Chương 43: Cuộc chiến ngả ngũ
Lôi Viêm đã quen đường, cậu đi trước hai người theo sau, nhìn đằng xa còn khoảng 1km nữa là đến địa bàn của khỉ mặt đỏ.
Thiết phiến hầu màu nâu đi phía sau đàn bỗng dừng lại, nó vỗ ngực hú một hồi, cả đàn nghe được tiếng hú liền dừng lại, chúng không đuổi theo nữa mà chậm rãi quay trở về.
Hoàng Mộc thấy vậy rất kinh ngạc:
-Chẳng nhẽ nó đã phát hiện ra ý đồ của mình là dẫn dụ bọn chúng đến địa bàn khỉ mặt đỏ.
Hoàng Mộc ngưng tụ dải lụa, nhanh chóng quấn lấy chuôi đao bay đến khiêu khích đàn Thiết phiến hầu, có điều chúng chỉ né tránh rồi bỏ chạy.
-Hừ lần này không được rồi, tìm cách khác vậy.
Đầu óc Hoàng Mộc đang suy tính tìm phương án khác bỗng nghe từ phía sau âm thanh kéc kéc rộn ràng, ngoảnh đầu lại thì thấy bầy khỉ mặt đỏ cùng hai đứa bạn đi tới, tốc độ rất nhanh.
Minh Nguyệt thấy các bạn hô to:
-Mình thuyết phục được bầy khỉ mặt đỏ rồi, chúng ta cùng tiến đánh Thiết phiến hầu.
Hoàng Mộc có chút ngơ ngác, không phải lỗ tai nghe nhầm đấy chứ, có lẽ nào cô bạn Minh Nguyệt của ta suốt ngày chơi với thú cưng rồi nói luôn được tiếng động vật, mà kệ tận dụng cơ hội đã mọi chuyện hỏi sau.
Nghĩ vậy cậu cùng các bạn và 50 con khỉ mặt đỏ tiến đánh Thiết phiến hầu, ngày từ đầu mục đích của Hoàng Mộc không phải là chặt vài cây bạch tùng để đem về lấy nhựa mà hắn muốn giúp dân làng một cách triệt để, trừ bỏ Thiết phiến hầu, mở ra đường sinh cơ lâu dài cho người dân.
Bầy Thiết phiến hầu đang bỏ đi bỗng nghe tiếng hú râm ran vọng đến, chúng không chạy, ngược lại nghe theo chỉ đạo của đầu đàn mỗi con đều bẻ một cành cây, tuốt hết lá trên cành, một đầu dùng móng vuốt cắt nhọn, tất cả vào tư thế chuẩn bị.
Phản ứng bỏ đi vừa nãy chỉ là sự cẩn thận của Thiết phiến hầu đầu đàn, còn nếu thực sự bắt buộc phải chiến đấu, chúng không việc gì phải bỏ chạy trước bại tướng.
Khỉ mặt đỏ và Thiết phiến hầu giao tranh với nhau nhiều lần, chúng đương nhiên biết mánh khóe của đối phương, theo tiếng hú của khỉ đầu đàn, những con khỉ mặt đỏ dừng lại, làm động tác tương tự thiết phiến hầu, chúng bẻ cành cây làm thành cây gậy.
Khoảng lặng chốc lát giữa hai bên diễn ra, ít phút sau một thanh kiếm to bản, sáng loáng lơ lửng giữa không trung, lấy quỹ tích ngoằn ngoèo, luồn lách qua các chướng ngại vật rồi lao đến t·ấn c·ông một con Thiết phiến hầu.
Đạo lý của Đổng Kiếm trước giờ vẫn là Tiên hạ thủ vi cường, phi kiếm tốc độ rất nhanh, con Thiết phiến hầu chỉ kịp vung móng vuốt ra chống trả.
Như con cá tăng tốc trong trong nước, thanh kiếm đảo hướng đâm xuống bụng, lợi trảo vồ hụt, giáp phiến cứng cáp dễ dàng bị xuyên thủng, thanh kiếm rút ra, Thiết phiến hầu rơi từ cành cây xuống, nó đ·ã t·ử v·ong.
Diễn biến phát sinh giống như tiếng trống khơi mào trận chiến, bầy Thiết phiến hầu bị kích động, chúng ném những thanh lao về phía năm người cùng khỉ mặt đỏ.
Thanh lao bay đến không phải từ một hướng mà từ nhiều góc độ khác nhau, nếu cùng t·ấn c·ông một người thì không khác gì thập diện mai phục, có điều đây là song phương giao chiến, những cây lao hướng đến nhiều mục tiêu bất đồng.
Bầy khỉ nấp sau thân cây tránh đòn, số lượng lao ném đến nhiều cộng với lực đạo mạnh đã có vài con b·ị t·hương.
Năm người cũng làm động tác tương tự, nấp sau thân cây, không có tầm nhìn Đổng Kiếm đành điều khiển thanh kiếm trở về.
Mặt ngoài những cây đại thụ cắm chi chít các thanh lao, thỉnh thoảng có vài thanh bay đến từ góc độ khác, năm người dùng v·ũ k·hí cắt làm hai.
Một lúc sau số lượng thanh lao đã hết, Thiết phiến hầu đầu đàn chỉ huy cả bầy tản ra xung quanh bao vây lấy bầy khỉ.
Hoàng Mộc nói với Minh Nguyệt kế bên:
-Nguyệt có thể giao tiếp với khỉ đầu đàn sao?
-Đúng vậy, Nguyệt có thể giao tiếp với nó qua tâm thức
Hoàng Mộc bất ngờ:
-Giao tiếp tâm thức ư, Nguyệt hãy nói với nó tập hợp cả bầy một chỗ rồi t·ấn c·ông về phía trước, đừng lo xung quanh chúng ta sẽ hỗ trợ.
-Đươc để Nguyệt thử.
Cô bé nhìn khỉ đầu đàn rồi nhắm hai mắt tập trung tinh thần, linh lực theo đó khuếch tán giống như những con sóng lăn tăn hướng đến đại não khỉ đầu đàn, ngôn ngữ Minh Nguyệt dùng hiển nhiên không phải là tiếng Việt hay bất kỳ ngôn ngữ nào khác mà là những tâm niệm cơ bản nhất.
Khi đầu đàn đứng ngơ ngác, nó đang tiếp thu những thông điệp của Minh Nguyệt, giây lát sau hồi phục linh hoạt, ánh mắt liếc nhìn năm người Hoàng Mộc một chút rồi hú to.
Gần 50 con khỉ từ khắp mọi ngóc ngách tập trung về cây đại thụ nơi nó đang đứng, trên tay chúng cầm theo một cây gậy, chúng không ném lao như Thiết phiến hầu, do chênh lệch về kích thước và không có móng vuốt sắc nhọn, bầy khỉ dùng những cây gậy để bù đắp thiếu hụt.
Khỉ đầu đàn lao lên đầu, tất cả tiến công về phía trước, nơi đó có khoảng 10 con Thiết phiến hầu, hình thể nhỏ nhắn làm cho tốc độ được đề cao, so bề linh hoạt khỉ mặt đỏ có phần nhỉnh hơn.
Năm mươi đánh mười không chột cũng què, gậy gộc vung ra đánh cho Thiết phiến hầu tối mắt tối mũi, xây xẩm mặt mày.
Hoàng Mộc lựa chọn một mũi tiến công để phá vòng vây thay vì tản ra giao tranh đơn lẻ hay co cụm phòng thủ là vì đặc điểm số lượng cũng như sức chiến đấu của hai bên. So sánh hai chỉ số này hiển nhiên Thiết phiến hầu ưu thế hơn hẳn, nếu tản ra giao tranh vậy năm người muốn cứu cũng không làm được, nếu co cụm phòng thủ chúng sẽ chịu được bao nhiêu đợt phóng lao chứ.
Những con Thiết phiến hầu xung quanh thấy vậy, lao đến t·ấn c·ông bầy khỉ hòng chi viện cho đồng loại.
Một khối cầu lửa lớn xuất hiện giữa không trung, bay đến chắn phía sau, sức nóng đốt cháy cả cây rừng, khói bốc nghi ngút, nhóm thiết phiến hầu lao đến liền bị thiêu đốt, chúng bỏ chạy tán loạn, trên người ngọn lửa chưa bị dập tắt.
Nhóm thiết phiến hầu khác t·ấn c·ông bên sườn bầy khỉ, chúng còn chưa tới nơi thì đã bắt gặp phi kiếm chắn đường.
Thanh kiếm lơ lửng giữa không trung rồi xoay tròn như bánh xe, càng xoay càng nhanh, cảm thấy lực đạo đã đủ Đổng Kiếm khống chế nó lăn qua bầy Thiết phiến hầu.
Móng vuốt, giáp phiến đụng phải thanh kiếm đều bị cắt ngọt, bất chấp cây rừng chằng chịt, gặp cái gì chém cái đó, phi kiếm mở ra một đường tàn sát.
Con đầu đàn nhận thấy tình hình không khả quan liền suy nghĩ ra mấu chốt của vấn đề, chính là năm người dưới kia, nó hú lên, chỉ huy 30 con khác đổi hướng t·ấn c·ông năm người.
-Ngọc Lan, Minh Nguyệt bảo vệ Đổng Kiếm và Lôi Viêm mình sẽ xử lý con đầu đàn.
Dải lụa xuất hiện cuốn lấy hai tay, cơ thể và hai chân của Hoàng Mộc, lực lượng cơ thể đã to lớn cộng thêm linh lực phụ gia, Hoàng Mộc lấy một tốc độ kinh khủng lao đi, chỗ vừa đứng để lại tàn ảnh.
Song đao Phi vân nơi tay lướt đi lưu lại trong không khí những dải bạch kim. Năm con Thiết phiến hầu nhảy xuống đất đầu tiên muốn t·ấn c·ông nhóm người, dải bạch kim lướt qua, nơi bụng chúng bỗng xuất hiện ngấn nhỏ, giây lát sau máu xanh ùa ra xối xả, từ đầu đến cuối chỉ thấy hiện ra trước mỗi Thiết phiến hầu là một tàn ảnh hình dáng Hoàng Mộc.
Tốc độ nhanh, đảo hướng gấp, nơi chân Hoàng Mộc tiếp xúc với đất khi đảo hướng bị đạp lún.
Không đợi các con Thiết phiến hầu khác trèo từ trên cây xuống, Hoàng Mộc trực tiếp nhảy lên cành cây, thuần túy dùng sức lực cơ thể hắn bây giờ có thể nhảy cao 10 m còn khi được linh lực hỗ trợ, nhảy cao được bao nhiêu thì hắn cũng chưa thử.
Không cần dải lụa đu bám vào cành cây, Hoàng Mộc trực tiếp nhảy từ thân cây này sang thân cây khác, song đao Phi vân vung lên, mỗi lần vung liền để lại ngấn nhỏ trên cơ thể Thiết phiến hầu.
Diễn biến quá nhanh khiến chúng không phản ứng kịp, đến khi nhận ra thêm 3 con Thiết phiến hầu nữa đã t·hiệt m·ạng.
Đầu đàn mắt đỏ ngầu, gầm lên giận giữ, hàng chục con thiết phiến hầu nghe theo lệnh chỉ huy nhảy về phía Hoàng Mộc đang trên cành cây, móng vuốt xòe ra, muốn xé xác con mồi.
Hoàng Mộc nhảy khỏi chỗ cũ, cơ thể trên không xoay trở vi diệu tránh được cú trảo của hai con Thiết phiến hầu ở hai bên, thân thể lướt qua chúng, tiện thể hai chân dẫm lên đầu rồi đạp mạnh đưa bản thân lao đến con đầu đàn.
Thiết phiến hầu đầu đàn đã mở ra linh trí, nó nhận biết nguy cơ t·ử v·ong trước mắt, liền chuyền cành bỏ chạy, miệng hú lên từng hồi, có khoảng 10 con thiết phiến hầu khác đi theo bảo vệ nó.
Mất đi chỉ huy, bầy thiết phiến hầu chiến đấu theo bản năng, chúng liên tục bị năm mươi con khỉ mặt đỏ cầm gậy t·ấn c·ông tới tấp. Đổng Kiếm sau khi xử lý hết một nhóm thì thao túng thanh kiếm nhập hội với bầy khỉ càn quét khắp nơi.
Chỗ bốn người đang đứng có mười con thiết phiến hầu xuất hiện, Ngọc Lan và Minh Nguyệt liền đi ra ứng chiến, kiếm pháp học được từ Tiêu Thống thể hiện ra rõ ràng, từng đường kiếm nhanh mạnh, chính xác chứ không vụng về như hồi tự học qua điện thoại.
Mặc dù da thịt năm người không bền chắc như hung thú nhưng tốc độ, khéo léo, sức mạnh thông qua kiên trì tập luyện đã vượt qua thiết phiến hầu, đối mặt với chúng cảm giác giống như đua xe tốc độ cao, chỉ sơ sẩy một chút sẽ m·ất m·ạng nhưng nếu dễ m·ất m·ạng như vậy thì đâu còn ai b·ị b·ắt về đồn.
Số lượng Thiết phiến hầu giảm đi rõ rệt, cảm thấy không còn mấy con t·ấn c·ông phía sau bầy khỉ, Lôi Viêm liền khống chế cầu lửa đi về hỗ trợ Ngọc Lan và Minh Nguyệt, cầu lửa từ trên không rơi xuống trúng ngay mấy con thiết phiến hầu phía sau rồi lăn đến những con phía trước. Ngọc Lan và Minh Nguyệt hiểu ý lùi về sau để cho Lôi Viêm thể hiện hết sức mạnh.
Cầu lửa như tử thần, chỉ cần bị nó nuốt, giáp phiến cứng cáp cũng bị cháy thành tro, thiết phiến hầu vừa mới hung hổ t·ấn c·ông nay lại bỏ chạy tan tác.
Hoàng Mộc không quan tâm mấy con đang đuổi theo phía sau, hắn nhắm vào mục tiêu chính là con đầu đàn, tốc độ được đề thăng, những cành cây bị dẫm trúng gãy răng rắc.
Sau vài lần nhảy hắn đã bắt kịp con đầu đàn, lưỡi đao chém qua, cành cây bị cắt ngọt nhưng thiết phiến hầu đầu đàn thì không, trong tíc tắc nó kịp đảo hướng tránh được một đao của Hoàng Mộc.
Bản thân còn ở trên không, dải lụa nơi tay trái dài ra bám vào cành cây, theo lực quán tính đu một vòng. Thiết phiến hầu đầu đàn tưởng thoát ngoảnh mặt lại đã thấy Hoàng Mộc sau lưng, biết không thể trốn tránh nó liền vung trảo bên phải lên t·ấn c·ông.
Trảo lực rất mạnh, kể cả thân cây đại thụ to lớn dưới cú trảo này cũng sẽ bị xé nát.
Hoàng Mộc đưa đao bên trái lên chống đỡ, đồng thời đao bên phải cắt qua bụng Thiết phiến hầu.
Xoẹt, xoẹt cổ tay phải của nó đập trúng lưỡi đao phi vân đến khi thu về đã không thấy bàn tay đâu nữa, nhìn xuống dưới bụng, một vết ngấn dài xuất hiện, thăng bằng chập chững một chút rồi rơi xuống mặt đất.
Mười con Thiết phiến hầu phía sau đuổi đến nơi, thấy đầu đàn c·hết chúng liền bỏ chạy, Hoàng Mộc không truy đuổi, hắn vì muốn bảo vệ sinh cơ cho người dân nên mới ra tay, còn bản thân hắn không thích tàn sát.
Hoàng Mộc đạp cành cây trở về với đồng bạn, chiến trường bên này đã ngã ngũ, thiết phiến hầu t·ử v·ong số lượng lớn, phần còn lại bỏ chạy khắp nơi, năm người không truy đuổi còn bầy khỉ ra sao thì kệ chúng nó.
Mấy người cắt lấy phần vảy của Thiết phiến hầu, tất cả 10 bộ bao gồm cả con đầu đàn, xong xuôi mọi thứ cất bước về làng chài.
Chiến trường ngổn ngang năm người không cần dọn bởi thời đại ngày nay hung thú khắp nơi, từng đó còn chưa đủ no cho chúng.