Vừa Vặn Gặp Được Anh

Chương 9: Người đáng được tín nhiệm




Chuyện xảy ra có chút drama kịch tính, dù thế nào Trình An cũng không thể nghĩ tới chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình, không ngờ anh lại giấu cô làm nhiều việc như vậy, nếu không phải cô tình cờ nghe thấy, thì có phải đến lúc điều trị xong cô vẫn không biết gì hay không.

Nợ anh không chỉ một chút, vậy mà cô còn ngây thơ cho rằng chỉ cần mời anh ăn vài bữa cơm là có thể trả hết món ân tình to lớn này. 

Cô hiểu rõ bản thân, biết mình không có năng lực trả, cho nên ngay từ đầu cô đã kháng cự lại sự giúp đỡ của anh, không trả được thì cô sẽ không muốn làm phiền, nhưng anh lại hiểu cô hơn cô tưởng, biết cô không muốn bèn đi đường vòng giúp cô, thậm chí từ đầu đến cuối đều không tính để cô hay.

Sau khi biết tất cả, trong lòng Trình An rối bời, đầu óc hỗn loạn như bị dây gai quấn lấy, nhưng dù vậy, cô vẫn vô cùng rõ ràng rằng không thể tiếp tục thế này nữa, sẽ chỉ nợ anh ngày càng nhiều, cô có đức có tài gì mà có thể được anh coi trọng như vậy chứ.

“Cô Trình, cô đừng nghĩ nhiều, cậu ấy cũng là có lòng tốt…” Lục Kế Viễn thấy cô như vậy thì thầm kêu hỏng rồi, lên tiếng giải thích. 

Nhưng phản ứng của Trình An lại có chút nằm ngoài dự liệu của anh ấy, cô chỉ bình tĩnh gật đầu, giọng nói vẫn như bình thường, không có chút thay đổi nào, cô nói: “Tôi biết.” Cô ngẩng đầu nhìn anh ấy, “Bác sĩ Lục, có thể phiền anh đợi tôi một lát không?”

Trình An quay lại phòng khám cầm túi của mình, lấy một tấm thẻ ngân hàng ở trong ví ra đưa cho anh ấy: “Trong này vẫn còn ít tiền, chắc có thể trả hết chi phí đợt đầu, số tiền còn lại sau này tôi sẽ bù vào sau.”

“Cô Trình, cô đang làm gì vậy.” Lục Kế Viễn kinh ngạc, xua tay không nhận, “Tiền này tôi sẽ không nhận, tôi tin Thương Tắc cũng sẽ không. Nếu cô để ý cách làm của cậu ấy, vậy tôi sẽ nói với cậu ấy một tiếng, sau này cô tự trả chi phí là được rồi.”

Trình An tiến lên một bước nhét thẻ vào tay anh ấy, giọng nói mang theo vài phần cương quyết chưa từng có: “Anh trả cho anh ấy giúp tôi, việc điều trị… dừng ở đây thôi.”

Đầu mày Lục Kế Viễn nhíu chặt lại, không thể tin được nói: “Cô muốn từ bỏ ư? Nhưng đã tiến hành đến đây rồi… nếu là vì vấn đề chi phí, tôi có thể giúp cô.”

“Tôi không cần giúp đỡ.” Trình An lắc đầu, mím môi rồi nói: “Dù sao cũng đã thế này lâu như vậy rồi, tôi quen rồi. Tôi biết các anh có lòng tốt, tôi cũng rất cảm kích, nhưng tôi và anh ấy không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, anh ấy không cần phải làm nhiều như vậy vì tôi.”

Trình An bước ra khỏi cổng bệnh viện, gió lạnh thổi qua mặt cô, gò má đau nhói. Cô kéo khăn trùm lên mũi, hơi thở phả ra từ mũi ấm áp, hơi ẩm ướt, cô nhìn khói trắng tan biến trong không khí, có một khoảnh khắc bỗng thấy mờ mịt.

Tiếp theo không có việc gì cả, cũng chẳng vội về nhà, Trình An đi bộ về hướng ngược lại với trạm xe bus. Chưa đi được bao lâu cô đã nhận được điện thoại của Tây Mạch Mạch, hôm nay cô ấy có việc đột xuất nên không đi cùng, giờ nhận được điện thoại của cô ấy, Trình An tưởng cô ấy xong việc rồi. 

“Alo, Trình Trình… Cha em ông ấy… bị nhồi máu cơ tim phải nhập viện rồi.”

Giọng nói lo lắng nghẹn ngào của Tây Mạch Mạch khiến Trình An hoảng sợ: “Sao lại như vậy?” 

“Em… em cũng không biết.” Tiếng khóc nức nở của Tây Mạch Mạch truyền tới.

Đọc Full Tại Truyện Full

Trình An vội vàng giơ tay ra vẫy một chiếc taxi bên đường, ngồi vào rồi mới nói: “Mạch Mạch em đừng nôn nóng, nghe chị nói, bây giờ em lập tức về nhà thu dọn hành lý, sau đó đến ga tàu đợi chị, chị về cùng em.”

Gần đến Tết, ga tàu cao tốc rất đông, ra vào phòng chờ rộng lớn toàn là người về quê.

Trình An để Tây Mạch Mạch ngồi xuống ghế, bảo cô ấy trông hành lý xong liền đi ra quầy mua vé.

Hàng người chờ mua trước quầy bán vé rất dài, lúc trước cô đặt mua vé tàu ngày 29 ở trên mạng, giờ xem ra chỉ có thể hủy vé rồi. Bởi vì người xếp hàng rất đông, Trình An không biết họ có thể ngồi chuyến tàu cao tốc mấy giờ nên trong lúc đợi cô lấy điện thoại ra gọi cho mẹ của Tây Mạch Mạch báo mình đang đưa cô ấy về thành phố S. 

Mẹ của Tây Mạch Mạch nói với cô trong điện thoại: “Gái à, các con đừng lo, cứ từ từ. Bác sĩ nói bệnh tình của cha con bé đã ổn định lại rồi, không có vấn đề gì lớn. Giáp tết đông lắm đúng không, hai đứa con gái các con phải tự chú ý an toàn nhé.”

“Dạ, dì yên tâm, con sẽ chăm sóc Mạch Mạch thật tốt.”

“Gái à, thật sự làm phiền con quá.”

“Không có gì đâu dì.”

Kết thúc cuộc gọi với mẹ của Tây Mạch Mạch, hàng người cũng nhích lên trước được chút, đợi đến lượt Trình An đã là gần một tiếng sau. Nhân viên bán vé nói với cô, chuyến tàu cao tốc sớm nhất hết vé rồi, chỉ có chuyến tám giờ tối là còn vé.

Trình An mua hai vé rồi quay về, Tây Mạch Mạch ngồi trên ghế vẫn đang ôm hành lý, vẻ mặt buồn bã. Trình An bước tới hỏi: “Đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?”

Tây Mạch Mạch cúi đầu lắc đầu.

“Không ăn à? Hôm nay em chưa ăn gì, trời lại lạnh như thế, phải tám giờ tối bọn mình mới lên tàu được, thôi chị cứ đi mua ít đồ cho em lót dạ nhé.” Trình An khuyên.

“Em đi với chị.” Vì im lặng khóc một trận, giọng Tây Mạch Mạch hơi khàn, cô ấy ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe.

“Không cần đâu, em ở lại trông hành lý đi, chị đi tí rồi về.”

Ga tàu rất nhiều người, chân Trình An lại không tiện nên cô chỉ ra một quán bánh nướng cách đó không xa mua hai cái bánh nướng nóng hổi. Mỗi tay cô xách một túi đi về, cẩn thận tránh đám đông, nhưng không biết ai ở phía sau vô tình đẩy cô khiến cô đụng phải một người đàn ông to béo ở đằng trước.

Bánh nướng trên tay trái bị đụng hất văng đi, rồi bị người qua đường dẫm lên, Trình An còn chưa kịp tiếc nuối đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh giận dữ chửi mắng: “Đồ què, đi đường không dùng mắt à!”

Người cô bỗng chốc cứng đờ lại.

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, vào khoảnh khắc ấy máu chảy trong cơ thể trở nên lạnh lẽo cùng cực, cảm xúc kìm nén cả một ngày lúc này cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà dâng lên trong lòng, hốc mắt cô đỏ hoe, tất cả những tủi thân uất ức và bất lực đều trào ra, gần như khiến cô sụp đổ.

Trình An lấy tay che mắt mình lại, liều mạng đè nén cảm xúc đang rục rịch nơi đáy mắt, người qua lại xung quanh thỉnh thoảng lại nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ, không biết qua bao lâu, từng cơn lạnh lẽo trong cơ thể qua đi, tâm trạng của cô mới bình ổn đôi chút, quay người đi về.

“Trình Trình, sao chị đi lâu thế?” Thấy cô quay lại, Tây Mạch Mạch vội vàng nhường chỗ chiếm được bên cạnh ra cho cô.

Trình An “ừ” một tiếng che giấu: “Nhiều người mua quá nên hơi lâu…” Cô đưa túi bánh trên tay qua, “Em ăn đi, chắc vẫn còn nóng đấy.”

“Sao có mỗi một cái vậy, chị không ăn à?”

Trình An ngồi cạnh cô ấy, lắc đầu nói: “Em ăn đi, chị không đói.”

“Nhưng phải đợi đến tám giờ…” Tây Mạch Mạch thấy tâm trạng cô không tốt, tưởng cô mệt nên thức thời không nói nữa. Cô ấy im lặng vài giây, tự nhiên nhớ tới gì đó, bèn nói với Trình An: “Trình Trình, nãy điện thoại chị để trong túi cứ kêu suốt, chị có muốn xem thử không?”

Vì ga tàu đông đúc phức tạp nên để tránh bị trộm, Trình An mua vé xong liền đưa túi cho Tây Mạch Mạch giữ. Lúc này cô cầm điện thoại, thấy quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ, nhìn tên người gọi trên màn hình, cô thoáng ngỡ ngàng.

Tất cả đều là… Thương Tắc gọi tới.

“Trình Trình, là ai gọi vậy?” Tây Mạch Mạch hỏi cô.

Trình An tắt màn hình, rời ánh mắt đi: “Không có ai cả, số lạ.”

“Ồ, đúng rồi Trình Trình, hôm nay chị về cùng em liệu có ổn không?” Tây Mạch Mạch nói, giọng điệu hơi áy náy, “Không phải chị nói trước tết đều phải đến bệnh viện trị liệu sao? Chị đi thế này… có phải không ổn lắm không?”

“Không sao.” Trình An nhàn nhạt nói, “Chị nói với bác sĩ Lục rồi.” Quyết định từ bỏ điều trị. Câu cuối cô không nói ra, một là không muốn để Tây Mạch Mạch nghĩ nhiều, hai là cô vẫn chưa nghĩ xong xem nên nói rõ đầu đuôi câu chuyện như thế nào, đến cô bây giờ đầu óc còn hỗn loạn, cho nên không nói sẽ tốt hơn, ít nhất bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất. 

Chạy đi chạy lại cả một ngày, Trình An quả thật mệt rồi, lên tàu tìm được ghế xong lát sau cô đã mơ màng thiếp đi. 

Song chưa ngủ được bao lâu, điện thoại để trong túi đã lại đổ chuông.

Tây Mạch Mạch quay đầu sang nhìn cô, thấy cô không bị ồn tỉnh, bèn nhẹ nhàng mở túi lấy điện thoại ra.

Là điện thoại của Thương Tắc.

Nghe hay không nghe? Nghe!

Tây Mạch Mạch chỉ do dự trong tích tắc như vậy, sau đó dứt khoát ấn nút nghe.

“Trình An.” Giọng nói thanh lạnh truyền qua ống nghe, trầm thấp, không bình tĩnh như mọi ngày mà mang theo vài phần gấp gáp: “Cô đang ở đâu?”

Tây Mạch Mạch lúng túng ho một tiếng, giải thích: “Chào giáo sư Thương, em là Tây Mạch Mạch, bạn của Trình An.”

Đối phương tựa hồ thoáng ngây ra, trầm mặc giây lát, mới nói: “Cô ấy đâu?”

Tây Mạch Mạch lặng lẽ liếc nhìn người đang say giấc nồng bên cạnh, thành thật nói: “Đang ngủ ạ”

Thương Tắc cau mày: “Giờ các em đang ở đâu?”

Tây Mạch Mạch: “Bọn em đang… ở trên tàu cao tốc ạ.”

“Về thành phố S à?”

“… Vâng.”

“Địa chỉ.”

Tây Mạch Mạch không phản ứng kịp, khẽ “hả” một tiếng.

Đọc Full Tại Truyện Full

Thương Tắc lặp lại một lần, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Địa chỉ của cô ấy ở thành phố S.”

Tây Mạch Mạch nói địa chỉ, sau đó yếu ớt hỏi một câu: “Giáo sư Thương, thầy cần địa chỉ nhà Trình An làm gì vậy ạ?” Nghĩ đến một khả năng, cô ấy suýt nữa hét lớn, may mà ý thức được người bên cạnh đang ngủ, vội vàng nén giọng xuống, “Chắc không phải là thầy định đến chứ?!”

“Ừ.”

Còn đến thật này!

Tây Mạch Mạch kinh ngạc, vội vàng quay người che ống nghe lại, đột nhiên có chút chột dạ, mình cứ thế nói địa chỉ nhà Trình An cho thầy ấy rồi!! Này mà để Trình An biết mình phản bộ cô ấy, liệu mình có bị bóp ch ết không?

Ý thức được điểm này, cô ấy lập tức muốn chữa cháy: “Giáo sư Thương, thế này… không tốt lắm thì phải, sắp tết rồi…”

Thương Tắc lên tiếng ngắt lời cô ấy: “Bảo cô ấy đợi tôi.”

Nói xong, ‘bộp’ một tiếng, điện thoại đã bị cúp máy.

Tây Mạch Mạch: “…”

Trình An ngủ một giấc dậy phát hiện ánh mắt Tây Mạch Mạch nhìn mình hơi lạ, cô dụi mắt nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Sao lại nhìn chị như vậy?”

Tây Mạch Mạch chột dạ rời mắt đi: “Không có gì.”

Trình An tưởng cô ấy lo cho cha nên an ủi: “Mạch Mạch, em đừng lo, dì nói bệnh tình của cha em đã ổn định lại rồi, lát nữa xuống tàu chúng ta đến bệnh viện luôn.”

“Ừm… được.”

Suốt chặng đường Tây Mạch Mạch vẫn luôn do dự không biết phải nói chuyện Thương Tắc sắp đến thành phố S với Trình An như thế nào, kết quả vừa xuống tàu cao tốc họ đã lập tức bắt xe đến bệnh viện, sau khi nhìn thấy cha Tây đang nằm trên giường đeo mặt nạ dưỡng khí, cô ấy liền quên sạch chuyện này.

Lúc Trình An ra khỏi bệnh viện bên ngoài đã sáng, sáu giờ sáng, trời tờ mờ, tia sáng vàng nhàn nhạt ẩn sau tầng mây mỏng, mọi thứ xung quanh tựa như vừa mới tỉnh, đến không khí cũng trong lành vô cùng.

Sáng sớm đường phố vẫn còn rất vắng vẻ, không có người qua lại cũng chẳng có xe cộ nườm nượp, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng gió lạnh rì rào. Tối qua lúc họ đến bệnh viện đã gần một giờ sáng, mẹ Tây vốn muốn bảo Trình An về nghỉ ngơi trước, nhưng nghĩ đến giờ này bên ngoài không có xe, ông bà nội cô chắc cũng nghỉ ngơi rồi, nửa đêm không về quấy rầy họ nữa, nên cô đành nghỉ tạm trên băng ghế dài trong bệnh viện một đêm, đợi đến sáng dậy mới chào tạm biệt nhà Tây Mạch Mạch. 

Chắc do hôm qua không ăn gì, lại thêm ngủ một đêm ở bệnh viện bị hứng lạnh nên lúc sáng dậy Trình An cảm thấy khó chịu, cổ họng ngứa rát, hơi nặng đầu, giờ ra ngoài bị gió lạnh thổi, cả người cô run lẩy bẩy, hắt hơi một cái, mới nhận ra chắc mình bị cảm rồi.

Ở bên đường không nhìn thấy chiếc xe nào qua lại, Trình An không biết giờ này có bắt được taxi hay không, may mắn là vừa đi đến ngã tư phía trước thì nhìn thấy một chiếc taxi đang dừng bên đường trả khách, Trình An vội vàng qua đó, nhưng chân trái cô không tiện, may mà tài xế sẵn lòng đợi cô.

Lên xe nói địa chỉ xong, Trình An dựa vào cửa sổ thiếp đi một lúc, đến khi kiến trúc bên ngoài dần biến thành những ngôi nhà cũ cô quen thuộc, cô mới tỉnh táo hẳn.

Đến cổng thôn xe không đi vào được nữa, Trình An trả tiền xuống xe, kéo hành lý bước đi chầm chầm trên con đường lát đá. Cô nhìn từng viên gạch miếng ngói quen thuộc, trong lòng chỉ cảm thấy gần gũi bình yên.

Cánh cửa gỗ sơn đỏ hơi khép lại, lộ ra một khe hở nhỏ, Trình An khẽ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bà cụ ngồi trên chiếc ghế mây khom lưng tách đỗ đầu tiên. Mắt cô cay cay, mỉm cười nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bà nội.”

Bà cụ quay đầu lại, sau khi nhìn thấy rõ người đến, gương mặt đầy nếp nhăn phút chốc lộ ra nụ cười ngạc nhiên vui mừng: “Ôi! Là An An, An An về rồi!”

“Ông ơi, mau qua đây, An An nhà chúng ta về rồi!”

Bà Trình gọi lớn vào trong nhà, sau đó mừng rỡ đứng dậy khỏi ghế mây, “Nào nào, để bà nội xem xem, sao giờ này đã về rồi? Sáng sớm thế này ngoài kia có xe không? Về đây kiểu gì thế?”

Bà cụ kéo Trình An lại hỏi han, Trình An cong mày cười, đang định nói chuyện nhà Tây Mạch Mạch cho bà nội nghe thì nghe thấy một giọng nói to tràn đầy sức sống từ phía sau truyền tới: “An An về rồi đấy à.”

Trình An nhìn về phía ông cụ dù lớn tuổi nhưng vẫn khoẻ mạnh nhanh nhẹn ở phía sau: “Ông nội.”

“Ừ.” Cụ Trình giọng đều đều đáp một tiếng, sau đó hỏi giống bà Trình.

Trình An kéo hai cụ vào phòng khách ngồi, kể cho họ nghe chuyện xảy ra trong hai ngày qua, nói mình từ bệnh viện về. Bà Trình nghe vậy, “ôi trời” một tiếng: “Bà với ông cũng nghe nói rồi, còn chưa kịp đi bệnh viện thăm ấy, giờ người không sao là tốt rồi.” Nói xong, bà Trình nhớ ra lời trước kia cô nói: “Lúc trước cháu bảo bên kia còn có việc, phải 29 mới về, giờ về đột ngột thế này, đã xong việc chưa?”

Nghe vậy, trong lòng Trình An giật thót, không khỏi nghĩ đến chuyện hôm qua: “Đều… giải quyết xong rồi ạ.”

“Vậy thì tốt.”

Họ ở phòng khách hàn huyên một hồi, Trình An cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, hình như cảm nặng hơn rồi, đầu nặng nề choáng váng chỉ muốn ngủ, để hai cụ không lo lắng, cô mượn cớ tối qua ở bệnh viện ngủ không ngon, lên lầu nghỉ ngơi.

Nhưng cô lên lầu chưa được bao lâu, bên ngoài đã có người gõ cửa.

Người đến là dì Hồng hàng xóm nhà ở đối diện, xách theo một giỏ trứng gà đến thăm, bà Trình tiếp bà ta. Vừa mở cửa, dì Hồng người còn chưa vào đầu đã thò vào ngó nghiêng trước: “Ôi, dì Trình, cháu nghe nói cháu gái bảo bối nhà dì về rồi à, nó đâu rồi?”

Bà Trình khẽ hừ một tiếng: “Tin tức của cô nhanh nhạy thật đấy, tên lắm mồm nào nói với cô vậy?” 

Dì Hồng “ầy” một tiếng: “Xem dì nói kìa, nhà chúng ta đối diện nhau, cháu gái cháu chơi ở bên ngoài nhìn thấy.”

Cụ Trình thấy người đến, mặt phút chốc trầm xuống, giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm: “Sao lại tới nữa?”

Dì Hồng cứ như đang ở nhà mình, tự đi vào, đặt giỏ trứng lên bàn, nghe lời này của ông Trình thì có chút không vui: “Sao lại không được tới, hôm nay cháu đến không phải để tìm hai cụ, cháu đến tìm An An, An An đâu? Đi đâu rồi?”

“Cô đừng có làm ồn, nó đang ngủ trên nhà.” Bà Trình cau mày.

Dì Hồng nghe vậy, quay người ngồi xuống ghế: “Vậy à, thế được, cháu ngồi đây đợi nó dậy.”

Bà Trình thấy dáng vẻ mặt dạn mày dày của bà ta thì phát sầu, khuyên: “A Hồng à, cô về đi, An An sẽ không thích thằng bé nhà cô đâu?”

“Dì Trình, nghe dì nói kìa, A Quảng nhà cháu có chỗ nào không xứng với cháu gái dì? Đẹp trai, cũng có nhà, muốn tiền có tiền, thời gian trước còn mở chuỗi siêu thị trong thành phố, bao nhiêu gái theo đuổi kia kìa. Thật là…”

“Thế thì để mấy cô gái theo đuổi kia lấy đi, An An nhà chúng tôi không thèm.” Cụ Trình hừ lạnh nói. 

Cụ Trình là thế hệ lớn tuổi nhất trong thôn, ai cũng kính trọng ông ba phần, vậy nên nói chuyện càng không phải nhìn sắc mặt người khác, nói thẳng luôn: “Cũng không nhìn xem thằng nhóc kia nhà cô là loại lăng nhăng gian xảo thế nào, còn mong đợi An An làm vợ nó. Tôi nói cho cô biết, nghĩ cũng đừng có nghĩ!”

“Ấy ông…” Dì Hồng bị nghẹn họng.

Lời này quá thẳng thẳn, đã chạm đến giới hạn của dì Hồng, bà ta cũng tức giận, giọng nói lạnh lẽo trào phúng: “Ha… Ông tưởng cháu gái nhà ông tốt lắm à? Tai nạn xe què mất một chân, cha mẹ cũng chẳng cần nó nữa, tôi nể mặt hai nhà mới miễn cưỡng thuyết phục con trai tôi lấy nó, cứ tưởng là thiên kim tiểu thư thật đấy à, còn đợi người có ‘nhà mặt phố, bố làm quan’ đến rước nó về chắc!”

“Cô!” Cụ Trình tức giận đập bàn, phẫn nộ nói: “Cút ngay cho tôi! Nhà tôi không hoan nghênh cô!”

Bà Trình thấy vậy, vội vàng bước tới giúp ông hạ hoả.

“Đi thì đi! Tôi cũng muốn xem xem cháu gái bảo bối nhà các người cuối cùng có thể gả cho nhà thế nào, đến lúc đấy đừng có hối hận mà khóc lóc cầu xin con trai tôi lấy nó!” Dì Hồng hếch cằm, cầm giỏ trứng trên bàn lên quay người rời đi.

Đợi người đi rồi, bà Trình vừa giúp ông thuận khí vừa trách móc: “Ông ấy à, lớn tuổi rồi, không thể nói chuyện đàng hoàng được à? Cứ phải nói khó nghe như thế.”

Cụ Trình vẫn còn chưa nguôi, tức giận nói: “Là bọn họ ‘cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga’!”

Thực ra dì Hồng đến nhà họ làm mối đã không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, từ khi Trình An trở về từ thành phố A lần trước, dì Hồng đã cực kỳ mong muốn Trình An dịu dàng khéo léo vào làm dâu nhà bà ta, cho nên mới ngày ngày đến nhà họ.

Có lẽ tiếng nói chuyện quá lớn đã đánh thức Trình An, lúc cô xuống lầu liền thấy cụ Trình đang tức giận đi đi lại lại trong nhà, bà Trình vừa bưng cháo trong bếp ra, thấy Trình An ở cầu thang bèn vội vàng nói: “Ồn quá làm cháu tỉnh rồi à?”

Trình An lắc đầu: “Bà nội, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

“Không có gì đâu.” Nói đến đây, bà Trình liếc xéo cụ Trình một cái, nói tiếp, “Vẫn còn sớm, ngủ thêm tí nữa không?”

Trình An đỡ trán, đầu vẫn còn hơi váng, cô mím đôi môi khô khốc nói: “Bà nội, cháu  muốn uống nước.”

“Được, bà nội đi rót cho cháu.” Bà Trình đang định vào bếp rót nước thì nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, cụ Trình “hứ” một tiếng, cơn giận vừa nguôi lại dâng lên: “Còn dám quay lại nữa! Để tôi tống cổ cô ta ra ngoài!”

Bà Trình nghe thế lập tức ngăn ông lại: “Ông đừng, để tôi đi mở. Mọi người là hàng xóm đối diện, sau này chạm mặt khó xử biết bao.”

Cửa mở ra, người đến không phải dì Hồng.

Là một người đàn ông trẻ tuổi.

Bà Trình nhìn chằm chằm người ngoài cửa, tin chắc mình không quen, mới hỏi: “Chàng trai, cháu tìm ai?”

Người đàn ông mặt mũi tuấn tú khẽ gật đầu, lễ phép nói: “Cháu chào bà, cháu tìm Trình An ạ.”

Trình An rót nước xong ra khỏi bếp bước chân chợt khựng lại, tưởng bản thân bị ảo giác.

Đây là giọng nói của anh ấy…

Nhưng nghĩ lại, sao Thương Tắc có thể xuất hiện ở đây được, anh ấy không hề biết mình đã về thành phố S mà.

Cho nên khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp ở ngoài cửa, cô ngớ ra, suýt nữa làm rơi vỡ chiếc cốc trong tay.

Sao Thương Tắc lại xuất hiện ở đây?!

Thương Tắc nhìn vẻ mặt kinh hãi của cô, khoé miệng cong cong, khẽ cười: “Mấy ngày không gặp, không nhận ra tôi nữa rồi à?”

“An An à, vị này là?” Bà Trình hỏi.

Nghe thấy câu hỏi, Trình An đè nén sự kinh ngạc trên mặt xuống, bình tĩnh lại mới nói: “Bà nội, anh ấy là… một người bạn của cháu ạ.”

Bà Trình nghe vậy thì bừng tỉnh, vội vàng mở rộng cửa ra: “Hoá ra là bạn của An An, nào, mau vào đi. Ôi chà, chàng trai tuấn tú ghê.”

Sau khi mời người vào phòng khách, Trình An giới thiệu với hai cụ: “Ông bà nội, đây là Thương Tắc, bạn của cháu.” Nói xong, cô nhìn Thương Tắc, vẻ mặt hơi cứng lại, “Thương Tắc, đây là ông nội tôi, bên cạnh là bà nội tôi.”

Thương Tắc khẽ gật đầu với hai cụ, trên mặt mang theo ý cười ôn hoà: “Cháu chào ông bà, cháu là Thương Tắc, bạn của An An.” Vừa nói, anh vừa đặt túi quà xách trên tay lên bàn: “Lần đầu gặp mặt, đây là chút tâm ý của cháu ạ.”

Nghe thấy tiếng xưng hô thân mật ấy, Trình An ngẩng phắt đầu nhìn anh, kinh ngạc chớp chớp mắt, nghe thấy câu cuối cùng của anh, ánh mắt cô cũng nhìn theo. Khi thấy trà, thuốc bổ nổi tiếng và quý giá đặt trên bàn, cô chỉ cảm thấy cái đầu vốn đang nặng trĩu lại càng nặng thêm vài phần.

Cụ Trình im lặng cùng bà Trình nhìn nhau một cái, bà Trình cười nói: “Người đến là tốt rồi, tốn tiền như vậy làm gì. Nào, đừng đứng mãi thế, ngồi đi. An An à, cháu cũng thế, đừng có đứng ngây ngốc mãi, mau tiếp đãi người ta đi.”

Bị điểm tên, Trình An bấm bụng nhìn anh: “Anh… muốn uống gì?”

Thương Tắc khẽ cong môi: “Gì cũng được.”

Trình An cố gắng phớt lờ nụ cười ẩn ý trên môi anh, quay người vào bếp, đợi cô pha trà xong đi ra, Thương Tắc đã đang ngồi một bên nói chuyện với cụ Trình, đến gần thì nghe thấy ông đang hỏi một số vấn đề như nghề nghiệp, nơi ở và nhân khẩu trong nhà của Thương Tắc. Anh ăn nói cung kính khiêm tốn nhã nhặn, cử chỉ thanh tao, rất nhanh đã để lại ấn tượng tốt với cụ Trình, trên gương mặt ông cụ dần lộ ra nụ cười ôn hoà.

Thấy Trình An từ trong bếp đi ra, bà Trình kéo kéo góc áo ông cụ nháy mắt ra hiệu, cụ Trình hiểu ý, dừng cuộc trò chuyện lại đứng dậy, nói: “Sắp đến giờ ăn rồi, ông với bà đi chuẩn bị cơm trưa trước, buổi trưa cháu ở lại ăn cùng nhé.”

Thương Tắc cười nói: “Vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh ạ.”

Trước khi rời đi bà Trình nói với Trình An: “An An à, tiếp đãi người ta cho tốt nhé.”

Trình An còn chưa kịp lên tiếng, cụ Trình đã bước tới vỗ vỗ vai cô, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô một cái.

Trình An: “…” Này là… ý gì?

Trong phòng khách.

Trình An đi tới, đặt trà đã pha xuống trước mặt anh, còn mình thì cầm cốc nước nóng ngồi sang một bên.

Hơi nóng trong cốc thủy tinh bốc lên vấn vít, Trình An mím môi khẽ nói: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Thương Tắc bưng tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt ảm đạm nhìn cô nhưng không tiếp lời mà hỏi: “Cô đang giận tôi à?”

Trình An cầm cốc nước thoáng sửng sốt, phút chốc liền hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, cô vội nói: “Không có, tôi không giận, anh giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi cảm kích còn không hết, sao có thể giận anh được.”

Cô rủ mắt xuống, ngừng giây lát rồi thẳng thắn thành khẩn nói: “Tôi chỉ cảm thấy… anh không nên âm thầm giúp tôi nhiều như vậy, anh cũng đâu có nợ gì tôi.”

“Cô để ý điều này nên từ bỏ điều trị ư?” Thương Tắc nhìn cô chăm chú.

Tay cầm cốc nước của Trình An chậm rãi siết chặt lại, đáp: “Có yếu tố này.”

Thương Tắc im lặng hồi lâu: “Ngoài điều này ra, cô còn băn khoăn gì nữa không?”

Trình An mím môi, thành thật nói: “Còn có… tôi gánh không nổi chi phí điều trị.”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh đột nhiên đứng dậy, Trình An khẽ giật mình, Thương Tắc tiến lại gần, nghiêng người về phía trước, một tay chống lên lưng ghế cạnh cô, con ngươi đen nhánh sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười nói: “Trình An, cô nghĩ tại sao tôi lại giúp cô?”

Anh đột ngột lại gần khiến vẻ mặt cô cứng lại, có chút mất tự nhiên.

Sau đó liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Có phải cô cảm thấy tôi đang đồng cảm, thương hại cô không…” Thương Tắc nhìn cô, giọng điệu mang theo chút bức ép.

Trình An ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn anh.

Con ngươi Thương Tắc trong suốt, anh thu tay về đứng thẳng người lên: “Nếu cô có suy nghĩ này, vậy tôi chỉ có thể nói là, cô nghĩ nhiều rồi.”

“Tôi…” Trình An há miệng, nhất thời nghẹn lời, cổ họng đột nhiên ngứa, cô khẽ ho.

Thương Tắc đưa tay ra khẽ vuốt lưng giúp cô, rút tờ giấy đưa cho cô: “Bị tôi nói trúng rồi à?”

Trình An ho, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo chút quở trách.

Hốc mắt cô ửng đỏ, trong mắt phủ một tầng nước nhàn nhạt khiến con ngươi trông ướt át, ánh mắt chứa đựng sự hờn dỗi nhìn sang, còn sinh động hơn dáng vẻ ôn hoà điềm đạm thường ngày vài phần. Thương Tắc mỉm cười, vỗ về người bị mình chọc giận: “Tôi sẽ không vô duyên vô cớ đi giúp đỡ người khác, cô cũng không phải là không cần trả giá, chỉ là không biết cô có nguyện ý đưa ra thứ tôi muốn hay không thôi.”

Cảm giác khó chịu lắng xuống, nhân lúc bớt ho, Trình An vội vàng uống hớp nước, nghe vậy thì suýt nữa bị sặc.

“Anh muốn gì?” Trái tim cô khẽ run, có chút căng thẳng.

Thương Tắc nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cô…”

Trình An ngơ ngác, nghệt mặt ra.

“Đoán xem.” Thương Tắc thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, đáy mắt loé lên, cố ý dừng lại rồi mới chậm rãi nói nốt hai chữ sau, sau đó nhỏ giọng cười, nụ cười dịu dàng phóng khoáng.

Trình An: “…”

Cô đặt cốc nước xuống, ngồi dịch sang một bên, rất thức thời lựa chọn không tiếp tục chủ đề này nữa. Không phải cô không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, nhưng cũng chỉ có thể giả ngốc mà thôi, cô không có tiền cũng chẳng có năng lực, anh còn muốn thứ gì ở cô được chứ, cũng chỉ có bản thân cô mà thôi. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô lại có thể may mắn lọt vào mắt anh, cô nên vui mừng mới phải.

Nhưng hai chữ “tình yêu” này cách cô quá xa, cô dừng bước trước cánh cửa lớn ấy, không có dũng khí để đẩy mở nó ra, bởi vì không cách nào dự đoán trước được, cho nên sợ hãi ẩn giấu phía sau cánh cửa này sẽ là kết quả mà cô không thể gánh nổi. Mọi suy nghĩ của cô đều lộn xộn tựa như cành lá đan xen khó gỡ, càng nghĩ nhiều càng quấn chặt lấy nhau, khiến cô cắm rễ sâu tại chỗ, không dám tiến thêm một bước.

Nhưng anh dường như có thể nhìn ra sự nhút nhát rụt rè trong cô, từng bước ép sát, như muốn giải cứu cô ra khỏi đống dây leo chằng chịt, mỗi khi cô muốn chạy trốn, anh đều có năng lực khiến cô dừng lại tại chỗ, một bước cũng không nhấc nổi. Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, trong lòng Trình An vừa hết cách vừa bất lực, trước đây cô còn có thể kiên quyết không để bản thân dao động dù chỉ một chút, nhưng bây giờ trong lòng cô loáng thoáng nổi lên vài phần do dự, sâu bên trong có một giọng nói hỏi…

Có phải cô cũng nên dũng cảm hơn một chút không, nhỡ người trước mặt cô ngay trong tầm tay, xứng đáng với mọi sự tín nhiệm cô bỏ ra thì sao?

Ăn cơm xong, Trình An thu dọn bát đũa mang vào bếp rửa, Thương Tắc được cụ Trình dẫn ra sân đánh cờ. Sau khi phụ bà nội rửa bát xong, Trình An đứng ở cửa bếp nhìn ra ngoài sân, bà Trình ở bên cạnh thấy vậy, cười trêu cháu gái nhà mình: “Lo hả? Vậy thì qua đó đi, đừng có đứng tần ngần ở đây nữa.”

“Bà nội, bà với ông đừng nghĩ nhiều, anh ấy thật sự chỉ là một người bạn bình thường của cháu thôi, không phải như ông bà nghĩ đâu.”

“Ông bà nghĩ thế nào?” Bà Trình “lêu lêu” cười nói, “Bé ngốc, người đã đuổi đến tận đây rồi, còn bạn bè bình thường gì chứ. Dù sao thì bà với ông cháu đều thấy chàng trai này không tệ, đẹp trai không nói, lời nói cử chỉ ôn hoà khiêm tốn nhã nhặn, cũng cực kỳ lễ phép với trưởng bối, vừa nhìn đã biết là được sinh ra trong gia đình có gia giáo cực tốt, tên nhóc nhà A Hồng kia căn bản chẳng thể so sánh được…”

“A Hồng gì cơ ạ? Bà nói dì Hồng ư?” Trình An hỏi.

Bà Trình hiển nhiên không muốn nhắc đến chủ đề này: “Không có gì, cháu có muốn qua đó không?” Nói xong bà còn liếc mắt ra ngoài sân, ám chỉ cực kỳ rõ ràng.

“Không ạ, cháu muốn lên nhà ngủ.” Trình An đưa tay lên sờ trán, thấy hình như cảm nặng hơn rồi.

Chào bà Trình xong cô lên lầu, lục tủ đựng đồ trong phòng lấy ra một hộp thuốc cảm, cô nhìn ngày sản xuất, phát hiện thuốc này lâu không dùng, đã hết hạn sử dụng.

Thôi, chắc ngủ một giấc là khỏi.

Cô thật sự mệt mỏi, lại thêm bị ốm, không lâu sau đã ngủ thiếp đi.

Cô mơ một giấc mơ, cảnh trong mơ u tối ảm đạm, cô chỉ thấy một người đứng trước mặt mình. Khuôn mặt người đàn ông mờ mờ không rõ, chỉ còn lại hàng mày và đôi mắt thanh cao ngạo mạn, anh đứng ở vị trí cao hơn cô, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, cô mấp máy môi, lại phát hiện mình nói không ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh im lặng dứt khoát quay người, càng đi càng xa.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói già nua của ông nội, ông đang nói: “An An à, sau này chúng ta thà sống một mình, cũng không cần phải nương thân vào một đoạn tình cảm không thuộc về mình để rồi khổ sở đấu tranh trong đó. An An của chúng ta chỉ cần sống bình an suôn sẻ một đời là được, không cần phải đi theo vết xe đổ của cha mẹ cháu.”

Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thay đổi, cô nhìn thấy mẹ mình nửa khuôn mặt bị mờ đang đứng trước mặt điên cuồng gào thét, cô tiến lên muốn ngăn cản nhưng lại bị mẹ đẩy ra, sau đó nghe thấy phía sau truyền tới tiếng còi chói tai…

Vào khoảnh khắc bánh xe nghiền lên ấy, cả người cô giật nảy lên, kịp thời tỉnh dậy khỏi giấc mộng, mở mắt mơ màng nhìn trần nhà, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tim đập loạn một hồi, Trình An mới thoát khỏi được cảnh tượng đáng sợ trong giấc mơ ấy. Cô khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, còn chưa bình ổn hơi thở đã nghe thấy có người nói bên tai: “Tỉnh rồi à?”

Nghe thấy tiếng, cô quay đầu sang nhìn, ánh mắt chạm phải đôi mắt trong suốt không tì vết kia.

Cô thoáng ngỡ ngàng, muốn mở miệng nói, lại nhận ra cổ họng mình khô khan đau rát, giọng nói cũng trở trên khàn khàn khó nghe.

Chưa đợi cô nói hết một câu hoàn chỉnh, trán đã thấy man mát, bàn tay thon dài của Thương Tắc áp trên trán cô, lát sau mới nói: “Cô sốt rồi.”

Nghe thế, Trình An cũng sờ sờ trán mình, nóng bừng.

Thương Tắc hơi nhíu mày, cầm áo khoác cô để trên chăn lên: “Chúng ta đi bệnh viện.”

Trình An chống người ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, li3m đôi môi khô bong tróc, nhận lấy cốc nước Thương Tắc đưa uống một ngụm, cổ họng bớt khó chịu rồi mới nói: “Không sao đâu, bệnh viện cách đây rất xa, tôi uống mấy viên thuốc hạ sốt là được. Có thể làm phiền anh ra hiệu thuốc đầu thôn mua hộ tôi hộp thuốc hạ sốt không?” Nói xong, cô còn nhỏ giọng dặn anh: “Cố gắng đừng quấy rầy ông bà, tôi không muốn để họ lo lắng.”

Thương Tắc nhíu mày nhìn cô, vài giây sau cũng không nói gì, chỉ cầm áo khoác của mình đi ra ngoài.

Nhà ở đây đã cũ, cách âm không tốt lắm, rất nhanh Trình An đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bà Trình và anh truyền tới qua cánh cửa. 

“An An vẫn đang ngủ à?”

Thương Tắc “vâng” một tiếng: “Vẫn chưa dậy ạ.”

“Cháu từ thành phố A xa xôi chạy đến chắc cũng mệt lắm rồi nhỉ, có cần bà dọn phòng cho cháu nghỉ ngơi không?”

“Dạ thôi, cháu ra ngoài mua ít đồ đã ạ.”

Tiếng trò chuyện dần ngừng, Trình An cụp mắt, nhớ lại cảnh tượng trong mơ vừa rồi, đã không còn nhớ rõ nữa, mơ mơ hồ hồ, nhưng cảm giác đau đớn ấy vẫn còn sót lại trong tim, chân thực đến mức giống như bản thân từng trải qua vậy. Cho nên vào khoảnh khắc tỉnh lại từ giấc mơ, cô mới có ảo giác không biết là mơ hay thật.

Lúc Thương Tắc trở lại Trình An đang dựa vào đầu giường xem điện thoại, thấy anh về mới ngẩng đầu lên.

Thương Tắc bước tới nói: “Đã ốm còn xem điện thoại, không thấy chóng mặt à?”

Trình An cất điện thoại đi, yên lặng nhìn anh lấy đồ trong túi ra, thuốc hạ sốt, nhiệt kế, cồn y tế, tăm bông,…

“Đây là?” Trình An chỉ vào cồn y tế và tăm bông trên bàn hỏi.

“Hạ sốt vật lý.” Thương Tắc bóc thuốc hạ sốt, đưa cốc nước nóng cho cô, tiếp tục giải thích: “Thoa cồn vào huyệt thái dương, sau tai, gáy, lòng bàn tay, lặp lại vài lần, có thể đạt được hiệu quả làm mát.”

Trình An gật đầu, trước đây cô từng nghe người lớn trong nhà nói qua về phương pháp này.

Thương Tắc không nói thêm gì nữa, đưa thuốc hạ sốt cho cô: “Uống thuốc trước đi, rồi đo nhiệt độ.”

Trình An uống thuốc hạ sốt, Thương Tắc vào phòng vệ sinh nhúng khăn vào nước lạnh rồi đắp lên trán cho cô, vừa cúi đầu đã thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, anh mỉm cười: “Nhìn tôi làm gì?” Anh luôn cảm thấy Trình An lúc ốm không giống mọi ngày lắm, lời nói cử chỉ dường như đều chậm hơn, cũng mạnh dạn hơn bình thường chút.

Mặt Trình An hơi nóng lên, rời mắt đi: “Tôi đang nghĩ, tối anh ở đâu?”

Thương Tắc vặn mở chai cồn y tế, lấy tăm bông chấm ít cồn rồi thoa sau tai cô, anh hơi cúi người xuống, hơi thở ấm nóng phả vào má cô, khoé miệng cong cong: “Cô muốn giữ tôi ở lại à?”

Trình An nhìn anh không nói gì, đến khi sau tai mát lạnh, cô khẽ rùng mình.

“Tôi đặt phòng ở khách sạn gần đây rồi.” Thấy cô ngượng ngùng, Thương Tắc không trêu cô nữa.

Trình An nhẹ giọng ồ một tiếng, lát sau lại hỏi ra câu mà lúc vừa nhìn thấy anh ở đây đã muốn hỏi: “Thương Tắc, sao anh lại đến đây?”

“Tôi cứ tưởng cô đang trốn tránh tôi…” Thương Tắc hơi ngừng lại, nghĩ đến lý do cô trở về mà bà Trình vừa nói, mỉm cười bất lực. Anh biết được tin cô về thành phố S từ Tây Mạch Mạch, lại không thèm suy nghĩ gì mà đặt vé máy bay đi thành phố S luôn, nhưng đến đây rồi mới biết nguyên nhân không như mình nghĩ, anh khẽ than: “Sau này mới biết không phải, là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Nói xong, anh cúi đầu nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm chuyên chú mà nghiêm túc.

Anh nói: “Trình An, đây là lần đầu tiên trong đời tôi rối loạn vì một người.”