Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!! - Chương 130




“Khói là từ tầng hầm bốc lên… Xem bộ là lửa cháy.”



“Lửa cháy? Sao lại có lửa cháy, có người phóng hỏa chăng?”



Lúc này, ai cũng ngồi không yên, trong phòng làm việc không ngừng có tiếng chân ghế ma sát với mặt đất két két, hết đợt này đến đợt khác. Có người đứng dậy đi ra ngoài, có người châu đầu ghé tai.



Một lão cảnh sát có kinh nghiệm đầy mặt u sầu nói: “Xem bộ dáng là có người phóng hỏa. Hơn nữa phiền toái chính là, tầng hầm phát sinh hoả hoạn, dập lửa khó khăn tương đối lớn. Nhìn từ bản vẽ xây dựng, quán bar này thiết kế kiểu địa đạo, đường tắt hẹp dài, cửa ra vào cũng ít, dẫn đến dòng khí không thông. Hơn nữa hoang phế nhiều năm như vậy, thiết bị phòng cháy không biết còn tác dụng hay không.”



Vương đội vỗ bàn, từ miệng hô lên một câu: “Có khó hay không thì lửa này cũng phải dập!”



Bên kia.



[Cậu đừng xúc động mà…] hệ thống chỉ nhìn Thiệu Tư lái xe thôi, cũng cảm thấy phát khiếp, [lái nhanh như vậy muốn chết hả! Mới nãy Cố Duyên Chu phi như bay cậu nói cái gì, đừng có hoảng.]



Thiệu Tư mím môi, miệng còn lưu lại vị thuốc vừa rồi, nghèn nghẹn, tỏa lên một chút cay đắng. Hắn tùy ý hệ thống không ngừng ở bên kia léo nhéo, thật sự không nói một câu.



[Đã nói với cậu đừng nóng vội rồi, tôi không cảm nhận được dao động gì hết, không có dao động liền bảo đảm không sao.]



[Đã nói không sao mà, quả nhiên tình yêu khiến người ta mất đi lý trí.]



[… Ba Thiệu hôm nay sao ba cố chấp vậy? Nói thế nào cũng không nghe.]



Chờ đầu xe song song với ‘Tiệm cắt tóc A Quân’, lúc này Thiệu Tư mới mãnh liệt đạp phanh, trực tiếp đạp lút cán. Vừa rồi chạy quá nhanh, phanh cũng gấp, cả người hắn đều theo thân xe xóc nảy, nắm siết tay lái, bị lắc đến tỉnh táo hai phần.



Thiệu Tư cúi đầu xuống, tóc hai bên rũ xuống trước mắt, chặn đi tầm mắt.



Các đốt ngón tay đầu tiên là căng thẳng, sau đó chậm rãi buông ra.



“Câm miệng, đừng phiền, tao xuống xe nhìn xem.”



Nói xong, Thiệu Tư tắt máy, rút chìa khóa, đẩy cửa xe ra.



Lực lượng cảnh sát vốn dĩ ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó đã xuất động, bọn họ tính phá cửa sau vào, xe cứu hỏa cũng đang trên đường tới. Khói đặc không chỉ không tiêu tán, mà hệt như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, xa xa nhìn qua, như là trên bầu trời con đường này tụ tập một đám mây đen bay lên.







Trước khi xe cứu hỏa tới, tiến triển của nhiệm vụ tìm kiếm cứu người cũng không thuận lợi.



“Báo cáo tổ trưởng, không tìm được người.”



“Khu vực 2 cũng đã điều tra, không người.”



“…”



“Không đi vào bên trong được nữa, khói quá nồng, vào không được.”



Tổ trưởng giơ cổ tay lên nhìn thời gian, rõ ràng trời lạnh như vậy, nhưng trên chóp mũi hắn đều là mồ hôi sốt ruột, đang muốn nói gì đó, khóe mắt nhìn đến bóng người bên cạnh.





Hắn nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông thon gầy kia tựa vào cạnh xe, gió lớn lùa vào trong áo lông của người nọ. Áo lông bị gió thổi dán trên người hắn, thít chặt thắt lưng thon gầy —— nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh.



Lời tổ trưởng muốn nói đảo quanh bên miệng, cuối cùng vẫn không thể nói ra, hắn vốn muốn nói: dựa theo tình huống hiện nay, tình thế không quá lạc quan.



Ước chừng bảy tám phút sau, xe cứu hỏa đến.



Nhân viên cứu hỏa mặc đồng phục vừa xuống xe liền bắt đầu lưu loát tiến hành một loạt công tác dập lửa, ống nước thật dài cuộn trên mặt đất, một đầu cắm ở trong nước.



[Cậu không sao chứ?]



Hệ thống yên tĩnh một phen, lại cảm thấy không thể mặc kệ hắn tiếp tục như vậy: [anh đại, anh nói một câu đi?]



Thiệu Tư nhíu mày: [nói cái gì?]



Hắn lại không giúp được gì, không thể tùy tiện lộn xộn gây thêm phiền toái cho người ta —— không thì hắn đã sớm vọt vào rồi. Chỉ có thể nghẹn khuất chờ ở bên ngoài, nếu Cố Duyên Chu đi ra, hắn cũng có thể lập tức nhìn thấy anh.



Trước đây hắn đều không phát hiện, hắn lại bị Cố Duyên Chu ăn chặt như vậy.



Hệ thống im lặng hai giây, sau đó nói: [kể với cậu một câu chuyện nhé? Không phải cậu vẫn luôn tò mò vì sao tôi lại lưu lạc thành như bây giờ sao. Trước đây tôi cũng từng oai phong một cõi đó, Hắc Bạch Vô Thường trong truyện dân gian của các cậu trên cơ bản là dựa theo nguyên hình của tôi, tưởng tượng như vậy có phải cảm thấy tôi rất trâu bò không.]



Thiệu Tư không yên lòng: [Hửm?]



Hệ thống: [Cậu được lắm, đầy lòng đầy mắt đều là đàn ông, ngay cả một bí mật lớn như tôi cũng không hấp dẫn được cậu.]



[…]



Thiệu Tư đưa tay xoa xoa giữa mày: [vậy mày nói đi.]



Hệ thống: [hừ, tôi không nói.]



[…] Thiệu Tư buông tay xuống, cũng không truy vấn, chỉ nói, [à.]



[Đổi đề tài vậy, trước đây mày cho tao nhân vật manh mối, là Từ Hoàn Dương. Nhưng mà tĩnh tâm lại, càng nghĩ càng cảm thấy người này kỳ quái.] Vừa rồi ngoại trừ nghĩ về Cố Duyên Chu, Thiệu Tư còn luôn nghĩ về chuyện vụ án, nói, [hắn ta như vậy, có một kẻ sát nhân hát thay cho hắn ta, hắn ta còn có thể tiếp tục như không có việc gì mà làm ca thần của hắn ta ư.]



Cái tâm lý này cũng không bình thường được tới đâu. Chính cái gọi là chó không sủa thì sẽ cắn người, trong cả sự kiện này, Từ Hoàn Dương quá bị động. Nếu hắn là Từ Hoàn Dương, thì sao hắn có thể khoan dung cho một quả bom như vậy ở ngay bên cạnh mình?



Hệ thống nói: [nhưng hắn ta biểu hiện rất bình thường mà…?]



Thiệu Tư hơi hơi híp mắt: [cũng bởi vì hắn ta biểu hiện rất bình thường, cho nên mới nói hắn ta không bình thường.]



[Cho nên ngài có cao kiến gì?]



Thiệu Tư thản nhiên nói: [không có. Tao chỉ cảm thấy kỳ quái, còn chưa có nghĩ thông suốt.]



[…]




Hệ thống muốn giúp hắn dời đi lực chú ý, không thể thành công.



Thiệu Tư nhìn chằm chằm đám nhân viên cứu hỏa mặc đồng phục kia, rũ mắt xuống: Cố Duyên Chu, anh không được có sao đó.



Đội chữa cháy tới kịp thời, thế lửa không có tiếp tục lan ra bên ngoài, chủ yếu là vị trí tầng hầm đó thật sự là rất bất lợi, dập lửa cũng không thoải mái, tốn thời gian nhiều gấp đôi ngày thường.



Bọn họ đang muốn xâm nhập vào tìm kiếm cứu người, đội trưởng lại cảm thấy không thích hợp, phất phất tay, triệu tập mọi người chạy ra bên ngoài: “Rút —— lui lại trước —— ”



“Vì sao lại rút?”



Tình huống khẩn cấp, đội trưởng không có thời gian giải thích quá nhiều với họ, chỉ có thể vừa chạy vừa hô: “Nơi này có lẽ sắp nổ rồi —— ”



Quả nhiên, ngay khi một người cuối cùng chạy ra, không quá hai phút, từ tầng hầm truyền đến một tiếng vang thật lớn!



Vụ nổ mang đến nhiệt độ cực nóng, lần thứ hai châm ngòi lửa cho quán bar ngầm nho nhỏ, khói đặc còn chưa mất, lại biến thành một cảnh tượng đáng sợ.



“Trong quán bar có chất lỏng dễ cháy, còn bốc khói. Tôi cảm thấy không thích hợp lắm, nghĩ thầm rằng khẳng định sẽ nổ.” Đội trưởng sờ mặt một phen, trên mặt hắn đều là mồ hôi, nước mưa, thêm cả những thứ dơ bẩn mờ mịt.



Thiệu Tư đi qua, trên mặt không có biểu cảm gì: “Hắn ở bên trong sao? Hắn không ở đó có phải không.”



“Cái này… chúng tôi cũng không biết. Nhưng vụ nổ tuyệt đối cũng là do người làm, ai lại rảnh rỗi đặt những thứ đó ở bên trong.”



Không có được câu trả lời thuyết phục mình muốn, cảm xúc của Thiệu Tư nhất thời có chút không khống chế được, sau lưng chính là ánh lửa đầy trời, tiếng nổ mạnh liên tiếp, từng chút từng chút bóp lấy trái tim hắn, thậm chí hắn vừa nhìn thấy người liền muốn rống hai tiếng, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.



Lúc này mới cảm thấy lạnh.



Lạnh đến tận tim.



Không biết qua bao lâu, Thiệu Tư mơ hồ cảm thấy quanh mình đột nhiên yên tĩnh lại, thậm chí còn kèm theo một trận tiếng kinh hô.




Hệ thống nhẹ giọng nhắc nhở: [cậu xem xem ai đến.]



Thiệu Tư ngồi xổm đến run chân, còn chưa kịp đứng lên, đỉnh đầu đã bị người ta không nhẹ không nặng xoa hai cái, cùng với động tác này, còn có giọng trầm thấp quen thuộc của người kia: “Tổ tông, làm gì đó, khóc nhè hả?”



“…”



Thiệu Tư ngẩng đầu, mặt Cố Duyên Chu hắt ánh lửa, rơi vào đáy mắt hắn.



Còn thật sự khóc.



Cố Duyên Chu nhìn mà tim căng thẳng, đang muốn lau cho hắn: “Sao lại…” Sao lại khóc thành như vậy, là muốn anh đau lòng chết hả.



Nhưng mà Thiệu Tư không chút khách khí cho anh một quyền, từ góc độ người ngoài nhìn vào, hai người như là cùng một chỗ đánh đấm, cuối cùng Thiệu Tư trực tiếp đạp anh một cước, miệng còn nói: “Anh đứng yên đừng nhúc nhích, em còn chưa đánh xong.”



Cố Duyên Chu cắng răn ăn hai phát, thầm nghĩ người này thật sự là không chút lưu tình, nhưng ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt khóc đến đỏ lên của người nọ, liền không cần tự hỏi, mềm nhũn đáp: “Anh đứng bất động này.”




Anh chờ tiếp tục bị đánh, Thiệu Tư lại không động thủ lần nữa, ngược lại ôm thắt lưng anh, chôn mặt gần ngực anh.



Cố Duyên Chu trở tay sờ sờ ót hắn: “Như vậy là đủ rồi? Không đánh nữa hả?”



Hương vị trên thân người đàn ông cũng không dễ ngửi, không biết anh chui ra từ góc nào, quần áo cũng rất bẩn, Thiệu Tư vươn tay nhéo nhéo sau eo anh: “Anh còn hỏi, da ngứa thiếu đánh hả?”



“Không ngờ em lo lắng cho anh như vậy.” Ở chung lâu thế rồi, Cố Duyên Chu chưa từng thấy hắn khóc, người này bình thường trên mặt luôn không có biểu cảm gì, cao lãnh muốn chết, nếu không thì chính là bộ dạng lười biếng, không nữa thì chính là vẻ mặt ghét bỏ. Ngẫu nhiên tâm tình tốt cong cong khóe miệng cười rộ lên, xem như thưởng cho anh, “Anh rất vui, tuy rằng cực kỳ không đúng lúc, nhưng mà anh… rất vui. Có điều lại càng đau lòng, không nỡ để em khóc.”



Thiệu Tư nói: “Đừng có xà nẹo, Sanh Sanh đâu?”



Cố Duyên Chu thầm nghĩ cũng không biết là ai xà nẹo, ôm anh không chịu buông tay.



Nghĩ đến tình thế bây giờ, anh thở phào nói: “Sanh Sanh căn bản là không ở đây, đã kêu người đi đón, ở trong một căn nhà kho bỏ hoang trên đường Khê Vân.”



“Vốn dĩ có thể đi ra trước khi cháy, ” Cố Duyên Chu tiếp tục giải thích, “Nhưng vì người kia, mà trì hoãn.”



“Ai?”



—— Người phóng hỏa.



Lửa lớn nhanh chóng được dập tắt, chỉ là khói dư lượn lờ, trong không khí đều là mùi khói gay mũi.



Nghi phạm thuận lợi sa lưới. Nghe nói người nọ vốn dĩ muốn ở lại nơi đó tự sát, bị Cố Duyên Chu đè ép kéo ra từ một lối khác của quán bar ngầm.



Không một ai thương vong.



“Máy liên lạc là tôi tự mình tắt.”



Cố Duyên Chu ngồi ở đối diện Vương đội, tình cảnh lần này tương đối long trọng, bên cạnh Vương đội còn có cục trưởng, và vài người ghi chép.



Vương đội cũng không ngờ câu đầu tiên Cố Duyên Chu nói với hắn sẽ là cái này, lập tức sửng sốt: “… Cậu tự tắt?”



“Phải. Bởi vì lúc ấy —— ”



Thời gian quay lại rạng sáng 2:06.



Cố Duyên Chu rọi đến mặt gã, đó là một gương mặt bình thường. Tuổi không lớn lắm, nhưng trạng thái thoạt nhìn lại rất kém, hơn hai mươi tuổi, nhìn qua như là hơn ba mươi —— không phải do mặt già dặn, mà là thoạt nhìn phương diện tinh thần, sức khỏe đều không tốt.



Gã đội mũ.



Hốc mắt lõm vào, hai má lõm vào, môi nhếch lên. Trong tay nắm một con dao.



Hết chương 130