Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện

Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện - Chương 82




Tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào không dứt, nửa ngày mới thấy bên ta đáp lại. Đức thúc hai tay chống nạnh, vác đao lớn: "Gì đây! Làm cái gì đấy! Lại để lão ta đến đây sủa loạn như vậy? Các chú đều chết hết rồi à! Còn không mau đến đuổi người đi!"

Đã xảy ra chuyện gì?

Tần Ý ngồi dậy, do dự hai giây vẫn xuống giường, kéo rèm cửa ra, nghiêng 45 độ vừa vặn có thể nhìn thấy việc ở cổng chính.

Tuy rằng bị cây che lại hơn nửa nhưng qua khoảng trống giữa các cành cây vẫn có thể lờ mờ nhìn ra mấy người đang nhốn nháo.

Âu lão gia tử mang người đến trước cổng làm loạn, vẫn là cách di chuyển quen thuộc, khí tràng không khác gì lần trước.

Cảnh tượng này giống như trước đây không lâu cũng từng xảy ra...

À, lần trước Âu lão gia tử đến đây tìm cháu trai.

... Cũng không biết Âu Dương Thần có về nhà được không.

Tần Ý ăn mặc đơn giản xong liền đi xuống lầu.

Có lẽ bởi vì chăm chỉ dùng thuốc mà anh đã gần như khỏe hẳn, lúc đi vệ sinh vẫn còn hơi đau nhưng xuống giường đi lại đã không còn là vấn đề gì quá lớn.

"Sao em lại xuống đây?"

Tần Ý vừa mới đi xuống cầu thang đã bị Đường Ngự Thiên gọi lại.

Bên ngoài ồn đến như vậy, người này còn có thể nhàn nhã ngồi phòng ăn ăn điểm tâm.

"Em muốn ra ngoài xem sao," Tần Ý chỉ chỉ bên ngoài, "Hình như bọn họ đang gặp khó khăn gì đó."

Đường Ngự Thiên không cần đoán cũng biết đứa ngốc này tính làm cái gì, giơ tay ngăn cản hai nhóm người, sau đó mặt đầy nghiêm túc nói: các đồng chí xin hãy giữ bình tĩnh một chút, có lời gì chúng ta ngồi xuống rồi nói, kích động là ma quỷ, kích động không thể giải quyết được vấn đề gì, mọi người làm theo tôi, hít sâu một hơi, sau đó chúng ta vào uống trà đàm đạo.

...

Vì phòng ngừa tình huống như thế phát sinh, hắn đặt dĩa xuống, đứng dậy kéo ngu xuẩn nhà hắn qua: "Ăn trước đã."

Tần Ý được hắn đặt vào chỗ ngồi, vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Bọn họ... Bọn họ không có chuyện gì chứ?"

Đường Ngự Thiên đẩy mấy món dầu mở dịch ra xa một chút, sau đó múc cho anh một bát cháo loãng, nói: "Không chết được."

Cháo này là do đầu bếp làm, Tần Ý ăn cháo Đường Ngự Thiên nấu nhiều ngày như vậy, hiện tại đổi khẩu vị, hớp đầu tiên húp xong có chút ngẩn người.

Đường Ngự Thiên giải thích: "Hôm nay dậy trễ, chưa kịp làm cho em, em ăn tạm vậy."

Ăn, tạm, vậy?

Ba chữ này nghe vào liền thấy người nào đó tự phụ thế nào.

Tần Ý cũng không nhẫn tâm nói cho đối phương biết cháo bếp trưởng nấu ăn ngon lắm.

Nhưng mãi đến tận khi ăn xong bữa này, bên ngoài cũng chưa giải quyết xong. 

Đức thúc ở ngoài nửa ngày, trở về trong nhà uống nước, ông nâng chén nước, hòa ái thân thiện theo sát thiếu gia nhà mình: "Chào buổi sáng thiếu gia!"

Đường Ngự Thiên không muốn quan tâm gì đến ba cái thứ vớ vẩn ngoài kia, thế nhưng ánh mắt của Tần Ý cứ chấp nhất dõi theo hắn, khiến hắn không thể làm gì khác hơn ngoài thỏa hiệp, đặt dĩa xuống, dùng khăn lau khóe miệng: "Bên ngoài thế nào rồi."

"Không có chuyện gì, hết thảy đều rất tốt." Đức thúc thủ thế "OK", "Sáng sớm rất tốt, không khí trong lành, hoa thơm chim hót."

Đức thúc vừa dứt lười, âm thanh trung khí mười phần của Hồng Bảo mơ hồ từ cửa lớn truyền tới, khuấy động không khí: "Mấy người đừng có mà dựa vào gần như vậy, cút ra xa một chút, có nghe không? Không hiểu Hán ngữ chắc?"

...

Đức thúc nhìn qua có chút lúng túng, có điều cũng chỉ lúng túng trong một giây, rất nhanh đã ha ha cười giải thích cho bản thân: "Chuyện này, chỉ là trò đùa trẻ con,trò đùa trẻ con mà thôi, thật là một buổi sáng tràn ngập sức sống!"

Tần Ý cũng không ngốc, thái độ này biểu lộ không muốn để anh can thiệp.

Anh gật gù, không tiếp tục truy hỏi.

Nhưng Đường Ngự Thiên thấy đối phương im lặng lại sợ anh suy nghĩ nhiều, thừa dịp Đức thúc lên lầu lấy áo khoác cho mình, hắn liền giải thích với anh: "Em nhớ lúc anh bận bịu mấy dự án thu mua chứ, anh mua lại công ty của lão già này."

"A?"

Sau khi Đường Ngự Thiên phân tích lại cho anh một đống lớn về quy trình thu mua, cái gì mà dùng cái này thu cái kia, khuyến mãi thêm rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, anh nghe cũng không hiểu cho lắm.

"Anh nói với em những điều này làm gì?" Tần Ý uống một hớp sữa yến mạch, nói một câu mà Đường Ngự Thiên đã từng nói với anh vô số lần, "Em tin tưởng anh mà."

"Tin tưởng anh cái gì?"

"Tin anh sẽ không làm chuyện gì xấu."

Tin tưởng anh là người biết giới hạn, tin anh làm gì đều có nguyên do, tin anh không muốn cho em biết chỉ vì lo lắng cho em.

Đường Ngự Thiên nghe vậy mà tâm can run rẩy.

Tần Ý dùng điểm tâm cũng gần xong, nhìn đồng hồ đã sắp tám giờ, bèn chỉ chỉ Đức thúc đã đợi phía sau: "Anh sắp đi làm muộn rồi."

Đường Ngự Thiên lấy lại tinh thần, trầm thấp đáp lại: "Em ngoan ngoãn chờ ở nhà, đừng đọc sách quá lâu, buổi trưa nhớ ngủ một chút, tối nay anh sẽ về sớm."

Tần Ý ngồi cạnh bàn ăn, nhìn Đức thúc thay người nọ mặc quần áo, không biết vì sao lại có chút thất thần.

Cá nhân anh không quá tán đồng phân hóa giai cấp, hay loại tư tưởng phong kiến môn đăng hậu đối gì đó. Cho dù thân phân hay địa vị của người đàn ông nọ có hiển hách thế nào, cũng chưa từng khiến anh sinh ra cảm giác xa cách gì. Hơn nữa... Cảm giác đối với Đường Ngự Thiên như thể đưa tay ra là có thể chạm tới.

"Người đi xa rồi, đừng nhìn nữa," Tiểu Manh Manh liều mạng hô to trong đầu anh, "A lô, hoàn hồn nào."

Tần Ý: "Thật xin lỗi."

Tiểu Manh Manh thuận tiện nhổ nước bọt: "Cái gì mà đưa tay là có thể chạm tới, các ngài cũng đã tiến hành cái loại giao lưu không khoảng cách kia rồi còn gì nữa."

"..."

Tần Ý bị nó nói đến độ mặt già có chút ửng hồng, nhưng anh rất nhanh đã nghĩ đến một vấn đề khác: "Cậu rốt cục chịu ra rồi?"

Tiểu Manh Manh có chút đuối lý: "Tôi đây không phải là chỉ muốn tìm chút thời gian riêng tư để tự ngẫm nghĩ sao."

Tần Ý vừa đi lên nhà vừa nói chuyện với nó: "Vậy cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi sao?"

"Để tôi sắp xếp từ ngữ một chút, về phạm vi khống chế, nói chính xác là trật tự của thế giới này, thời gian hay không gian đều phải phát triển một cách ổn định, nếu như bất ngờ xảy ra chuyện gì khiến thế giới có xu hướng bị phá hủy, như vậy là vượt qua phạm vi khống chế."

"...Cái hủy diệt này, có thể sẽ là thế giới đột nhiên tiêu tan___ tuy nghe thì rất không thật, nhưng loại bi kịch này đã xảy ra ở thế giới "Lão đại hắc đạo yêu ta" sát vách." Tiểu Manh Manh nói đến chuyện vỉa hè ở thế giới khác, hiển nhiên là rất hăng hái, nói đến độ không dừng được, " Lão đại hắc đạo yêu ta quả thực là cực phẩm."

"Để tôi kể ngài nghe, bên đó kí chủ là nữ chính, vốn là làm nhiệm vụ theo kịch bản. Trước đã nói, chức trách của ký chủ chính là duy trì cân bằng cho thế giới song song, bởi vì thế giới có thể bị ảnh hưởng bởi tinh thần lực của họ, chuyện gì cũng có thể xảy ra... Về điểm này, ngày nhìn ngày cùng Đường Ngự Thiên là biết."

Lúc Tiểu Manh Manh nói đến đây, Tần Ý đã đi tới lầu hai, đẩy cửa ra.

"Ừm," anh tỏ vẻ đã hiểu, "Cho nên..."

Tiểu Manh Manh: "Vì lẽ đó, nữ chính vốn dĩ phải câu dẫn nam chính, thế nhưng lại một mực yêu con của nam chính."

"Con của... nam chính?"

"Chẳng phải là lão đại hắc đạo sao, trước khi gặp nữ chính đã lưu luyến vạn bụi hoa, con rơi con rớt chạy đầy đất mà, truyền thống đều như vậy."

Tần Ý nhíu mày: "Con trai của anh ta trưởng thành rồi?"

"Không," Tiểu Manh Manh tiếc hận, "Mới tám tuổi."

"..."

Tần Ý không muốn lãng phí khí lực xoắn xuýt về "Lão đại hắc đạo yêu ta" này, anh đóng cửa lại, chính trực quay lại việc chính: "Cậu lạc đề rồi."

Tiểu Manh Manh: "À."

Thật không có tinh thần, kí chủ không thể tán gẫu với nó thật không phải kí chủ tốt.

Ngay sau đó, hệ thống liền trầm mặc hồi lâu, nó vốn muốn tán gẫu một chút để hòa hoãn bầu không khí, hiện tại bầu không khí lại càng cứng ngắc.

Thế nhưng có một vấn đề trước mắt, nó cùng kí chủ không thể nào trốn tránh.

Tiểu Manh Manh nhỏ giọng nói: "Chuyện này nói đến rất phức tạp, hơn nữa quan trọng nhất là, ngài cũng không cần phải tìm hiểu."

Tần Ý hơi giật mí mắt: "Lời này của cậu... có ý gì?"

Bầu trời vốn dĩ trong trẻo ngoài cửa sổ bỗng nhiên có chút trầm xuống, không khí mang chút rầu rĩ, đại khái là sắp mưa rồi.

"Kí chủ, ngài đã tính qua điểm chưa?" Tiểu Manh Manh nhắc nhở, "Ngài chỉ còn kém 5 điểm là tích đầy hai trăm rồi..."

Lời này không nặng không nhẹ mà nện vào lòng Tần Ý.

Điểm...

Chỉ còn kém 5 điểm nữa...

Tiểu Manh Manh: "Tôi muốn sớm nói với ngài một tiếng, để ngài chuẩn bị tâm lý. Nhận nhiệm vụ cuối cùng, nếu như có thể thuận lợi hoàn thành..."

Anh có thể trở về.

Trở về thế giới cũ.

Gặp học sinh của anh, bù đắp lại cho ông.

Tiếp tục cuộc đời của anh.

Một cuộc đời không có Đường Ngự Thiên.

Không có người đàn ông cao ngạo lạnh lùng, vênh vang đắc ý, cho dù ngoài miệng nói lời khó nghe thế nào thì thực chất vẫn dịu dàng kia.

Lúc Tần Ý đáp lại hệ thống, âm thanh thậm chí đã có chút khàn khàn: "Nhiệm vụ cuối cùng... là gì?"

Tuy rằng Tiểu Manh Manh không hiểu buồn phiền tình ái của con người, thế nhưng nó vẫn cảm nhận được chút rung động trong tâm tình của kí chủ lúc cất tiếng, nó bị loại cảm giác tuy không mãnh liệt nhưng kéo dài lạ lẫm kia làm ảnh hưởng, không khỏi có chút đồng cảm: "Ngài muốn nhận bây giờ sao? Có thể chậm một chút cũng không sao...", Tần Ý rũ mắt: "Nói với tôi bây giờ đi."

Nếu biết có chuyện này, trốn tránh cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Lúc trước đáp ứng Đường Ngự Thiên, anh cũng cân nhắc đến loại tình huống này.

Nhưng cân nhắc thì cân nhắc, thực sự đối mặt vẫn có sự khác biệt.

Lý do anh và Đường Ngự Thiên bên nhau rất đơn giản, mà mặc kệ có thể gần nhau bao lâu, đối với anh mà nói thì đó chính là cả đời.

Sinh lão bệnh tử, bất luận điều gì cũng có thể tàn nhẫn đem đối phương rời đi. Đối với việc anh tích đầy điểm rồi trở về thế giưới kia, về bản chất cũng không hề khác biệt.

Thế nhưng nếu như đã lựa chọn ở bên nhau, vậy thì, cho dù chỉ một tháng, một tuần, thậm chí là một ngày.

Đối với anh... chính là yêu cả đời.