“Ừm…cho nên, ‘ngày mai’ của hai người thì sao…”
Nghe Mạc Lâm kể xong chuyện ‘Hợp đồng hôn nhân’ từ đầu đến cuối giữa cô và Khương Viễn Mộ, Trình Lộ Lộ có chút ngẩn ngơ, thậm chí nhìn có vẻ không được thông minh lắm.
“Vậy là, ngày 6 tháng 3, tụi mình đã bắt đầu sống thử rồi.” Mạc Lâm tiếp tục bình tĩnh nhìn Trình Lộ Lộ, đồng thời nói: “Chuyện sau đó, có lẽ cậu cũng đã biết ít nhiều rồi.”
“Hả? Mình á?”
“Ừm.” Mạc Lâm gật đầu chắc chắn, “Ngày đầu tiên tụi mình sống thử, quyết định hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất chính là gặp mặt bạn bè của nhau. Mà Khương Viễn Mộ không có bạn, mình thì chỉ có mình cậu là bạn.”
“Không phải…” Trình Lộ Lộ day day huyệt thái dương đang nhảy thình thịch lên của mình, “Gặp mặt mình cũng là nhiệm vụ sao?…Không… Mình không nên để ý cái này, mình nên nói là thật vinh hạnh phải không…” Trình Lộ Lộ nhìn chằm chằm Mạc Lâm, ngoài cười trong héo nhếch miệng lên, “Cậu còn nhớ nổi mình…”
“Đương nhiên.” Mạc Lâm nói, “Đây cũng là con đường tụi mình đã suy nghĩ kỹ để sắp xếp. Gặp bạn bè trước, thử xem những gì tụi mình viết trên thỏa thuận có thể thực hiện được hay không, nếu có vấn đề thì kịp thời chỉnh sửa, về sau gặp người nhà thì sẽ chu toàn hơn một chút. Kết hôn mà, mỗi một lần gặp mặt đều phải đạt được mục đích.”
“…”
Nhiệm vụ, thử nghiệm, mục đích…
Làm gì có từ nào mà kết hôn thông thường cần dùng tới chứ!?
Trình Lộ Lộ nhìn Mạc Lâm nhắc tới chuyện trước đây vẫn như cũ mỉm cười vui vẻ, miệng mở rộng thay đổi nhiều khẩu hình, cuối cùng chỉ phun ra một câu: “Hai người… quả thực… xứng đôi…”
Trình Lộ Lộ đương nhiên là nhớ ngày Mạc Lâm dẫn Khương Viễn Mộ gặp cô năm năm trước.
…Thậm chí ký ức vẫn còn như mới.
Phàm là nhà ai có một Mạc Lâm như thế, từ việc học hành đến làm việc, dường như đều xa cách với người khác giới, đột nhiên nói:
Cô ấy đã đính hôn rồi.
Quen người đàn ông đó ba ngày trước, thông qua việc xem mắt.
Mà người đàn ông kia tự xưng là: Tốt nghiệp thạc sĩ, gia đình sung túc, trước mắt đang trong giai đoạn gầy dựng sự nghiệp.
Cuối cùng, cô bạn thân này lại cực kỳ hài lòng với người đàn ông kia, khác với thái độ bình thường….
Là bạn thân, nghe rồi cũng phải nói một câu: Cậu không sợ bị lừa hả.
Cho nên, lúc Trình Lộ Lộ nhận được điện thoại của Mạc Lâm, nghe xong lời giới thiệu về Khương Viễn Mộ, kể ra ‘trạng thái tình cảm’ của cô và Khương Viễn Mộ, rồi lời mời cô sáu rưỡi tối đi ăn với Khương Viễn Mộ…
Trình Lộ Lộ không thể nói muốn lấy lễ đối đãi với người đàn ông tên Khương Viễn Mộ này, chỉ có thể nói muốn tru di cửu tộc nhà anh ta.
Trình Lộ Lộ ở nhà trang điểm khó nhìn nhất có thể, mặc vào chiếc áo gió nhẹ mang tính công kích nhất, đi đôi giày cao gót sắc nhọn nhất, đeo chiếc túi nhỏ nặng nhất, sau đó mang bộ mặt cay nghiệt tới chỗ hẹn.
Cô nghĩ, đợi cô chọc thủng cái con heo lừa đảo này, cô sẽ dùng cái túi này nện vào chân cái tên Khương Viễn Mộ kia!
Tối hôm đó, 6 giờ 40 phút, Trình Lộ Lộ cố ý tới nhà hàng trễ 10 phút, đôi giày cao gót cô đi nện thành nhịp trong nhà hàng, đi thẳng tới phòng bao riêng, đẩy mạnh cửa ra.
Trình Lộ Lộ cao ngạo liếc nhìn hai người Mạc Lâm và Khương Viễn Mộ đang ngồi cạnh bàn tròn gọi món. Mạc Lâm ngồi ngay góc 12 giờ, Khương Viễn Mộ ngồi góc 3 giờ.
Hai người đang gọi món đều không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra động tĩnh, nhưng đều giữ thần sắc bình tĩnh.
“Tới rồi à.” Mạc Lâm nói, “Ngồi đi, cậu muốn ăn gì?”
Trình Lộ Lộ đang tạo dáng công kích ngay cửa, sau câu nói của Mạc Lâm thì có vẻ hơi mất tinh thần. Cô chán nản trừng mắt nhìn Mạc Lâm, sau đó đi tới giữa hai người ngồi ngay chính giữa vị trí 1 giờ 30 phút.
Mạc Lâm quay sang nhìn cô, Khương Viễn Mộ cũng nhìn cô.
“Cậu có thể ngồi bên kia.” Mạc Lâm chỉ ngay chỗ góc 9 giờ.
“Không.” Trình Lộ Lộ khoanh tay, không nhìn Mạc Lâm, khiêu khích nhìn chằm chằm Khương Viễn Mộ, “Mình chỉ muốn ngồi chỗ này.”
Sau đó Trình Lộ Lộ liền nhìn thấy Mạc Lâm và cái tên đàn ông đáng chết Khương Viễn Mộ kia cùng liếc nhau một cái trước mắt cô, không biết bọn họ trao đổi thông tin gì, sau đó Khương Viễn Mộ và Mạc Lâm không hẹn mà cùng thay đổi chỗ ngồi. Mạc Lâm chuyển bộ đồ ăn và ghế của mình, Khương Viễn Mộ gọi phục vụ: “Làm phiền cho thêm một cái ghế ở giữa.
Sau đó…
Trình Lộ Lộ ngồi xuống.
Một cái bàn tròn, ba người bọn họ chen chúc trong phạm vi 60 độ.
Nhân viên phục vụ có chút cạn lời nhưng không dám nói gì, chờ bọn họ gọi món xong liền ra ngoài, sau đó phòng bao trở về yên tĩnh, Trình Lộ Lộ lại mở miệng:
“Anh chính là Khương Viễn Mộ đúng không?”
Công kích, bất mãn, khiêu khích, dè chừng, toàn bộ viết trên mặt Trình Lộ Lộ, đương nhiên Khương Viễn Mộ và Mạc Lâm đều thấy được.
“Đúng vậy.” Khương Viễn Mộ trả lời.
“Nghe nói anh là thạc sĩ mới tốt nghiệp đúng không? Học trường nào, ngành nào vậy, có tra được trên trang web học bạ không…”
Lời còn chưa dứt thì Khương Viễn Mộ đã đưa điện thoại của mình lên trên bàn, trong điện thoại thể hiện một văn bản pdf, trong văn bản có tất cả giấy chứng nhận bằng cấp của anh, tự động phát bằng slide hình ảnh.
Trình Lộ Lộ sững sờ, sau đó có chút khó tin nhìn về phía Mạc Lâm.
Mạc Lâm lại nói: “Mình có tra rồi, không có vấn đề gì.”
Trình Lộ Lộ: “…”
Không phải…
Có gì đó không đúng…
Trình Lộ Lộ bình tĩnh lại, chấn chỉnh đội hình: “Ờ vụ kia… hai người mới quen qua xem mắt à. Mới được mấy ngày đã tính chuyện kết hôn?”
“Cô tôi giới thiệu.” Khương Viễn Mộ trả lời.
“Chị Du.” Mạc Lâm bổ sung.
Chị Du thì đương nhiên Trình Lộ Lộ biết, khách quen, khách thần tiên, đáng tin cậy, có thực lực. Nếu mà là cháu của chị Du… sự đề phòng trong lòng Trình Lộ Lộ bỗng nhiên vơi đi một nửa.
“Tôi rất thích tính cách của Mạc Lâm.” Khương Viễn Mộ tiếp tục trả lời, “Rất khó gặp được người như vậy, tôi không muốn bỏ lỡ.”
Khi đó Trình Lộ Lộ không biết, câu này cũng chỉ là ‘đáp án tiêu chuẩn’ bọn họ đã viết trong hợp đồng, nhưng nghe thấy lời Khương Viễn Mộ như vậy, sự bất mãn của Trình Lộ Lộ cũng bớt đi vài phần.
Trình Lộ Lộ hiểu rất rõ tính cách của Mạc Lâm. Mà người đàn ông Khương Viễn Mộ trước mặt này, tuy không nói được rõ nhưng xem ra cũng là người rất trầm ổn lý trí – chí ít là qua biểu hiện vừa rồi là như vậy.
Trình Lộ Lộ bỏ hai chân đang bắt chéo xuống, lúc này mới đường đường chính chính dò xét Khương Viễn Mộ, thầm đánh giá: Cũng ra dáng đấy, coi như cũng xứng với Mạc Lâm hai ba phần.
“Nhưng vậy cũng hơi gấp đúng không.” Trình Lộ Lộ vừa nói vừa lấy vũ khí của mình – chiếc túi xách, từ trên chân đặt ra đằng sau, “Sao không tìm hiểu thêm một chút, kết hôn đâu phải chuyện đùa.”
“Đương nhiên.” Khương Viễn Mộ nói nghiêm túc, “Tôi cũng không coi chuyện này là trò đùa, tôi tin Mạc Lâm cũng thế.”
Khương Viễn Mộ nhìn về phía Mạc Lâm.
Mạc Lâm bình thản gật đầu mỉm cười.
“Tuy rằng chúng tôi nói chuyện chưa nhiều, nhưng dựa vào sự hiểu biết và phán đoán của bản thân, trước mắt Mạc Lâm là người duy nhất khiến tôi đồng ý bước vào hôn nhân. Cô ấy thích hợp nhất, không có người thứ hai.”
Về cái duy nhất, nhấn mạnh hai lần, vô cùng ngay thẳng.
Ly nước đưa lên miệng Trình Lộ Lộ cứ như vậy đờ ra, cô đột nhiên cảm giác cái góc ngồi 60 độ này có chút chật chội, cô ngồi ở đây, thật… dư thừa biết bao…
“Cậu…” Trình Lộ Lộ húng hắng ho một tiếng, nhìn Mạc Lâm, “…cũng cảm thấy như vậy à?”
“Viễn Mộ đúng là rất hợp với mình.”
Nói thế nào nhỉ…
Tuy nghe là lạ…
Nhưng hai người bọn họ giống như đều rất hài lòng.
Chuyện tình cảm không phải em tình anh nguyện, nồi nào úp vung nấy sao…
Sau đó không cho Trình Lộ Lộ có cơ hội làm khó, món ăn đã lên.
Cuộc nói chuyện sau đó đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cả buổi tối gặp mặt ăn tối không có nóng máu, chém giết, khẩn trương, kích thích như trong tưởng tượng của Trình Lộ Lộ. Cô không có cơn hồng thủy giải cứu bạn thân, trái lại phát hiện thân phận của Khương Viễn Mộ này là thực, không phải bịa đặt.
Lời anh ta nói là thật, hơn nữa, cha chú của bọn họ dường như đều ở thành phố này và ít nhiều có quan hệ hợp tác…
Ăn cơm tới lúc cuối thì Trình Lộ Lộ có chút lo lắng.
Lúc Khương Viễn Mộ đi thanh toán, Trình Lộ Lộ không khỏi hỏi Mạc Lâm.
“Chỉ mấy ngày mà cậu tìm được một người như vậy à? Anh ta không có âm mưu gì với cậu sao? Cậu chắc chắn không?”
Mạc Lâm trầm mặc một hồi, sau đó đánh giá Trình Lộ Lộ, thật hiếm hoi mới thấy bộ dạng cẩn thận như vậy: “Âm mưu? Ý cậu là…?”
“Đam mê đặc biệt, yêu cầu kỳ quái, ví dụ, thật ra anh ta là kiểu cuồng khống chế tinh thần, cuồng ngược đãi, hoặc có khuynh hướng bạo lực gia đình? Bây giờ biểu hiện rất tốt, tranh thủ sự tin tưởng của cậu, sau khi kết hôn thì…”
Nghe Trình Lộ Lộ nói như vậy, Mạc Lâm tỏ vẻ yên lòng, “Vậy thì không có.”
Lời nói này của Mạc Lâm có phần kỳ quái, cái gì thì là ‘vậy thì không có’, cái gì thì ‘có’? Nhưng lúc đó Trình Lộ Lộ cũng không hiểu ý mấy lời này.
Mạc Lâm trái lại sau khi suy tư một hồi thì nói với Trình Lộ Lộ:
“Lộ Lộ, cảm ơn cậu đã quan tâm mình.”
Trình Lộ Lộ nghe thế có hơi sửng sốt, Mạc Lâm lạ lẫm xoa xoa mu bàn tay của Trình Lộ Lộ.
Kỳ thật bình thường Mạc Lâm cũng không quá thích tiếp xúc cơ thể với người khác, cho dù là bạn thân, cảnh các cô nắm tay nhau không có trong đầu Trình Lộ Lộ.
Cứ cho là đột nhiên nắm tay, chạm vào, cũng là Trình Lộ Lộ giữ chặt Mạc Lâm để làm gì đó.
Mấy ngón tay của Mạc Lâm hơi lạnh, đặt trên mu bàn tay Trình Lộ Lộ, cô chân thành nói:
“Cảm ơn cậu, đã cân nhắc giúp mình ở góc độ của mình.”
Trình Lộ Lộ vẫn luôn cho rằng Mạc Lâm lạnh nhạt lại không nhạy bén trong cách đối nhân xử thế, nhân tình thế thái.
Nhưng không ngờ Mạc Lâm đã nhìn ra, cũng lý giải được, rõ ràng sự sắc bén và mạo phạm của Trình Lộ Lộ là vì đang chiến đấu cho cô. Cho nên Mạc Lâm không hề có một câu quở trách nào về sự bất lịch sự và lỗ mãng của cô ngày hôm nay.
Trình Lộ Lộ có chút cảm động, muốn khóc.
“Sao cậu lại yêu đương rồi quyết định kết hôn nhanh như vậy chứ, mình còn không kịp hiểu gì, không phải cậu nên trải qua một quá trình sao, yêu đương vài năm hãy tính tiếp, không nên gấp gáp.”
Ánh mắt Mạc Lâm bình tĩnh lại ôn hòa: “Đây là quyết định của mình, chuyện mình nhất định phải làm.”
Trình Lộ Lộ nghẹn lời hồi lâu, hờn dỗi nói: “Nhưng mà mình vẫn không hài lòng với tên Khương Viễn Mộ kia, tuy anh ta không làm sai gì, cũng không có gì không tốt, nhưng mình vẫn không hài lòng với anh ta. Anh ta nhất định có âm mưu!”
Mạc Lâm há to miệng, rồi nhắm mắt lại.
Mà lời này của Trình Lộ Lộ vừa dứt, Khương Viễn Mộ đi thanh toán kia đã bước vào cửa.
Mạc Lâm cùng Trình Lộ Lộ nhất thời đều hơi lúng túng.
“Xin lỗi, anh Khương…Viễn Mộ.”
“Không sao.” Khương Viễn Mộ cầm lấy áo khoác treo ở một bên của mình, “Chuyện của chúng ta quả thực rất đường đột, bạn của em bất mãn với anh là rất bình thường, anh không ngại.” Khương Viễn Mộ nhìn Mạc Lâm: “Chỉ cần em tin anh là đủ rồi.”
Mạc Lâm ngẩn người, sau đó gật đầu: “Đương nhiên, em rất tin tưởng anh.”
Trình Lộ Lộ ngồi ở ghế của mình, nhìn Mạc Lâm bên cạnh lại nhìn Khương Viễn Mộ ở cửa.
Bọn họ mắt nhìn mắt, khóe miệng mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tin tưởng không thể hiểu được.
“Tối nay anh còn có cuộc họp, không tiễn em được, xin lỗi.”
“Không sao, em cũng muốn quay về văn phòng một chuyến, có việc cần làm.”
Khương Viễn Mộ rời đi.
Mạc Lâm cũng đưa Trình Lộ Lộ rời đi.
Ngày đó, bọn họ đều trở về tăng ca theo phần việc của mình, chỉ có Trình Lộ Lộ thất thần quay về nhà.
Ngày đó, mẹ Trình Lộ Lộ dẫn chó đi dạo về nhà, nhìn vẻ mặt uể oải của Trình Lộ Lộ thì tỏ ra quan tâm: “Sao thế bảo bối? Không phải giúp Tiểu Lâm kiểm tra bạn trai nó sao, thế nào? Con gây rối không được à? Cần mẹ giúp không?”
“Không cần đâu mẹ, không có việc gì, rất tốt.” Trình Lộ Lộ nằm trên ghế sofa, ôm lấy chú chó nhảy lên người cô, rất lâu sau mới bàng hoàng mở miệng:
“Mẹ.”
“Ừ?”
“Con thấy, con giống như một con chó.”
“Hả?”
“Đang yên đang lành, con lại bị đá cho một phát.”
“Hả?”
Ngày đó, Trình Lộ Lộ thực sự cảm nhận được rồi, bạn thân của mình sắp bị người khác cướp làm vợ.
Bản thân bất lực, đồng thời, còn bị nhét đầy cơm chó vào miệng.
“Kết quả, bây giờ cậu nói với mình… chân tướng sự tình lại là như vậy.”
Trình Lộ Lộ nhìn Mạc Lâm trước mặt, vô cùng đau đớn không nói nên lời.
“Thì ra năm năm trước! Bữa cơm đó! Mình nói Khương Viễn Mộ có âm mưu, anh ta thực sự có âm mưu, chỉ là mình hoàn toàn không nghĩ tới! Hoàn toàn không nghĩ tới! Cậu cũng có! Các cậu nói phù hợp, không phải phù hợp tình cảm, mà là phù hợp điều khoản! Các cậu nói tin tưởng, cũng không phải tin tưởng tình yêu, mà là tin tưởng hợp đồng, pháp luật, cơ quan nhà nước! Các cậu thật sự là! Các cậu thật sự là!…”
Trình Lộ Lộ vắt hết óc, rốt cuộc đào ra trong đầu được một thành ngữ.
“Ngọa Long – Phượng Sồ!”*
Đối diện với sự táo bạo của Trình Lộ Lộ, Mạc Lâm vẫn lựa chọn chỉnh sửa cô: “Châu liên bích hợp.”**
Trình Lộ Lộ tức không nói thành lời.
Một hồi lâu sau, Trình Lộ Lộ lại hỏi:
“Vậy sau đó thì sao? Trước đó hai người không phải muốn thử nghiệm một tháng sao! Sao mình nhớ sau bữa cơm đó, không bao lâu cậu đã nói là đăng ký kết hôn rồi, ngày 20 tháng 3 đúng không? Hôm đó lúc cậu nói lấy giấy đăng ký xong, mình còn cực kỳ sốt ruột tìm người làm pháo hoa chúc mừng tân hôn, mình nhớ rất rõ! Từ ngày 6 đến ngày 20 tháng 3, làm gì đủ một tháng! Hai người làm gì gấp vậy!?”
“Quả thực chưa tới một tháng.” Mạc Lâm nói, “Là vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
Chú thích:
*Ngọa Long, Phượng Sồ vốn là biệt hiệu của Gia Cát Lượng và Bàng Thống. Thậm chí, đến cả Thủy Kính tiên sinh cũng từng nói rằng: “Ngọa Long Phượng Sồ, có được một trong 2 người đó thì có thể định được thiên hạ.”
** Châu liên bích hợp: Xứng đôi vừa lứa