Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

Chương 18: Chương 18




Edit: Su ???????????? 27/06/2021

Nhạc Thanh Dao vẫn là nhớ rõ bữa này là cô mời, “Tôi nói mời là mời, anh cứ ăn tùy ý, chỉ cần không vượt quá 500 tệ, tôi đều có thể chịu.”

Tiêu Chính Vũ lại thuận tay lấy mấy đĩa màu tím, trước mặt họ đã chất đầy.



Lấy nhiều như vậy xuống, Tiêu Chính Vũ lại chỉ ăn mấy cái, còn lại đều là Nhạc Thanh Dao tiêu diệt.

Nhạc Thanh Dao nhìn hóa đơn, 498 tệ, thiếu chút nữa liền vượt qua chỉ tiêu.



Nhạc Thanh Dao cúi đầu ở trước quầy kiểm tra đối chiếu một chút, thấy không sai mới ngẩng đầu, Tiêu Chính Vũ nói: “Đi được rồi?”

“Còn chưa trả tiền đâu.”

“Thanh toán.”

Động tác thật mau……

Tiêu Chính Vũ đưa Nhạc Thanh Dao về nhà.

Nhạc Thanh Dao hỏi: “Anh có phải không thích ăn sushi?”

“Không phải.”

Nhạc Thanh Dao: “Vậy sao anh ăn ít vậy.



Lỡ mẹ anh biết lại tưởng tôi ngược đãi anh.”

Tiêu Chính Vũ: “Bà ấy khá lo lắng tôi sẽ ngược đãi em.”

Nhạc Thanh Dao nhoẻn miệng cười, hiện tại Chu Tuệ Tâm đối với cô còn tốt hơn với con trai.

“Có muốn ăn mì tôi nấu không?”

Tiêu Chính Vũ nhìn con đường phía trước, “Thử xem.”

Nhạc Thanh Dao một tháng nay đều ở bên ngoài đóng phim, trong nhà không có gì, lấy trong ngăn tủ ra mì sợi cùng lạp xưởng,vẫn chưa quá thời hạn, có thể ăn.

Tiêu Chính Vũ ngồi trên sô pha xem di động, Nhạc Thanh Dao ở phòng bếp mân mê hai mươi phút, mang ra một bát mì đầy hơi nóng, bát mì trắng, mặt trên rải vài miếng giăm bông.



Đặt mì ở trên bàn cơm, Nhạc Thanh Dao xoay người vào phòng bếp lại lấy ra một chén canh, chỉ có thưa thớt vài sợi mì trên đó.

Hai người cùng ngồi song song trên bàn cơm chỉ vừa khoảng 4 người, Nhạc Thanh Dao cầm bát uống một ngụm canh, hỏi Tiêu Chính Vũ, “Đây có phải bát mì tệ nhất anh từng ăn không?”

Tiêu Chính Vũ nhàn nhạt nói: “Còn có giăm bông, không tính là tệ.”

“Cho tôi xin ít dăm bông.” Nói xong, Nhạc Thanh Dao cầm chiếc đũa vói vào trong bát, gắp một ít giăm bông.

Vẫn là lần đầu tiên, có người trực tiếp từ trong bát của mình gắp đồ đi.



Tiêu Chính Vũ gắp nốt chút dăm bông còn lại sang cho Nhạc Thanh Dao.

“Tôi ăn đủ rồi, em ăn đi.” Nhạc Thanh Dao lại gắp dăm bông trả về.



Tiêu Chính Vũ bình tĩnh mà tiếp tục ăn mì.

“Tôi nhớ tới một câu.” Nhạc Thanh Dao nói.

“Hửm?”

Nhạc Thanh Dao nói: “Gọi là, nghèo hèn phu thê trăm sự khổ.”

Tiêu Chính Vũ: “……”

《 Cung Ngọc 》 quay xong các cảnh diễn trong cung, phần sau chính là các ngoại cảnh.



Ngoại cảnh cơ bản không có cảnh của Nhạc Thanh Dao.

Thừa dịp đoàn phim đi quay ngoại cảnh, Nhạc Thanh Dao vừa lúc ghi hình show thực tế.

Địa điểm ghi hình đầu tiên ở Trùng Khánh.




Nhạc Thanh Dao ngồi máy bay đi đến Trùng Khánh.



Tổ tiết mục sắp xếp người tới đón máy bay, bay cùng chuyến với Nhạc Thanh Dao còn có một nữ ca sĩ, tên là Diệp Tử Kỳ.

Diệp Tử Kỳ là ca sĩ hợp đồng do tập đoàn Truyền Kỳ quản lý, ba năm trước tham gia một show tuyển chọn, đạt được quán quân, cũng thành công ký hợp đồng tập đoàn Truyền Kỳ.





Sau đó, cũng có ra hai album, album đầu được hưởng ứng không tồi, album thứ hai chỉ ở mức bình thường.



Gần một năm nay số lần cô ấy xuất hiện rất ít, trước mắt tuyên bố sắp ra album mới, công ty vì giúp cô ấy tăng độ nhận diện, mới sắp xếp tới tham gia show lần này.

Nhân viên công tác sắp xếp 2 người bọn họ cùng xe, khi Nhạc Thanh Dao lên xe, Diệp Tử Kỳ đã ở trên xe rồi.



Nhạc Thanh Dao nhiệt tình mà chào hỏi, “Xin chào.”

Đối phương vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nhạc Thanh Dao phảng phất như đang nhìn một mảnh lá khô theo gió bay qua trước mặt.



Yên lặng mà lên xe, Nhạc Thanh Dao cùng Diệp Tử Kỳ song song ngồi ở ghế sau.

Show này có tất cả 12 tập, trong ba tháng tới, Nhạc Thanh Dao đều phải cùng bọn họ cùng đi các nơi ghi hình.



Tham gia tiết chỉ có hai người là nữ, Nhạc Thanh Dao mang tâm trạng muốn làm quen, tìm cái đề tài, “Tôi từng nghe bài hát của cô, rất êm tai.”

Diệp Tử Kỳ nhàn nhạt mà đáp "Ừ".


Nhạc Thanh Dao dùng khóe mắt liếc cô ấy một cái, phát hiện cô vẫn chống cằm nhìn ngoài cửa sổ.

Show tuyển chọn mà Diệp Tử Kỳ tham gia, Nhạc Thanh Dao lúc ấy cũng từng xem, trên sân khấu cô ấy cầm micro, có thể hát có thể nhảy, thực hoạt bát, cũng thực khiến người ta yêu thích.



Thấy người thật, mới biết được hóa ra lại lạnh lùng như vậy.

Tới khách sạn, nghệ sĩ khác đều đã đến đông đủ.



Để tám vị nghệ sĩ làm quen, chương trình có sắp xếp tiệc tối, tám người ngồi ở cùng một bàn tròn, một bên ăn cơm một bên nói chuyện phiếm.



Trong tất cả các nghệ sĩ thì Đinh Kiệt lớn tuổi nhất, cũng là mức độ nổi tiếng nhất.



Quan Vĩ Hoành cũng là nhà nhà đều biết, chỉ là ở giới giải trí địa vị so ra kém Đinh Kiệt.



Mà 4 nam diễn viên khác, có hai người Nhạc Thanh Dao cũng chưa từng nghe tên, còn có hai người là tiểu thịt tươi mới debut, tên là Sở Uy Ninh và La Cẩm Thiêm, danh tiếng không lớn, nhưng dựa vào nhan trị mà có không ít fans nữ.

Sau khi ngồi xuống, mọi người đều sôi nổi, ngay từ đầu mọi người đều bàn luận bộ điện ảnh sắp chiếu

của Đinh Kiệt.

Tiểu thịt tươi Sở Uy Ninh nói: “Kiệt ca, bộ 《 Vây chiến 》 anh diễn quá xuất sắc, em mới xem qua cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!”

Một tiểu thịt tươi khác là La Cẩm Thiêm nói: “Em cũng xem, xem rất nhiều lần, quá soái!”

Nhạc Thanh Dao không xem phim mới của Đinh Kiệt, một câu cũng không thể nói, chỉ có thể yên lặng mà ở một bên ăn cơm.

Ở trên xe an an tĩnh tĩnh như Diệp Tử Kỳ mà cũng nói thật sự high, Nhạc Thanh Dao hiểu được, cô ấy chỉ là lạnh lùng với mình mà thôi.

Nói chuyện xong về phim điện ảnh, mọi người lại bắt đầu nói tới phim truyền hình mà Quan Vĩ Hoành đang chiếu.




Mọi người lại là một tràng nịnh hót.



Nhạc Thanh Dao gần nhất ở đoàn phim đóng phim, mỗi ngày mệt như chóa, trở lại khách sạn liền ngủ, căn bản không có thời gian chú ý phim truyền hình, nên nói tới phim của Quan Vĩ Hoành, cô vẫn như cũ không nói được gì.

Cho đến khi tiệc tối kết thúc, Nhạc Thanh Dao nghĩ, chắc cô chỉ nói một câu nói: Đồ ăn sắp lạnh, mọi người mau ăn.

Tiệc tối kết thúc về khách sạn, vừa lên xe, Nhạc Thanh Dao liền cảm thấy Diệp Tử Kỳ trợn mắt với mình, tựa hồ muốn nói nếu không phải chương trình sắp xếp thì tôi sẽ không chung xe với cô.

Nhạc Thanh Dao nghĩ kĩ tất cả các chuyện gần đây có thể xảy ra giữa mình và cô ấy, phát hiện cũng không có chỗ nào đắc tội đến cô ta.



Vậy vì sao cô ta lại có vẻ mặt như vậy với mình?

Ở cùng trên xe, hai người đều không mở miệng nói chuyện.



Nhạc Thanh Dao cũng lười truy cứu vì sao, cô ta lạnh mặt với cô, cô cũng không cần thiết phải quan tâm.



Giả lạnh nhạt là kiểu mà cô vẫn khá am hiểu.

Sáng hôm sau, nghệ sĩ ngồi ô tô đi tới địa điểm ghi hình.





Công viên Bích Tân, quảng trường ở giữa bị ngăn ra một vòng tròn đất trống, trên mặt đất trải một vòng thảm gai.

Ghi hình bắt đầu, đầu tiên là từng người giới thiệu chính mình, thời điểm này không thể thiếu quảng cáo, mọi người tự nhiên mà vậy đem đề tài ch Đinh Kiệt tháng sau có chiếu phim điện ảnh.

Sở Uy Ninh nói: “Kiệt ca, vì thể hiện lòng ngưỡng mộ, ngày công chiếu phim điện ảnh chiếu em sẽ mua một trăm vé!”

“Em, hai trăm vé!” Quan Vĩ Hoành hô.

Mọi người đều sôi nổi tuôn ra con số, Nhạc Thanh Dao yên lặng tính tính, 50 tệ/vé, một trăm vé chính là 5000 tệ, đối với cô có hơi nhiều.



Nhưng mọi người đều sôi nổi tuôn ra con số, nếu cô không nói một số thì giống như không có đạo nghĩa, dù sao cũng chỉ là quảng cáo, “Còn có em, một trăm vé!”

“Rất cảm ơn, rất cảm ơn.” Đinh Kiệt chắp tay trước ngực tỏ vẻ cảm tạ, lại nói: “Tháng sau ngày mùng 5, phim điện ảnh 《 Vây chiến 》 của tôi sẽ công chiếu trên cả nước, cũng hy vọng khán giả trước TV có thể ủng hộ nhiều hơn."

Nói xong phim điện ảnh, lại nói đến Diệp Tử Kỳ album, một vòng quảng cáo xong, người chủ trì mới tuyên bố quy tắc trò chơi.



Trận đầu trò chơi có chủ đề là tìm kiếm nước thánh.

Đầu tiên là tiếp sức, thành viên 2 đội 2 tay bưng hai bát thủy, đứng ở thảm gai tiếp sức.



Người đầu tiên chạy 50 mét đưa nước giao cho người thứ hai, người thứ hai giao cho người thứ ba, người thứ tư bưng nước đổ vào bình đo, lại quay trở lại đưa bát không giao cho người thứ ba, tuần hoàn như vậy, sau ba phút kết thúc, đội nào trữ được nhiều nước hơn thì sẽ thắng.

Sở Uy Ninh thử chạy trên thảm gai, đau đến bộ mặt vặn vẹo, “A…… Quá đau! Thứ này giống dao nhỏ vậy! Chân tôi! Chịu không nổi!”

Nhìn vẻ kêu đau của hắn, mọi người đều cười to.

________

Lần đầu edit, có gì sai sót mong mọi người thứ lỗi.



Nếu phát hiện lỗi sai chính tả hoặc câu văn không đúng thì các bạn hãy cmt để mình sửa nhé.



Cảm ơn mọi người đã đọc.



Nhớ nhấn ???? cho mình nha❤.