Chương 35: Khuấy đục nước
Hoàng Mộc và Đổng Kiếm ẩn nấp ở một thân cây cao, cách nơi Phi vân điểu trú ngụ một khoảng vừa phải để theo dõi, sau ba ngày đôi bạn trẻ đã có thể nắm được phần nào các tập tính sinh hoạt của chúng.
Loài này khi thì đi săn riêng lẻ, khi thì đi săn theo bầy, điển hình như hôm qua, chúng cùng lúc mang về 10 con dê béo, chỉ thỉnh thoảng có vài con bỏ ra đi riêng đến tận tối mới quay về nơi trú ngụ.
Hôm nay vẫn như cũ, hai người bò lên cành cây cao, ẩn dấu thân ảnh sau tán lá rậm rạp, ánh mắt xuyên qua những kẻ hở nhỏ, nhìn về phía cây đại thụ nơi phi vân điểu sinh sống.
Mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, ánh nắng mùa hè thỏa sức đổ hơi nóng xuống nhân gian, nhờ có tầng tầng lá cây che khuất, hai người tránh được cái nắng oi bức.
Bỗng nơi đằng xa một con phi vân điểu màu xám bay ra khỏi nơi trú ngụ, nó võ cánh chững lại giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Mộc và Đổng Kiếm đang ẩn nấp rồi tung cách bay đến.
Phi vân điểu tới gần làm lá cây rung động, nó lướt qua đầu hai người, bay về nơi xa.
Hoàng Mộc chăm chú theo dõi, nhận xét.
-Con phi vân điểu này ngoại hình gầy hơn các con khác, có lẽ trong bầy đàn nó là con được chia phần ít nhất, bởi vậy mới phải đi kiếm ăn giữa trưa.
Hai người trèo xuống cây, chạy theo hướng mà phi vân điểu bay đi, được vài km càm thấy phi vân điểu sắp bay đi mất, Hoàng Mộc liền trèo lên ngọn cây, hai tay vẫy vẫy.
Phi vân điểu đang bay trên trời, phát hiện ra con mồi bé nhỏ đang làm mấy động tác ngớ ngẩn trên ngọn cây, nó không suy nghĩ gì liền sà xuống. Tốc độ bắt mồi rất nhanh, thoáng cái từ trên bầu trời đã đến chỗ cách Hoàng Mộc vài chục mét.
Hai cánh dang rộng, cặp móng vuốt chìa ra, với tốc độ đã được gia tốc bởi trong lực nó ập xuống người Hoàng Mộc, tưởng chừng như phi vân điểu sẽ một kích bắt gọn con mồi thì bỗng nó chững lại giữa khoảng không cách con mồi chỉ còn 1m.
Dải lụa xanh không biết từ đâu xuất hiện, quấn quanh thân thể phi vân điểu, cố định nó tại không trung, hai cách vẫy mạnh chỉ làm cho tóc Hoàng Mộc bay ngược về sau mà không làm cho nó tiến thêm cm nào.
Dải lụa quấn quanh thân rồi bò sang hai cánh rồi buộc chặt nó lại với thân, cuối cùng tiến tời mỏ của nó, quấn liền mấy vòng, phi vân điểu lúc này chẳng khác gì một con gà bị trói không nhúc nhích được.
Hoàng Mộc trèo xuống từ trên ngọn cây, đồng thời điều khiển dải lụa mang theo phi vân điểu đi cùng.
Đổng Kiếm thấy vậy liền nói:
-Con chim này yếu quá, mình chưa cần ra tay đã tóm gọn nó rồi.
Hoàng Mộc trả lời:
-May mắn gặp phải con yếu nhất, nếu đổi lại là con màu xám khác, muốn bắt được chắc phải một phen vất vả, không uổng công ba ngày nằm phục kích.
Hai người vừa nói, vừa lấy dây thừng bên hông ra, trói chặt con điểu xấu số, không quên buộc mấy vòng quanh mỏ nó, cảm thấy dây trói đã chắc chắn, Hoàng Mộc liền triệt tiêu dải lụa.
Đã đạt được mục đích hai người lên đường quay về với đồng bạn, phi vân điểu khá nặng nhưng đối với sức vóc của hai người thì không đáng là gì, chỉ mỗi tội là hơi cồng kềnh vì thế trên đường đi thỉnh thoảng bị hung thú phát hiện t·ấn c·ông.
Nói về xử lý hung thú nhanh gọn thì Đổng Kiếm có ưu thế hơn Hoàng Mộc cho nên những hung thú bình thường cậu đứng ra giải quyết hết, khả năng điều khiển phi kiếm của Đổng Kiếm ngày càng thành thạo, nếu như bây giờ gặp lại hầu mao thú, dám chắc có thể dùng phi kiếm t·ruy s·át nó trong rừng.
Chiều ngày hôm sau, hai người đến được gò đất mà Lôi Viêm, Ngọc Lan, Minh Nguyệt đang đào, hơn bốn ngày qua về cơ bản đã đào thông được từ đầu bên này đến đầu bên kia gò đất.
Hoàng Mộc thấy vậy nói:
Các bồ giỏi qua nha, mới mấy ngày đã đào được 50m đường hầm
Lôi Viêm đáp:
Không có gì, đất ở đây tương đối mềm, mất thời gian chút thôi, con chim cậu đang vác dùng xong việc cho mình nướng ăn nha.
Phi vân điểu nghe vậy không biết có hiểu hay không, ánh mắt nó chớp liên tục, miệng muốn kêu lên mà mỏ bị buộc chặt thành ra không phát ra âm thanh gì trọn vẹn.
Hang động về cơ bản đã hoàn thành năm người chỉ gia công thêm một chút, đầu này sắp xếp thêm các tảng đá cho chắc chắn, đầu kia đem cành cây phủ kín.
Đài bàng trước đây là chúa tể bầu trời bởi từ nhỏ chúng đã được huấn luyện để trở mạnh mẽ, khi được vài tháng tuổi, đại bàng mẹ sẽ thả đại bàng con xuống vách núi để học bay, cách dạy dỗ khốc liệt khiến cho đại bàng con đối mặt với độ cao, đối mặt với sự sợ hãi qua đó rèn luyện nên bản lĩnh gan dạ, dám đương đầu với thách thức.
Trong một hang động nhỏ cách chân núi khoảng 10 m, Hoàng Mộc ẩn mình trong hang, cậu đang theo dõi tổ đại bàng trên núi, sở dĩ năm người cùng đến địa điểm này rồi mới chia nhau ra hành động là vì muốn xem mùa này đại bàng đã sinh con chưa.
Con đại bàng mẹ đẩy đại bàng con ra khỏi tổ, khiến nó phải nhảy lên thành tổ, ánh mắt nhìn xuống dưới, vách đá cheo leo, cao chót vót hiện ra làm cho nó ngập ngừng, như phản xạ tự nhiện đại bàng con quay trở lại tổ ấm nhưng khi đi xuống, chiếc tổ của nó đã trở nên xù xì, gai góc, do lớp cỏ và lông ở trên đã bị đại bàng mẹ vứt đi, trơ ra phần dười toàn gai nhọn.
Gai nhọn chích vào da thịt khiến nó đau rát lại phải nhảy lên thành tổ, với sự thúc ép của đại bàng mẹ ở phía sau nó đành nhảy xuống. Cách đó không xa đại bàng cha đang quan sát quá trình, khi đại bàng con sắp tiếp đất nó sẽ ứng cứu.
Nỗi sợ hãi xâm lấn đại bàng con, nó kêu lên những tiếng thảm thiết, qua tiếng kêu đại bàng cha có thể xác định được con của mình đang rơi đến chỗ nào.
Bỗng tiếng kêu im bặt, cũng không có tiếng v·a c·hạm với mặt đất nào vang lên, chỉ thấy bóng xanh lao ra, quấn trọn đại bàng con rồi đưa vào trong hang núi. Hoàng Mộc dùng dải lụa xanh bắt được đại bàng con rồi dùng dây trói chặt người nó, không cho phát ra âm thanh, cậu rút dao đi rừng từ bên hông cắt nhẹ vào đùi đại bàng con, máu đỏ chảy ra, nhanh chóng lấy vải thấm lấy chỗ máu đó rồi bôi lên miệng phi vân điểu đang bị trói chặt ở một bên.
Dải lụa bò sang người phi vân điểu quấn quanh người nó, sau đó Hoàng Mộc cắt đứt các dây thừng cho phi vân điểu. Hai cánh của nó được thả ra, ngay lập tức lao ra khỏi hang bỏ chạy, hai cánh đập liên hồi, như thể vừa thoát ra từ tay ác quỷ, nhưng chưa đi được bao xa thì đại bàng núi xuất hiện trước mặt nó.
Không phải một con mà là một cặp đại bàng trống, mái, chúng nhìn bộ dáng của phi vân điểu liền cho rằng đây là thủ phạm ăn thịt đại bàng con, vốn trước đây tộc đại bàng và tộc phi vân điểu đã có thù oán sâu đậm nay nhìn thấy con mình bị ăn thịt, hai con đại bàng hung dữ lao đến t·ấn c·ông phi vân điểu.
Tốc độ cực nhanh về cơ bản phi vân điểu màu xám gầy gò này không thể né tránh, tưởng chừng như nó cứ vậy mà bị đ·ánh c·hết thì phi vân điểu lấy một bộ dáng kỳ quặc, giống như là bị lôi đi, bay xuống gò đất. Hướng đi ngược lại với quỹ tích nó đang bay vì thế khiến cho cặp đại bàng dự đoán sai phương hướng, vồ hụt.
Phi vân điểu bị lôi xuống mặt đất, chui tọt vào trong hang động mà mấy người đào sẵn, rồi ở yên trong đó không thấy đi ra.
Cặp đại bàng bay đến trước cửa hang, kích thước của chúng to lớn, không thể chui vào, chúng phát tiết phá nát cửa hang rồi bay lượn trên gò đất đến tận chiều tối mới rời đi. Hoàng Mộc thấy vậy liền chui xuống, vòng qua lối kia của gò đất, dỡ bỏ ít cành cây, chui vào trong hang.
Bên trong hang phi vân điểu bị mấy người trói chặt, đại bang con cũng không hơn, ban ngày bị cặp đại bàng bao vây không dám đi ra, buổi đêm cả bọn mới đi tìm thức ăn, cánh rừng này động vật phong phú, với khả năng ma pháp, mấy người dễ dàng kiếm đủ thức ăn cho đai bàng con và phi vân điểu, về phần bản thân thì ăn tạm quả rừng và thực phẩm khô mang theo.
Sau đó mỗi ngày dùng lại cách cũ, nhóm người đã bắt được 10 con đại bàng non, khiến cho tộc đại bàng ở đây cực kỳ phẫn nộ, chúng cất lên tiếng kêu inh ỏi, coi phi vân điểu như cái gai trong mắt, như kẻ thù không đội trời chung.
Cửa hang được gia cố bằng các tảng đá to cũng không chịu nổi sự phẫn nộ, nhiều lần b·ị đ·ánh sập, mấy người phải vất vả đào thêm các lối ra khác để đảm bảo sự an toàn.
Không phải tổ con đại bàng nào cũng gần hang vì thế mỗi lần hành động Hoàng Mộc phải lựa chọn vị trí ẩn nấp, chạy trốn phù hợp, bởi dải lụa của cậu cũng có phạm vi của nó, ra ngoài phạm vi dải lụa sẽ tiêu tan.
Sau mấy ngày âm thầm trộm đại bàng con, có vẻ như tộc đại bàng đã có e ngại chúng không thả con xuống vách núi nữa.
Vì thế hai ngày nay không thấy bóng dáng phi vân điểu xuất hiện, tưởng chừng như vậy mọi chuyện cứ như vậy lắng xuống thì ở trên ngọn núi cao nhất, có một chiếc tổ của đại bàng, cặp đại bàng này to gấp đôi các con đại bàng khác, có vẻ như chúng là đầu đàn ở đây, phi vân điểu bỗng dưng xuất hiện trước chiếc tổ.
Khắc với mọi khi hôm nay quanh thân nó không bị quấn bởi dải lụa xanh mà bị buộc bằng dây thừng, sợi dây thừng vòng qua thân, buộc lên thanh kiếm nằm sát sau lưng.
Đổng Kiếm ở trong góc khuất điều khiển thanh kiếm đưa phi vân điểu lao vào đại bàng cái đang ở gần tổ, hành động khiêu khích, lập tức đại bàng cái kêu lên, vỗ cách t·ấn c·ông phi vân điểu, đại bàng đực gần đó thấy vậy cũng bay đến t·ấn c·ông, kích cỡ hai con đại bàng to gấp mấy lần phi vân điểu, nhìn qua chẳng khác gì nó đang đi t·ự s·át.
Hai con đại bàng này rất nhanh, thoáng cái đã đến trước mặt phi vân điểu, mặt cắt của phi vân điểu tái đi vì sợ hãi, Đổng Kiếm cật lực kéo nó trở về nhưng đứng trước đại bàng đầu đàn, tốc độ của thanh kiếm còn kém một bước, vuốt đại bàng đánh tới, lập tức bụng của phi vân điểu lòi ra, v·ết t·hương sâu hoẵm cắt đứt cả ruột gan.
Mặc kệ phi vân điểu sống hay c·hết Đổng Kiếm khống chế thanh kiếm bay vòng qua ngọn núi, rồi dùng hết sức phóng thanh kiếm tới miệng hang, ở khoảng cách này đã vượt quá phạm vi điều khiển của cậu, thanh kiếm lao đi vì quán tính.
Rầm, thân thể của phi vân điểu bị ném xuống trước miệng hang, máu xanh chảy ròng ròng, có vẻ như nó chỉ còn sống được vài hơi thở, Lôi Viêm thò tay ra kéo nó vào hang.
Con đại bàng đầu đàn thấy vậy, bay trở lại tổ thì trước mắt nó chỉ còn chiếc tổ trống không, con của nó đã không thấy đâu.
Dải lụa xanh sau quấn chặt đại bàng con, trườn bò trên hang đá như con rắn đi đến chỗ Hoàng Mộc đang ẩn nấp.
Phi vân điểu trong những ngày này đã gây thù chuốc oán với cả tộc đại bàng, khi nó vừa xuất hiện, đàn đại bàng đã nhận ra, chúng lập tức tập trung quanh con đại bàng đầu đàn.
Đại bàng là chúa tể bầu trời, đây là địa bàn của nó, kia là con của nó vậy mà b·ị b·ắt mất, mọi nguyên nhân được cái đầu chim xử lý, rất nhanh đưa ra kết quả, chính là tộc phi vân điểu đã gây nên mọi chuyện.
Nó tức giận, triệt để tức giận, mỏ há to cất lên một tiếng bén nhọn, vang vọng núi rừng, bầy đại bang nghe theo lệnh nó oanh kích gò đất, cả gò đất bị phá toái.
Mùa hè Việt Nam thường có bão, từ sáng đến giờ bầu trời sáng quoắc không một cơn gió có điều đó chỉ là bình yên hiếm hôi trước giông bão, gió bắt đầu thổi, mây đen kéo về.
Kình phong ngày một mạnh hơn, cây cối ban đầu chỉ lắc lư bây giờ đã bị xô ngã, mưa tuôn như trút, sấm chớm nổ vang trời, rạch phá mặt đất, âm thanh đùng đoàng vọng mãi không thôi. Thiên địa như bị ai đó đang trừng phạt, xô cho nghiêng ngả, cơn bão này rất to.
Đại bàng đầu đàn sau khi tàn phá xong gò đất, nó tung cánh bay lên cao, cả đàn bay theo nó, loài đại bàng rất thích bay trong cơn bão, chúng bay lên tận trời cao, lên trên cơn bão, phướng hướng rõ ràng là nhắm tới địa bàn của phi vân điểu.