“Hở…”
Hắn sững sờ phát hiện, bản thân vậy mà có thể không bị không kiềm chế được mà nôn ra ngoài.
Nhớ lần đầu hắn ăn phải thức ăn chín là trực tiếp nôn ra ngoài, chứ đừng nói là nhai, nếm.
Gin thẫn thờ một chút, miệng thì lẩm bẩm.
“Mùi vị vẫn rất buồn nôn, nhưng ta vẫn ăn được. Vậy có nghĩa là…”
Thấy hắn đột nhiên đứng thẫn thờ, Hakumen liền hỏi: “Làm sao? A…ta quên mất ngươi là quỷ…xin lỗi!”
Nàng lập tức xin lỗi lấy hắn, nhưng Gin cũng không để ý nàng, vội lấy thêm một miếng khác bỏ vào miệng.
“Ưm…ưm…mùi vị thật buồn nôn…nhưng sao ta lại thấy vui a.”
Hắn vừa nhai, vừa xúc động nói, hắn cảm giác mừng muốn rớt nước mắt.
“Đã bao lâu rồi không phải giác được vị nóng hổi của đồ ăn a.”
“N-ngươi không sao chứ?” – Hakumen thấy hắn mồm thì luôn miệng nói buồn nôn buồn nôn, mà lại nuốt xuống hết không chừa lại chút cặn, liền có chút quan ngại hỏi.
Gin đột nhiên quay sang, giữ lấy vai nàng, chân thành nói.
“A…Hakumen ngươi hôm nay thật xinh đẹp a…Lần sau lại nhờ ngươi nhé!”
Trong mắt của Gin, Hakumen như là tiên nữ lâm trần cả người phát ra ánh sáng ấm áp, làm hắn rất xúc động.
Hakumen nghe xong mặt liền nghệt ra.
“Ể…?”
Làm sao lại đột nhiên khen nàng đâu, mặc dù là lời khen nhưng tại sao nàng cảm giác hắn là không có ý tốt, cảm giác của nàng từ trước đến giờ đều đúng, nên nàng cẩn trọng lùi ra xa xa, dò hỏi.
“Ngươi làm sao? Đột nhiên lại khen ta?”
“Ha-ha không có gì, không có gì, ta cảm giác ngươi rất đáng yêu. Ngươi ăn nhiều vào a, muốn ăn cái gì ta sẽ nhờ Ruri làm riêng cho ngươi ăn.”
Gin cười ấm áp nói.
Nhưng trong mắt nàng nó không có một chút nào ấm áp, mà nó là nụ cười như sắp làm điều xấu xa nào đó.
“Làm sao ta cảm giác ngươi không có ý tốt a. Tốt nhất thu hồi ý nghĩ của ngươi đi.”
“Làm sao có chuyện đó…ta rất bình thường a. Ngươi đừng nghĩ xấu về ta.”
Hakumen quyết định, hay là trở về phòng rồi ăn, ánh mắt của hắn nhìn nàng giống như ánh mắt nàng nhìn vào thức ăn vậy, làm nàng rất khó chịu.
“Như vậy, ta về trở về phòng đây.”
Nàng bỏ lại một câu rồi mang theo đĩa trứng cuộn đi như là gió cuốn, biến mất khỏi tầm mắt của Gin.
Ở tại chỗ Gin còn đang duy trì lấy nụ cười của mình: “Hể…”
“Hừ, chờ đó. Mà nghĩ lại, máu của nàng thật sự có chút ngọt. Lần sau làm chậm lại một chút.”
Khi đó hắn thật sự hút có chút gấp nên không có hưởng thụ gì cả.
“Đáng tiếc…có lẽ máu của Hachirou cũng có tác dụng đi, phải chi lúc đó ta mà biết thì đã không dễ dàng bỏ qua như vậy a. Đáng tiếc…đáng tiếc…ta bây giờ lại không muốn liên quan đến bọn hắn.”
Cảm thán một tiếng, hắn liền quay người trở về phòng.
…
Tại Hakumen phòng.
“Lúc hắn khen thì nhịp tim lại chậm một nhịp. Ta đây là làm sao?”
Hakumen “ngây thơ” đứng tựa vào của nhỏ giọng nói, mặt nàng lúc này có chút ửng đỏ.
“Mặc kệ, trước ăn cái đã. Những vấn đề kia để cho những người khác đau đầu đi.”
Suy tư chỉ tầm 3 giây, nàng liền quăng hết những tư tưởng trong đầu, ngồi xuống bắt đầu thưởng thức đồ ăn.
“Ăn thật ngon, món này Ruri cũng chưa từng làm a.”
…
Buổi trưa tại võ đường.
“Chiếu! Haha, ngài thua rồi a.”
Gin đứng lên cười to một tiếng.
Hideyoshi bĩu môi nói: “Xì, mới thắng được một lần mà thôi. Ngươi ngồi xuống, chơi một trận nữa.”
Lúc này Ruri cùng Hakumen mở cửa đi vào nói.
“Hai người các ngươi dừng lại ăn cơm đi.”
Nàng nhìn về phía một già một trẻ nói.
Ở một bên Hakumen cũng nhìn lấy bọn hắn, có chút hiếu kì hỏi.
“Các ngươi đây là chơi cờ? Có thể dạy ta sao?”
— QUẢNG CÁO —
Trong lần nàng đi tới Heian thì thấy được cũng có rất nhiều người đang chơi loại cờ này, nên nàng cũng sinh ra một chút hiếu kì.
Hideyoshi trả lời nàng: “Hakumen ngươi không biết chơi sao? Đợi một lát nữa ta dạy ngươi. Đánh với cái tên này thật sự không có tính khiêu chiến.”
Buổi sáng không biết có chuyện gì mà Gin đột nhiên rủ hắn chơi cờ, trải qua mấy giờ đồng hồ thì tỷ số trận đấu hoàn toàn nghiêng về phía hắn.
“Này này nhạc phụ đại nhân, ngươi nói vậy là ý gì?”
“Ta là chê ngươi chơi dở đấy, nhờ ta nhường mới thắng được một trân mà thôi! Ta nói Hakumen, ta chỉ ngươi chơi, với trí thông minh của ngươi sẽ nhanh thôi liền thắng được hắn a.”
Hideyoshi ánh mắt khinh bỉ nhìn Gin một cái, liền quay đầu nói với Hakumen.
Hakumen liếc xéo Gin, cười một cách ranh mãnh: “Vậy liền nhờ ngài rồi Hideyoshi đại nhân.”
“Uy uy các ngươi quá khinh thường ta rồi đấy nhá, chờ lấy ta sẽ thắng ngài một lần nữa.”
“Được rồi, ba người các ngươi tới đây ăn đi.”
Ruri cắt ngang lấy bọn hắn nói.
Trong lúc ăn, Hakumen vẫn phát huy triệt để tốc độ càn quét của mình.
Đột nhiên Hideyoshi nói: “Còn ba ngày nữa là ngày cuối năm rồi đi, đến lúc đó bốn người chúng ta sẽ làm một buổi lễ tất niên a.”
Hakumen hỏi: “Tất niên?”
“Kia là buổi tiệc cuối năm á, Hakumen tỷ.”
“Như vậy chúng ta cũng bắt đầu trang trí trang viện đi.”
Gin ngồi một bên nói.
Ruri xung phong nhận việc: “Vậy để ta xuống làng mua lồng đèn cùng những thứ khác.”
“Ta cũng đi!”
“Cha, ngươi có ý tưởng gì không?”
“Tuỳ ý các ngươi, ta liền không nhúng tay.”
…
Sau bữa cơm cả nhà chỉ còn lại hai người Gin cùng Hideyoshi ngồi chơi cờ, liền Hakumen đều quên chuyện nàng muốn học đánh cờ mà chạy theo Ruri đi vào làng.
“Kiếm của ngài khi nào được đưa tới.”
“Chắc cũng nhanh đi, dù sao đã được nửa tháng.”
“Ngài thật sự muốn làm một mình sao? Ta cùng Hakumen có thể giúp ngài a.”
“Chuyện này không liên quan đến ngươi cùng nàng, ngươi đừng lôi nàng vào, mặc dù ta biết Hakumen không tầm thường nhưng Heian là hầm rồng hang hổ, cho dù là các ngươi đi vào đó cũng rất khó trở ra.”
Hideyoshi tiếp tục nói: “Chỉ có ta là con người, đi vào đó còn an toàn được một chút.”
“Ngài dự định không nói cho Ruri biết sao? Nàng sẽ rất đau lòng a.”
“Ha-ha, chờ thời điểm thích hợp ta sẽ nói cho nàng biết, ngươi cũng không được nói với nàng, biết chưa!”
“Rồi rồi, ngài thật là cứng đầu, hoá ra tính bướng bỉnh của Ruri là di truyền từ ngài.”
“Ha-ha cái kia là của Akiko di truyền a, ta cũng là bị nhiễm từ nàng.”
Khi Hideyoshi nhắc đến cái tên của Akiko thì vẻ mặt của hắn liền nở nụ cười, đây là nụ cười từ trong thâm tâm của hắn. Những nụ cười mà hắn thường hay thể hiện chỉ là gượng cười, là giả dối mà thôi.
“Ngài thật sự rất yêu nhạc mẫu đi.”
Nghe Gin nói như vậy Hideyoshi trầm mặc lại.
“Ta…thật sự có lỗi với nàng a…ta rất muốn đi gặp nàng ấy. Nhưng trước khi đi, ta phải giết được tên khốn đó.”
Hai mắt Hideyoshi loé lên từng sợi sát khí.
“Ngài nếu cần ta giúp gì thì cứ việc nói, ta sẽ làm hết sức.”
“Ngươi chỉ cần chăm sóc Ruri cho tốt là được rồi. Ta chỉ muốn bấy nhiêu thôi.”
“Thật là…”
…
Ba ngày sau.
“Oa! Thật đẹp a.”
Ruri mặc một bộ Kimono lộng lẫy đứng nhìn lấy những lồng đèn được treo khắp trang viên thắp sáng rực rỡ như ban ngày, nói.
Mà ở một bên Hakumen mặc dù biểu cảm rất lạnh nhưng cũng không thể không nở nụ cười, nàng thật dự rất thích khung cảnh này.
“Oi, hai ngươi vào thôi!”
Gin bước ra kêu hỏi hai nàng.
Trên bàn tiệc.
“Lại một năm nữa trôi qua, mong rằng chúng ta sẽ mãi như vậy. Để càng thêm vui vẻ thì hôn nay chúng ta có rượu a.”
— QUẢNG CÁO —
Gin ở một bên nói, rồi rót rượu cho từng người.
“Hakumen không được dùng linh lực nhá.”
“Tất nhiên!”
“Haha, Hakumen ngươi thử biến hình cho ta xem nào, ta nghe nói hình dạng của ngươi, nhưng chưa từng thấy a.”
Hideyoshi một bên nói, thật ra lúc Hakumen vừa vào ở nhà hắn đã biết nàng không phải là người rồi. Kia chính là lúc mà nàng đánh bay Gin trong ngày đầu tiên tới.
Dù sao hắn cảm thấy nhà mình có một con quỷ, thì có thêm một yêu cũng không có gì to tát, miễn nàng không làm hại ai là được rồi.
“Ta vẫn là giữ hình dạng này đi, Hideyoshi đại nhân.”
“Không được, hôm nay là ngày vui, ngươi phải để hình dạng thật của mình mới được.”
“Cái kia…”
“Thôi nào Hakumen tỷ tỷ, ngươi cứ thả lỏng đi.”
“Thôi được rồi…”
Hakumen toàn thân phát sáng khi hiện ra một lần nữa thì đã trở lại dạng có tám đuôi quen thuộc.
Hideyoshi thấy như vậy liền cười: “Ở với chúng ta ngươi không cần câu nệ, cứ ở trong hình dạng thoải mái nhất đi.”
“Thôi nào, bây giờ thì…Cạn!!!”
Hắn cầm lên chén rượu nói.
“Cạn!”
Buổi tiệc cứ tiếp diễn, bầu không khí tràn đầy vui sướng.
…
Ở nơi cách bọn hắn khá xa.
Sát quỷ đội.
“Hayato ngươi không dự tiệc cùng mọi người sao?”
Aki thấy Hayato đi ra ngoài liền hỏi.
“Ta ra ngoài hóng gió một tý liền quay lại.”
Hayato đi trên con đường đầy tuyết, thời gian gần đây hắn không có một thời khắc nào lười biếng.
Hắn điên cuồng luyện tập, cường độ gần như gấp đôi những người khác, mà thành quả chính là thực lực hắn gia tăng đáng kể, dần có xu thế trở thành kẻ mạnh nhất.
Đang lúc hắn ngơ ngác đi tới, thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đụng phải mình.
“Aw…”
Nhìn xuống liền thấy một thiếu nữ tóc màu trắng đang ngã trên đất.
Hắn vội vàng cúi xuống hỏi.
“Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao!”
“Xin lỗi, là ta không chú ý.”
“Ngươi không cần xin lỗi, là ta quá vội vàng nên mới đụng phải ngươi.”
Hayato đỡ thiếu nữ đứng dậy. Hắn cuối cùng thì cũng nhìn thấy được khuôn mặt của nàng.
Đây là một thiếu nữ rất xinh đẹp, thần sắc nàng có chút lạnh lùng nhưng điều này chẳng những không làm trở ngại mà nó còn tạo nên cho nàng một khí chất bất phàm, theo hắn thấy thì chỉ có thể dùng băng thanh ngọc khiết để hình dung.
Hayato như bị thu hút bởi vẻ đẹp của nàng, nhìn chăm chăm vào nàng.
“A? Ngươi là…”
Thiếu nữ khi nhìn thấy mặt của Hayato liền có chút kinh ngạc thốt lên.
“Ngươi biết ta?”
“Tất nhiên…ngươi rất nổi danh a, tại nơi này mọi người điều biết đến tên của ngươi.”
“Đợi đã, ngươi cũng là kiếm sĩ diệt quỷ?”
“Không phải, ngươi có thể coi ta là người phục vụ hậu cần cho các ngươi.”
“A, ta đã hiểu.”
“Như vậy ta đi trước, Hayato tiên sinh.”
Nói xong nàng vội vã chạy đi.
“Tên của ngươi là gì? Chúng ta còn có thể gặp nhau sao?”
“Ta gọi Nanae! Chúng ta còn sẽ gặp lại mà, Hayato tiên sinh.”
— QUẢNG CÁO —
Nanae tuy vội vã nhưng cũng không quên quay lại trả lời hắn.
Hắn đứng nhìn theo bóng lưng của nàng cho đến khi nàng tiến vào trong đình viện.
“Nanae sao?”
Hayato mỉm cười nói thầm.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một cây trâm cài rơi dưới nền tuyết, hắn liền cúi xuống nhặt lên nắm ở trong tay.
Bánh răng vận mệnh vẫn tiếp tục chuyển động.
…
Lúc này tại nhà Ruri.
“Gin a…Gin a…ta yêu ngươi a…”
Ruri say mèm nằm ở dưới sàn nhà, mà bên cạnh nàng còn nằm lấy một Hakumen đang co rúc trong những cái đuôi của mình.
Gin cũng dường như bị say đến bất tỉnh, hắn nằm dài ra sàn nhà nhắm mắt như đang ngủ.
Hideyoshi loạng choạng đứng dậy rời đi.
“Ngài hiện tại liền muốn đi sao? Sao không chờ thêm một thời gian rồi hẳn đi.”
Đột nhiên đang nằm nhắm mắt Gin mở miệng nói.
“Ngươi vẫn còn tỉnh à? Ta phải đi, ta đã chờ quá lâu rồi.”
“Ngài không định nói chuyện với Ruri lần cuối sao.”
“Không cần…ta sợ gặp nàng thì ta không thể đi được. Tất cả mọi chuyện còn lại liền nhờ ngươi.”
“Aizz…ngài đi thượng lộ hình an.”
Dường như nghe ra sự quyết tâm của hắn, Gin liền nằm bất động tại chỗ không nhúc nhích mặc cho hắn rời đi.
Mà một bên khác, Hideyoshi trở về phòng, lấy đi thanh Nhật Luân Đao mà sát quỷ đội gửi đến.
Hắn dứt khoát quay người rời đi, chỉ lưu lại một hình bóng mờ ảo dần dần biến mất trong đêm tối.
Trong gian nhà.
“Hức…hức…”
Tiếng Ruri thút thít, làm cho bầu không khí trở nên có chút thương tâm.
“Ngài ấy đi rồi, các ngươi không cần phải giả vờ nữa.”
Nghe lời hắn nói Ruri liền khóc oà lên.
“Cha…cha ta… hắn đã sống rất đau khổ suốt 13 năm. Suốt 13 năm qua ta luôn biết hắn luôn gặp ác mộng…nhưng ta…ta lại không thể làm gì…ta không thể giúp hắn điều gì…ngoại trừ nhìn hắn rời đi! Ta thật vô dụng a, Gin!”
Ruri nước mắt như mưa, giọng nói để chi người nghe thương tâm không dứt.
Nàng cảm thấy nàng chính là gánh nặng của cha mình.
Nếu không có nàng, cha cũng không phản bội lại lời thề trung thành của mình.
Nếu không có nàng, thì cha nàng đã có thể rời đi cùng mẹ nàng vào thời điểm tại 13 năm trước.
Gin tiến tới ôm lấy nàng, hiện tại hắn cũng không biết phải nói điều gì để an ủi nàng, điều hắn có thể làm sau này là liều mạng bảo vệ lấy nàng mà thôi.
Hakumen ngồi ở một bên, nàng cảm thấy lồng ngực nàng đau nhói.
Mặc dù thời gian ở cùng Hideyoshi ngắn ngủi, thế nhưng kia là những thứ không thể xoá nhoà trong tâm trí của nàng.
Từng đoạn kí ức không tự chủ lại tràn về.
“Hakumen a, ta biết ngươi không phải con người…nhưng ngươi yên tâm…trong nhà này còn có một con quỷ đâu, hahaha”
“Ngươi xem, con người thật kì lạ đúng không…tình cảm của bọn hắn rất phức tạp a, mặc dù sinh mệnh rất ngắn ngủi thế nhưng cuộc sống của bọn hắn lại đặc sắc hơn bao loài khác đâu.”
“Uy, ngươi ăn từ từ, ngươi ăn cả phần của ta luôn rồi…”
“Hideyoshi đại nhân! Yêu là gì? Tại sao con người lại yêu nhau?”
“Ha-ha ngươi hỏi gì đấy, ngươi yêu ai sao?”
“Ta…ta không biết.”
“Yêu là gì thì cần chính ngươi đi tìm câu trả lời…ngươi đừng nghe cơ thể ngươi đòi hỏi, mà hãy lắng nghe theo tâm của ngươi, khi nào mà ngươi cảm giác chính mình không thể sống mà thiếu đi một người, thì ngươi đã yêu rồi đấy.”
Từng đoạn hình ảnh hiện lên trong đầu, nước mắt của nàng cũng không kiềm chế được mà tuôn trào.
Thời gian qua nàng đã xem ngôi nhà này như là gia đình của mình, nàng ở đây cảm nhận được sự ấm áp mà rất nhiều năm qua chưa từng cảm nhận được.
Đối với nàng Hideyoshi như một người cha, dù cho nàng đã sống rất lâu rồi, nhưng đối với kinh nghiệm sống thì thật không có bao nhiêu cả. Chính Hideyoshi đã chỉ bảo nàng những thứ đó một cách tận tuỵ nhất.
Nhìn lấy hai nữ nhân khóc lóc, Gin âm thầm cười khổ: “Ngài xem! Ta bây giờ phải làm sao đây.”