Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Trụ Đại Việt

Chương 37: Chiến đấu trong cơn bão




Chương 37: Chiến đấu trong cơn bão

Lôi điện của đại bàng là khắc tinh của phi vân điểu, với lớp lông có đặc tính của sắt thép, lôi lực dễ dàng xuyên qua, đánh vào nội tạng, nhìn có vẻ phi vân điểu phản kích mạnh mẽ nhưng đó chỉ là chút sức cùng lực kiệt, hiện tại nó đang rất suy yếu.

Dù vậy tình trạng của phi vân điểu vẫn tốt hơn đại bàng, sau cú ngã đại bàng nằm im một chỗ không thể đứng dậy được, trên người nó chi chít v·ết t·hương, nhất là ở trên bụng, hai v·ết t·hương sâu hoẵm, máu đỏ ùa ra hòa cùng nước mưa tạo thành vũng máu.

Phi vân điểu gắng gượng chút sức lực cuồi cùng bước ra khỏi hố đất, đi đến chỗ đối thủ, chiếc mỏ dài hơn 1 mét mổ xuống.

Con đại bàng cái thấy vậy liền bay đến ứng cứu, nhưng chưa được bao xa đã bị hai con phi vân điểu màu bạc tiến đến vây đánh. Hình thể của nó to như đại bàng trống nhưng chưa có khả năng điều khiển lôi điện, thuần túy sử dụng công kích vật lý không thể chiếm tiện nghi trước phi vân điểu.

Chiếc mỏ nhọn hoắt mổ xuống, dính phải công kích này chắc chắn đại bàng sẽ b·ị đ·âm xuyên cổ, còn khoảng vài cm nữa sẽ thành công thì một tảng đá lớn đập vào đầu nó, xung quanh tảng đá được buộc bởi dải lụa màu xanh.

Âm thanh sát thép v·a c·hạm vang lên, đầu phi vân điểu b·ị đ·ánh bật ra phía sau, hòn đá cũng bị văng ra rồi được dải lụa kéo về bên người Hoàng Mộc.

Tảng đá to lớn như chiếc lư đồng không phải là đá bình thường, nó chính là quặng ở gần cây đại thụ, khối lượng khoảng 400kg.

Nếu bình thường phi vân điểu màu vàng dính phải công kích này có thể vẫn bình an vô sự nhưng nay sức lực đã suy yếu, đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ khiến nó xây xẩm mặt mày, ý thức có phần choáng váng, thân thể liên tục lùi lại.

Hoàng Mộc ẩn nấp theo dõi cuộc chiến, thấy đại bàng b·ị đ·ánh bại, liền chạy ra tham chiến, nếu bây giờ không t·ấn c·ông đợi đến khi bầy đại bàng thất bại, phi vân điểu hồi sức vậy tất cả cố gắng thành công cốc.

Hai tay cậu cầm dải lụa, vận dụng linh lực và sức lực cơ bắp, dải lụa xoay tròn trên đầu, tảng đá nặng 400kg bị nhấc bổng rồi quay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cảm thấy tốc độ đã cực đại Hoàng Mộc liền đánh đến phi vân điểu, tảng đá nặng 400kg sau khi được gia tốc, lực đạo phải đến vài tấn, từ phía trên đánh xuống đầu phi vân điểu.

Rầm, âm thanh v·a c·hạm vang lên, phi vân điểu chỉ vừa mới hết choáng váng đã phải chịu thêm một đòn nữa, đầu đổ gục xuống mặt đất, máu xanh bắt đầu thấm ra từ chiếc mào đỏ.

Hoàng Mộc không dừng lại, liên tục dùng lại lụa khống chế tảng đá đánh tới, v·a c·hạm mạnh mẽ khiến mặt đất rung động, đầu hung điểu b·ị đ·ánh lõm vào trong đất.



Ánh mắt bắt đầu lờ đờ, ý thức lúc tỉnh, lúc mê, phía trước nó rõ ràng chỉ là một nhân loại nhỏ bé, tại sao bản thân cao quý có thể bị một sinh vật hạ đẳng chà đạp.

Rầm, chấp niệm cao ngạo trong một tia tỉnh giác bị đập tan, nó lâm vào hôn mê, thoáng chốc qua đi nó tỉnh lại, lần này trong tia tỉnh giác không còn sự cao ngạo nữa mà thay vào đó là sự sợ hãi.

Rầm, rầm, rầm sự sợ hãi bị ngắt quãng bởi hôn mê, sau mỗi lần tỉnh dậy sự sợ hãi càng tăng lên, tăng đến đỉnh điểm, lúc này phi vân điểu chỉ còn một ý niệm: cầu sinh.

Ý thức mạnh mẽ thục dục cơ thể hấp nạp linh khí thiên địa, xung quanh cơ thể phi vân điểu bắt đầu xuất hiện gió xoáy, càng lúc càng mạnh, đến mức hình thành lốc xoáy.

Dị biến phát sinh khiến Hoàng Mộc không thể tiếp tục t·ấn c·ông, hắn thầm suy nghĩ.

-Chuyện gì đây, là linh khí sao, linh khí nhiều đến mức hình thành cơn lốc, không phải đây chỉ là không khí bình thường có trộn lẫn linh khí, nhưng đến ồ ạt như thế này thì thật là khoa trương.

Hắn cảm nhận thấy nguy cơ ẩn tàng trong cơn lốc, bản thân liền lùi lại, đến bên con đại bàng đầu đàn.

Cơn lốc duy trì được vài phút liền tan rã, thân ảnh phi vân điểu bên trong lộ ra, bằng mắt thường có thể nhận thấy bộ lông màu vàng của nó đang được thay dần bằng màu bạch kim, màu bạch kim óng ánh lan từ đầu đến thân, từng tiếng lạch, cạch như kim loại được gia cố vang lên.

Phi vân điểu không còn bộ dáng nằm sạp xuống đất nữa mà thay vào đó là bộ dáng cao ngạo, chiếc đầu ngẩng lên, hai mắt nhắm lại, như đang tận hưởng khoái cảm đến từ việc lột xác, rõ ràng nó đã tiến cấp.

Rầm, tảng đá nặng 400 kg đập phi vân điểu tỉnh lại từ trạng thái đê mê, bộ lông chuyển sang bạch kim càng trở nên cứng cáp, tảng đá chỉ khiến đầu nó lệch sang một bên, không gây thêm thương tích gì.

Ánh mắt phi vân điểu đầy phẫn nộ mở ra, cất tiếng kêu vang vọng núi rừng, át cả tiếng sấm, nó vung cánh bay đến t·ấn c·ông Hoàng Mộc.

Rầm, chỉ mới nhấc bản thân lên không trung, nó đã ngã nhào xuống đất.

Hoàng Mộc ở bên quan sát rồi nói:



-Con chim này, ngươi tưởng đề thăng cấp độ thì sẽ bình phục hoàn toàn sao, định luật bảo toàn năng lượng ở đâu, linh lực của ngươi vừa hấp nạp, phần lớn đã dùng cho quá trình lột xác, phần còn lại ít hay nhiều ta không biết, nhưng sức lực cơ thể thuần túy của ngươi đã cạn lại còn bị quá trình thăng cấp tiêu dùng, không có gì để tu bổ thêm, ta nghĩ bản thân ngươi bây giờ chính là suy yếu đến cùng cực.

Phi vân điểu bạch kim vừa đứng dậy đầy cao ngạo giờ lại nằm sạp xuống đất, trong điều kiện bình thường nếu đột phá lên bạch kim, sức mạnh của nó sẽ tăng vọt, chỉ là trong hoàn cảnh bây giờ tốt hay xấu còn khó nói, những thương tích trên cơ thể cũng không vì thăng cấp mà được chữa trị, máu xanh vẫn đang chảy ra.

Đã phát triển đến mức độ này, hiển nhiên đã mở ra linh trí, nó không can tâm, tại sao bản thân mạnh mẽ như vậy lại c·hết dưới tay nhân loại chứ. Quá trình thăng cấp không đem lại sức lực nhưng linh lực thì khác, đã hồi phục phần nào.

Ánh sáng màu trắng từ bụng phi vân điểu tỏa ra, men theo cơ thể đi đến hai cánh.

Hoàng Mộc thấy vậy liền nói:

-Ngươi làm vậy để làm gì, ta đã quan sát kỹ, tộc phi vân điểu các ngươi phóng ra được dải sáng hình bán nguyệt là nhờ vào việc vung đôi cánh ném linh lực được nén chặt ra ngoài, tình trạng cơ thể của ngươi hiện tại sao có thể làm điều đó, ta nói không sai chứ.

Phi vân điều như hiểu được tiếng người, ánh mắt đang mở bỗng nhắm lại, gương mặt thể hiện ra biểu cảm ngậm ngùi nhưng ngay sau đó đôi mắt mở to, biểu cảm cũng thay đổi th·ành h·ung dữ.

Ánh sáng men theo cơ thể, rồi tập trung vào hai thanh sắc ở dọc sống cánh phía trên. Hai thanh này giống như hai thanh đao, mọc ra từ sống cánh, cả chiều dài của thanh không tiếp xúc với lông, chỉ có một phần nhỏ nơi đầu thanh sắc được kết nối với sống cánh.

Ánh sáng trắng tỏa ra lóa mắt, rồi một tiếng rắc vang lên, hai thanh sắc màu bạch kim ở hai bên sống cánh phía trên tách ra khỏi cơ thể, nơi cánh của nó chỉ còn hai thanh sắc mọc ra từ sống cánh phía dưới.

Dị biến xảy ra, Hoàng Mộc không dám khinh địch liền khống chế tảng đá tiếp tục t·ấn c·ông.

Hai thanh sắc tách ra rồi bay lơ lửng trong không trung, lấy một tốc độ rất nhanh đánh tới tảng đá đang lao đến.



Xoẹt, tảng đá bị cắt làm ba, không dừng lại thanh sắc lăng không chém tới.

Hoàng Mộc thấy vậy liền nhanh chóng ném vào miệng đại bàng đầu đàn thứ gì đó rồi cấp tốc lùi về sau né tránh.

Phi vân điểu vẫn duy trì tư thế nằm sạp xuống mặt đất, thỉnh thoảng cái cổ ngóc lên nhìn xung quanh theo dõi, điều khiển hai thanh sắc t·ấn c·ông Hoàng Mộc.

Trên trời, dưới đất vẫn đang diễn ra trận đánh khốc liệt của bầy đại bàng và bầy phi vân điểu, ai cũng bị đối thủ của mình cuốn lấy, không thể chi viện cho đối tượng khác.

Đổng Kiếm, Ngọc Lan đã tới nơi, thấy Hoàng Mộc đang chật vật né tránh liền xông đến giúp đỡ.

Đổng Kiếm tế thanh kiếm ra, đuổi theo hai thanh sắc, Ngọc Lan thì ngược lại tận công phi vân điểu.

Trời mưa to, nước chảy lênh láng khắp nơi, đạo lý muôn đời nước phải chảy về chỗ trũng nhưng mà hiện tại nước đang chảy lên chỗ cao, hướng đến Ngọc Lan, từng khối nước tập trung một chỗ hình thành một khối cầu to lớn đường kình khoảng 4m.

Khối cầu nước lăn trên mặt đất, đi đến chỗ phi vân điểu đang nằm, rồi bao phủ lấy đầu nó.

Cảm giác ngộp thở lộ rõ trên nét mặt phi vân điểu, nó lắc lư cái đầu muốn thoát ra khỏi cầu nước nhưng dù nó xoay theo hướng nào thì cầu nước vẫn bám theo không buông, hai thanh sắc mất khống chế rơi xuống mặt đất.

Thời gian từng giây qua đi, cảm giác thiếu dưỡng khí khiến nó dãy dụa mạnh hơn, bị dồn đến đường cùng bản năng cầu sinh trỗi dậy mạnh mẽ, bằng mắt thường có thể thấy màu bạch kim trên lông phi vân điểu tan biến đi, trở lại màu vàng ban đầu.

Hoàng Mộc kêu lên:

-Không ổn nó đang hy sinh cấp độ để đổi lấy sức mạnh.

Theo sự biến mất của màu lông, sức lực trở lại với cơ thể, nó vùng đứng dậy, dang rộng hai cánh, đầu ngẩng cao, muốn bay lên để thoát khỏi quả cầu nước.

Nhưng đúng lúc này một dòng lôi điện màu xanh lè bắn vào cầu nước, dòng nước dẫn truyền lôi lực t·ấn c·ông phi vân điểu, cấp độ của nó đã bị hạ xuống, trúng phải lôi điện của đại bàng hiển nhiên là không thể chịu được.

Thì ra thứ mà Hoàng Mộc cho vào mồm đại bàng chính là mấy viên huyết cốt đan, siêu đan dược chữa thương nhanh chóng bộc phát dược lực mạnh mẽ, khiến đại bàng có thể bay lên, phóng ra lôi điện t·ấn c·ông.

Phi vân điểu thực sự đã bị những đòn t·ấn c·ông liên tục làm cho hoảng sợ, bất chấp thương thế, bất chấp gió bão, nó chạy đi, những bước đi khó nhọc, khập khiểng, hai cánh vùng ra, dốc hết sức bình sinh bay lên.