Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới

Vừa Xuyên Qua Liền Bị Đại Boss Để Mắt Tới - Chương 14: Khởi Hành




Dưới tầng hầm lúc này.

“Gi…Gin~” – Giọng Ruri yếu ớt vang lên.

Gin cũng sững sờ dùng lại động tác: “Làm sao thế, Ruri?”

Ruri bộ ngực chập trùng, hô hấp dồn dập, mệt mỏi nói: “Có thể nghỉ một chút sao, Gin!”

Nàng lúc này cũng hận không thể vác đao đi chém tên tác giả kia.

Cái gì mà chỉ khoảng 30 phút, bây giờ đã hơn 2 giờ cũng có lẽ gần 3 giờ giờ rồi có được hay không!!!

Dù nàng trong 4 năm này nàng tích cục rèn luyện thân thể, nhưng cũng có chút chịu không nổi. Lại nhìn vẻ mặt của Gin, thấy hắn vẫn thở đều đều không biết mệt, cũng cầm lấy chăn che lại mặt.

Gin lúc này cũng nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của nàng, hắn di chuyển thân hình nằm xuống cạnh nàng, một cử động nhỏ của hắn cũng làm Ruri khẽ kêu một tiếng, bàn tay vô thức nắm chặt lại.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi!”

Nghe hắn nói như thế nàng cũng không sính cường làm gì, nàng hiện tại đang rất mệt mỏi, nhẹ nói: “Ừm!” một tiếng

Rồi sau đó co rút vào ngực hắn, đôi mắt không che giấu được sự mỏi mệt cùng hạnh phúc.

Chỉ một lát sau, nàng ngủ thiếp đi!



Sáng sớm hôm sau.

Khi tỉnh lại Ruri cảm giác toàn thân hư thoát, khiến cho nàng muốn ngồi dậy cũng không có sức.

Lại nằm một lát, cố gắng hoạt động chân tay, khi nàng khó khăn lắm mới ngồi dậy thì một bàn tay nắm lấy kéo nàng nằm xuống.

“Thời gian còn sớm, ngươi nghỉ ngơi thêm một lát nữa rồi hẳn đi!”

Ruri ngập ngừng nói: “Nhưng ta còn phải nấu cơm cho cha!”

Gin nghĩ đến Hideyoshi, ánh mắt cũng lộ ra cổ quái: “Hôm nay ngài ấy chắc sẽ không dậy sớm được đâu!”

Ruri không hiểu hỏi: “Ngươi làm sao biết được?”

Ta làm sao biết được?

Tối hôm qua ngươi nói Hideyoshi đồng ý chuyện ngươi đi theo ta, ta dám chắc 100% ngươi lại đỗi lên hắn, ép hắn phải chấp nhận đi. Ba năm qua mỗi lần ngươi đỗi hắn thì ban đêm hắn lại ra cọc gỗ gần ao cá trút giận cả đêm đâu.

Ta mạnh dạn đoán hắn mới vừa ngủ không được bao lâu. Nhưng những lời này Gin cũng không nói cho nàng biết.

Gin: “Ta đoán!”

Ruri ánh mắt có vẻ nghi ngờ nhìn hắn: “Đoán? Ngươi làm sao đoán?”

Gin bị hỏi tới tấp như vậy cũng không biết làm thế nào, nên đành dùng những hành động khác để dời đi sự chú ý của nàng.
— QUẢNG CÁO —

Chỉ nghe thấy…

“A, ngươi làm gì… mau thả tay ra…ngươi quá đáng ghét a Gin!!!”

“Ta không hỏi nữa…ngươi mau buông tay ra…ta còn đau á Gin!”

Gin nghe thấy nàng kêu đau, hai tay hắn cũng an phận lại, ôm chầm lấy nàng.

Hắn nói: “Ngươi khổ cực a, Ruri!”

Ruri nghe vậy cũng không nói cái gì chỉ yên lặng ôm hắn.



Thời gian kéo dài đến buổi trưa.

Chỉ nghe tiếng Ruri hốt hoảng kêu lên: “A, ta lại ngủ quên. Sao ngươi không gọi ta dậy a? Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Liên tục là những câu hỏi vang lên.

Gin nói :“Theo như ta đoán, có lẽ là buổi trưa đi.”

Thật ra lúc nãy, nhân lúc Ruri ngủ say hắn cũng có lên võ đường xem xét, nên cũng đại khái đoán được thời gian.

Nàng vội vàng mặc lấy quần áo, lên mặt đất, bước chân nàng có chút không vững, hơi có vẻ lảo đảo phải cần Gin dìu nàng một đoạn đến cửa của võ đường mới buông ra để nàng tự di chuyển.

Tiễn đi Ruri hắn cũng trở lại rèn luyện kiếm thuật cùng nghiên cứu hơi thở.

Một hồi lâu sau, Hideyoshi cũng bước vào võ đường, hai mắt hắn bây giờ tràn đầy quần thâm. Gin nhìn thấy vậy cũng thầm nghĩ “Quả nhiên là thế” rồi vội vàng đứng lên chào lấy hắn.

Mặc dù hắn hiện tại đã mạnh hơn Hideyoshi rất nhiều, nhưng trong nội tâm hắn vẫn rất kính trọng Hideyoshi, cũng coi hắn như là cha của mình, ừm, dù sao hắn cũng là cha của Ruri.

Gin giả vờ như không biết điều gì hỏi: “Ngài lại mất ngủ sao?”

Hideyoshi lựa chọn không trả lời câu hỏi này, hắn hỏi ngược lại Gin: “Ruri đâu?”

Gin đáp: “Nàng đang làm cơm trưa tại nhà bếp.”

Hideyoshi gật đầu, ra hiệu hắn ngồi xuống.

“Lần này ngươi dự định đi đâu?”

Gin: “Ta dự tính trước tìm kiếm người của sát quỷ đội.”

Còn có một câu mà chỉ có bản thân hắn nghe được là “Tìm bọn hắn trước cướp vài thanh Nhật Luân Đao lại nói”

Hideyoshi cũng không nói thêm cái gì: “Đã ngươi đều có dự định thì cứ đi làm đi, nhớ bảo vệ Ruri cho tốt. Nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!”

Gin sắc mặt trang nghiêm nói: “Ngài cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng bằng cả tính mạng của mình!”

Lúc này Ruri cũng mang cơm vào võ đường, cùng với đĩa thịt sống cho Gin.
— QUẢNG CÁO —


“Hử, ngươi làm sao vậy Ruri? Nhìn ngươi rất mệt mỏi a.”

Ruri gượng cười đáp lại: “Tối hôm qua ta đã luyện kiếm cả đêm, ta muốn rèn luyện thật tốt trước khi khởi hành!”

Gin nghe nàng nói vậy khoé miệng cũng co lại.

Hideyoshi cũng tin là thật: “Ngươi không cần cố quá sức, đánh giết cái gì thì giao cho Gin hắn làm đi thôi!”

Ruri cũng gật gật đầu, khoé mắt khẽ liếc Gin một chút.

Gin vội vàng nói: “Đã Ruri làm xong buổi trưa, ngài cũng ăn cơm đi thôi, Hideyoshi đại nhân!”

Thế là ba người tụm lại ăn cơm cùng nhau.

Hideyoshi: “Gin, ngươi ra chỗ khác ăn được không, nhìn ngươi ăn, ta lại ăn không ngon a”

Ruri: “Cha, ngươi sao lại nói Gin như vậy.”

Gin cười cười: “Không sao đâu, Ruri.”

Hideyoshi: “Hừ, Ruri, ngươi cứ bênh vực hắn.”

Gin lặng lẽ nhìn bầu không khí trước mắt.

Thật ấm áp, đây chính là cảm giác ấm cúng bên gia đình a. Thật không biết bọn họ ở thế giới kia thế nào, có lẽ ở bên kia ta đã chết rồi đi. Các ngươi không cần buồn rầu về chuyện của ta, ta ở bên này sống rất tốt!

Thế là Gin cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, bữa trưa cũng kéo dài đến gần 2 giờ đồng hồ mới kết thúc, mà chủ yếu là ba người nói chuyện phiếm.

Hiện tại trong võ đường chỉ còn lại Hideyoshi và Gin.

Hideyoshi hỏi: “Gin, ngươi thấy Ruri thế nào?”

Gin: “Nàng là người con gái tốt, hơn nữa còn rất xinh đẹp!”

Hideyoshi: “Hừ, đó là tất nhiên, con gái ta là xinh đẹp nhất!”

Gin mỉm cười: “Ta cũng thấy thế!”

Hideyoshi: “Cho nên nói, ngươi không được phụ lòng nàng, nàng thật sự rất yếu đuối cũng rất kiên cường, nhưng cũng rất đáng thương. Từ lúc mẹ nàng mất nàng luôn trầm mặc ít nói, cho đến khi ngươi đến!”

Hideyoshi cũng liếc xéo Gin một cái.

Gin cũng cười lên: “Đúng vậy đâu, nàng rất kiên cường cũng rất can đảm, lúc trước tại trên núi khi ta bắt lấy nàng, nàng đã phản kháng rất kịch liệt a.”

Nhớ tới đoạn thời gian trước hắn cũng thật sự cảm thán vận mệnh không lường. Vốn dĩ lúc đó hắn chỉ muốn bắt lấy nàng moi một chút thông tin, rồi lợi dụng nàng để biết chữ mà thôi. Không ngờ hai bên một người một quỷ lại có thể phát triển đến bây giờ. Vận mệnh thật là kỳ diệu, luôn luôn không để người khác đoán được.

Nghĩ đến đây hắn cũng lắc đầu, nếu vận mệnh có thể đoán được thì nó còn gọi là vận mệnh hay sao?

Hideyoshi cũng cười lên, chuyện đó hắn cũng đã nghe kể qua.
— QUẢNG CÁO —

“Đã như vậy, Ruri ta giao cho ngươi. Xin hãy trân trọng nó! Cũng đừng bước vào vết xe đổ của ta!”

“Vâng!”

Ruri mở cửa đi vào thấy hai người đang vừa cười vừa nói, cũng tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẽ như vậy?”

Gin: “Chúng ta đang nhớ lại chuyện ngươi tại trong núi đâu, Ruri!”

Ruri mở to mắt: “Hai người các ngươi đang nói xấu ta?”

Hideyoshi cùng Gin cùng cười lên.

Nhưng lúc này Gin lại nói: “Ruri, ngươi mau nghỉ ngơi thật tốt, tối nay chúng ta xuất phát!”

Hideyoshi: “Đúng thế a, Ruri, tối qua ngươi luyện kiếm đến mệt mỏi như vậy, cũng nên đi nghỉ đi thôi.”

Ruri hơi có vẻ thâm ý nhìn vào Gin nói: “Đúng vậy thưa cha, nữ nhi thật sự đang cảm thấy RẤT MỆT MỎI, cả người rất hư thoát đâu.”

Nói xong nàng mỉm cười đi về phòng nghỉ.

Hideyoshi không hiểu hỏi: “Ánh mắt của nàng là thế nào?”

Gin làm ra vẻ mặt ta không biết, không liên quan đến ta, đáp: “Cái này ta cũng không rõ a.”

Hideyoshi nhìn vào mặt hắn: “Thật sao?”

Gin gật đầu: “Là thật!”

Thấy hắn như thế Hideyoshi cũng không hỏi gì thêm. Cả hai ngồi trò chuyện thêm một lát nữa thì Hideyoshi trở về phòng nghỉ. Còn Gin thì tiếp tục luyện kiếm.



Khi mặt trời vừa xuống núi.

Trong võ đường Hideyoshi đang ngồi đối diện với Gin và Ruri.

Ruri: “Xin ngài hãy giữ gìn sức khoẻ!”

Hideyoshi khoát khoát tay: “Được rồi, các ngươi đi thôi, ta có thể tự lo cho mình!”

Gin: “Như vậy chúng ta đi thôi!”

Nói như thế, hắn cùng Ruri đứng lên cúi chào Hideyoshi một lần rồi cả hai tiến về phía nam đi tới, bởi vì thủ đô Heian nằm ở phía nam, trung tâm của đất nước đang đặt ở đó.

Hideyoshi nhìn thấy hai người đi về sau cũng là than nhẹ một tiếng.

“Thật là trống vắng đây!”