Vua Phong Thủy: Tôi Là Tái Sinh Của Nàng Tiên Cáo

Chương 3: [3] Một bát máu chim trĩ




Vào ngày tôi lên ba, trong làng xảy ra một trận hạn hán nghiêm trọng, hầu hết mọi người đều đi tưới ruộng, cả người nhà tôi cũng vậy, chỉ còn lại một mình tôi ở nhà.

Gia đình tôi để lại cho tôi một bát máu chim trĩ, để lúc đói tôi có thể tự mình uống.

Tuy mới lên ba nhưng tôi lại thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác, lại còn rất ngoan, có thể tự chơi trong sân.

Mấy năm này, tôi tự chơi một mình, không có đứa trẻ nào trong làng tự ý chơi chung với tôi. Bởi lẽ người lớn trong nhà chúng đều nói tôi là dị nhân bẩm sinh, người trong thôn đều biết, tôi không ăn, chỉ uống máu. Còn có mỗi đêm Hoàng Bì Tử cùng hồ ly đều đem đồ đến cho nhà tôi. Vì thế, mọi người đều coi tôi như rắn rết mà tránh xa.

Vào ngày sinh nhật, tôi vẫn như bình thường, một mình trong sân chơi, trong khi tôi đi tiểu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài sân có tiếng trẻ em vui đùa, tôi liền bị thu hút ngay.

Ba năm nay, thực ra tôi đều rất ít rời khỏi sân nhà này, dù sao người trong làng đều rất ghét bỏ tôi, mọi người nhìn thấy tôi đều tránh né. Nhưng thực ra trong lòng tôi vẫn mong muốn có một người bạn chơi cùng, dù có một đứa trẻ chịu trò chuyện với tôi, tôi cũng cảm thấy tốt lắm rồi.

Nghe được động tĩnh bên ngoài sân, tôi liền chạy đến cửa nhà, từ khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Trước sân nhà tôi có một cồn cát nhỏ, đó là cát của người hàng xóm bên cạnh định xây nhà, bốn năm đứa trẻ đang nghịch cát trên cồn cát, nói cười rôm rả khiến tôi rất thích thú.

Khi đó chỉ mới ba tuổi, cũng không nghĩ nhiều như vậy, liền trực tiếp chạy tới, muốn cùng mấy đứa nhỏ kia chơi đùa.

Nhưng có đứa bé kia vừa nhìn thấy tôi, nhất thời lộ ra biểu tình hoảng sợ, có một đứa nhỏ lớn tuổi chỉ vào ta nói: "Quái thai đến rồi, quái thai uống máu đến, ai nói chuyện với nó thì sẽ xui xẻo đó. "

Một tiếng hô to này khiến mấy đứa nhỏ chơi cát chạy không thấy bóng dáng, chỉ để lại một mình tôi lẻ loi đứng ở đó.

Những đứa trẻ này chạy rất nhanh, đồ chơi của chúng vẫn còn nguyên trên cát, thấy chúng chạy đi trong tôi bỗng lạc lõng nhưng không sao, bọn chúng chạy thì tôi chơi một mình.

Tôi nhặt mấy đồ chơi đó lên, ngồi xổm trên cồn cát, tự chơi một mình, và ngay sau đó, đột nhiên một giọng nói vang lên đến từ phía bên kia của cồn cát: "Chúng mình chơi cát với nhau đi?" "

Tôi ngẩng đầu nhìn, đó là một tiểu hài tử mũm mĩm, chắc chạc tuổi tôi, nước mũi chảy thòng lòng nhưng quần áo lại rất sạch sẽ.

Tôi cười tươi với nó, nói cùng chơi với nhau, chúng tôi cùng nhau xây một ngôi nhà lớn

Tất cả mọi người chạy đi, chỉ còn lại bé mập mạp này, nó cũng giống như tôi, đều là tuổi chưa biết sợ.

Hai chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi ngồi trên cồn cát, nghịch cát với chiếc quần hở đũng.

Một lúc sau, bé mập đột nhiên từ trong người móc ra một viên kẹo, đưa cho tôi nói: "Đường, ngọt...

Tôi chưa từng ăn đường, bởi vì ngoại trừ máu tôi chưa từng ăn bất cứ thứ gì, bất quá vẫn nhận lấy, đặt ở trong miệng, cũng không nếm ra tư vị gì.

Lúc ấy ăn kẹo của bé mập, cảm thấy nó đối với tôi rất tôi, tôi cũng nên đối tốt với nó, tôi vừa ăn đường,vừa nói với nó: "Tớ cũng có đồ ăn ngon, tớ cho cậu, cậu chờ nhé. "

Nói xong, tôi chạy nhanh vào trong phòng, đem bát máu chim trĩ mà bố mẹ để lại bưng ra.

Bé mập không biết đó là cái gì, tôi liền làm mẫu cho nó uống, nuốt xuống một ngụm, làm cho ngoài miệng đỏ bừng, bé mập kia cười khanh khách, tôi cũng cười theo, nó cũng bưng bát lên uống, chỉ là vừa uống một ngụm, cái bát đã cầm không vững, bát máu đó tất cả đều đổ lên người.

Đây chính là khẩu phần ăn của tôi, nhìn thấy một màn này, tôi đau lòng chết đi được.

Đang lúc không biết làm thế nào, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu rên cuồng loạn.

"Mày, đứa quái thai, trời đánh này! Dám hại con trai tao! "Một người phụ nữ đọc ác đột nhiên bước nhanh chạy tới, không nói hai lời, trực tiếp nâng cổ áo tôi lên, liền đem tôi ném ra thật xa, cả người tôi đạp xuống đất, lúc ấy tôi rất đau, nằm sấp trên mặt đất liền oa oa khóc lớn lên.

Khi tôi khóc, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có vài đôi mắt màu xanh lá đang nhìn tôi, đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào mụ đàn bà đó.

Mụ đàn bà độc ác kia một tay ôm lấy bé mập, đau lòng kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện cũng không có bị thương, chỉ là có máu đổ lên người nó.

Bất quá ác bà này vẫn không hả giận, chạy đến bên tôi khóc lớn lại còn bồi thêm cho tôi hai cước: "Mày là tiểu súc sinh trời đánh, lại dám cho con tao uống máu, xem tao có đánh chết mày mày hay không. "

Một đứa trẻ ba tuổi, một cước đã bị đá ra ngoài thật xa, đau đến nỗi tôi thậm chí không thể khóc.

Cũng may lúc đó ông nội vác cuốc trở về, thấy mụ đàn bà ác độc kia còn đang đánh tôi, lập tức vọt tới, đem ác mụ kia đẩy ra, giận dữ nói: "Vợ Mã Lão Tam, bà đánh cháu nội tôi làm gì? "

- Ông còn không biết xấu hổ hỏi, ông hỏi đứa quái thai này đã làm cái gì, nó thế nhưng cho con tôi uống máu, vạn nhất có việc gì xảy ra, tôi liều mạng với Ngô gia các người! Người đàn bà kia chống hông tức giận.

Ông nội bế tôi từ dưới đất lên, nhìn thấy tôi rơm rớm nước mắt, trong lòng nhất thời xót xa.

Tôi nhìn bé mập, lập tức giật mình, bé mập khắp người đều là máu, máu me đầm đìa, nhìn rất đáng sợ.

Tôi uống máu này thì không sao, nhưng trẻ con bình thường uống vào nhất định sẽ có vấn đề, ông tôi biết mình sai nên không nói được lời nào, sau khi xin lỗi liên tục, ông cõng tôi về nhà.

Nhưng người đàn bà độc ác kia vẫn không để yên, đứng trước cửa nhà tôi la hét, thu hút rất nhiều người đến xem.

Khi tôi được ông nội bế lên, tôi vẫn còn thấy trong bụi cây vài đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào tôi, đồng thời nhìn chằm chằm vào người phụ nữ độc ác đó.

"Tiểu Kiệt, không phải cha con bảo con ở nhà sao, ra ngoài làm gì?" Ông nội đặt tôi xuống.

Tiểu Kiệt là biệt danh của tôi, và tên thật của tôi là Ngô Kiệt. Ngô Bán Tiên đó nói rằng tôi là người ứng kiếp, cả đời sẽ có mười tám kiếp nạn, vì vậy ông tôi đã đặt cho tôi cái tên này.

"Chơi...Con muốn chơi với nó, nó cho con kẹo, con cho nó ăn ngon..." Tôi nức nở.

Khi ông nội nghe thấy điều này, ông thở dài bất lực.

Đó là tâm tính của một đứa nhỏ, nó chỉ cảm thấy nên đem thứ trân quý nhất của mình tặng cho đứa trẻ kia, chính là tốt, làm sao có cái gì xấu xa.

Sau khi ba mẹ trở về, nghe nói chuyện này, hung hăng giáo huấn tôi một trận, nói sau này sẽ không bao giờ cho tôi ra ngoài nữa.

Mọi người trong nhà đều cho rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, kỳ thật nó mới chỉ là bắt đầu.

Bởi vì sáng sớm hôm sau, có người phát hiện ở sau núi có thi thể của người vợ Mã lão Tam đó. Tử trạng rất ghê sợ, thi thể không biết là bị dã thú gì đó cắn, trên người có hàng nghìn vết thương, vết thương chồng chất, toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn, nhất là một chân trong đó, bị gặm chỉ còn lại xương.

Mà cái chân bị gặm kia, chính là thứ đã đá tôi lúc trước.