và rừng cây chỉ còn khoảng 10 m, dải lụa xanh từ tay phải lao ra bám vào thân cây, tận lực co lại kéo Hoàng Mộc lướt đi trên mặt đất.
Hung điểu sà xuống vồ hụt, đất đá chỗ văng ra như bị máy xúc cào đi một khoảng, dải lụa xanh kéo Hoàng Mộc tránh khỏi móng vuốt của hung điểu rồi uốn éo bám vào lưng cậu, dựng thẳng lên đưa Hoàng Mộc từ tư thế kéo lê trên mặt đất đứng dậy.
Cậu thu dải lụa về, đầu dải lụa bám vào chuôi đao, tay phải buông thanh đao ra, cầm dải lụa xoay tròn, thanh đao theo đó xoay tít trên đầu. Mắt trái của hung điểu đã bị mù, tận dụng điều này Hoàng Mộc chạy sang bên trái của nó, vừa chạy vừa quay thanh đao.
Thoáng cái cậu đã chạy ra sau lưng hung điểu, hung điểu quay người lại, mắt phải vừa nhìn thấy được con mồi đã cấp tốc khép lại bởi vì con mồi của nó – Hoàng Mộc lúc này căn chỉnh thời gian chuẩn xác nhảy lên cao, thanh đao buộc vào dải lụa đang xoay tròn một bên đã đạt vận tốc cực hạn rồi bắn ra.
Sức lực cơ bắp, linh lực súc tích đã lâu cả hai cộng hưởng công kích đến mắt phải của hung điểu, nếu là một sợi dây bình thường thì đánh trúng hay không là điều khó nói, nhưng đây là dải lụa hình thành từ linh lực, Hoàng Mộc khống chế chuẩn xác thanh đao lao trúng mắt phải của hung điểu.
Nó chỉ kịp khép mắt lại để bảo vệ, từng đó là chưa đủ, thanh đao đâm xuyên qua mi mắt, cắm vào mắt phải của hung điểu.
Không dừng lại, dải lụa buông thanh đao ra, tiến tới quấn quanh cổ nó rồi co lại, kéo Hoàng Mộc từ trên không đến gần đầu hung điểu.
Hai mắt của nó đã bị mù hơn nữa hành động cũng rất nhanh, hung điểu lúc này đang lắc đầu lia lịa để hất thanh đao ra hoàn toàn không biết kình địch đang đến gần,
Hoàng Mộc đáp xuống cổ nó, hai tay cầm lấy thanh đao còn lại mạnh mẽ chém xuống, dải lụa ở tay trái cũng tận lực gia tăng thêm sức mạnh, nhát chém kích trúng đầu nó, chỗ đó vốn đã b·ị t·hương, v·ết t·hương chưa kịp khép lại bị phá toác ra, máu xanh chảy đầm đìa.
Hung điểu lắc đầu lia lịa, hai chân cào lên trên muốn đuổi con xuống, Hoàng Mộc thấy vậy nhảy lên cao tránh né, hai mắt nó bị mù, về cơ bản các t·ấn c·ông của hung điểu lúc này chỉ là cầu may sao có thể đánh trúng Hoàng Mộc được.
Dải lụa vẫn bám vào cổ nó tiếp tục co lại kéo Hoàng Mộc đến gần, nhát chém thứ hai vung ra đánh vào cùng một vị trí.
Hung điểu cảm thấy không ổn, tung cánh bay loạn xạ trên không, Hoàng Mộc nhờ vào dải lụa xanh vẫn đeo bám không buông, bị hất văng ra rồi lại kéo vào những nhát đao theo đó đánh tới.
Hung điểu bay lên độ cao 10 m thì lớp lông trên đầu đã bị phá nát, thanh đao thuân lợi đâm sâu vào đầu nó. Hung điểu t·ử v·ong ngay lập tức, nó rơi tự do từ độ cao 30 m xuống mặt đất, Hoàng Mộc rơi theo, đến khi còn cách mặt đất khoảng 10 m, dải lụa xanh lao ra bám vào cành cây, Hoàng Mộc đu một vòng, đáp đất an toàn.